Túi xách.
Váy dài.
Áo lông.
Giày cao gót.
Đổng Học Bân cật lực cúi lưng chui xuống dưới giường, lấy từng món ra cho cô ấy, ném lên trên giường, lúc này mới đứng dậy.
'Được rồi.
... Ừm.
Chỉ ừm thôi hả? Không biết cảm ơn à?
Tôi còn phải cảm ơn tên nhóc cậu sao?
Được, coi như ngày hôm nay tôi không may.
Đổng Học Bân cũng ngồi xuống giường, tự mình xoa xoa lưng và vai đau nhức, tự xoa nửa ngày ... Hắn cũng mệt mỏi, vừa rồi kéo Phương Văn Bình ra đã mất sức chín trâu hai hổ của Đổng Học Bân, cái thể trọng không phải rất gầy của Phương Văn Bình cùng với kẹt ở khe giường rất cứng, Đổng Học Bân vừa rồi thiếu chút nữa bị đau lưng luôn, lúc này cử động lưng, đều có âm thanh răng rắc, toàn thân khó chịu.
Nhưng Phương Văn Bình nhìn cũng không nhìn hắn, nắm thật chặt khăn tắm trên người, hai vớ chân đen bị rách thì không có biện pháp che lại, cô ấy tựa như cũng không thèm để ý, ngược lại còn bắt chéo chân trước mặt Đổng Học Bân, đưa tay lấy điện thoại di động bị tháo pin ra, đem pin gắn vào, khởi động máy, nhưng điện thoại vừa mờ, âm thanh khởi động vừa vang xong, thì chuông điện thoại cũng vang lên.
Reng reng reng!
Phương Văn Bình nghiêng đầu nói : Đừng lên tiếng!
Biết! Đổng Học Bân lầm bầm một câu.
Phương Văn Bình tiếp máy : A lô, tiểu Linh.
Quả nhiên là Phương Thủy Linh gọi tới, tiếng điện thoại cũng rất rõ, Đổng Học Bân ngồi ở bên cạnh đều có thể nghe được giọng nói của Phương Thủy Linh trong điện thoại.
Cô nhỏ! Cô rốt cục đã nghe máy! Phương Thủy Linh nói.
Phương Văn Bình ừm : Vừa dậy, sao thế? Tìm cô có việc gì?
Phương Thủy Linh nói : Không có việc gì, cũng là lo lắng cho cô, sao trước đó gọi điện không được vậy? Đang ngủ không nghe thấy? Nhưng sau đó lại không gọi được?
Phương Văn Bình ừm một cái : Điện thoại di động có vấn đề, ngày hôm qua uống say làm rơi.
Cô không có việc gì là tốt rồi, làm con sợ hết hồn, con đang muốn đến gia thuộc viện tìm cô đây, đã sắp đến rồi, vậy con trực tiếp lên lầu nha? Phương Thủy Linh nói.
Phương Văn Bình nhíu mày nói : Đừng tới.
Phương Thủy Linh nghi hoặc nói : Cô không ở gia thuộc việc à?
Có ở, đang ngủ, không muốn dậy. Phương Văn Bình liếc nhìn Đổng Học Bân, nói với điện thoại : Nghe lời, không cần đến đây.
À, vậy đc rồi. Phương Thủy Linh dừng lại chốc lát : Được rồi cô nhỏ, hôm qua cô uống say, vẫn là anh rể của Nhiên ca đưa cô trở về, cô biết không?
Phương Văn Bình trầm mặt nói : Không biết!
Thật sự là Đổng ca đưa cô về! Phương Thủy Linh đặc biệt hy vọng hai người có thể làm tốt quan hệ : Cô xem Đổng ca thật tốt, cô mắng chửi người ta như vậy, sau khi gặp chuyện người ta còn lo cho cô, không bỏ cô lại, Đổng ca cũng là người như thế, nói năng nặng lời nhưng tâm đậu hủ, thật ra đối với người khác rất tốt. Cô tiếp xúc nhiều với anh ấy sẽ biết, hơn nữa, cô cũng có tuổi rồi, cô cứ tính toán với Đổng ca làm gì. Cô là trưởng bối mà, cô nhỏ, cô nghe con đi, sau này đừng như vậy với Đổng ca nữa, hai người giao lưu đi.
Phương Văn Bình lạnh lùng nói : Cô giao lưu với hắn làm gì?
Đổng Học Bân không thích nghe, liếc cô ta một cái, bà nghĩ rằng tôi nguyện ý giao lưu với bà hả?
Nhưng Đổng ca từ xa như vậy đưa cô về nhà, cô cũng không thể không nhớ chổ tốt của người ta? Phương Thủy Linh làm nũng nói : Cô n hỏ, cô mà như vậy sau này con sẽ không thích cô nữa.
Phương Văn Bình nghe xong hừ một tiếng : Tiểu nha đầu lừa đảo, bụng đầy quỷ ý, chuyện hôm qua cô còn chưa tính sổ với con, con còn có lý à.
Phương Thủy Linh ai da nói : Con cái này cũng không phải vì tốt cho cô sao, cô lúc nào cũng lo cho con, lúc nào con cũng nên trả lại cho cô, hì hì, dù sao cô cũng đáp ứng con rồi, sau này không nên cãi nhau với Đổng ca, các người cãi nao, khiến cho bọn con đặc biệt không được tự nhiên, có được hay không cô nhỏ? Xác định như thế nha, bằng không sau này con sẽ không để ý cô nữa đâu, ừm, cứ như vậy đi, con không qua, cô ngủ tiếp đi.
Nha đầu kia. Phương Văn Bình bất đắc dĩ nói.
Cô đồng ý với con được không? Phương Thủy Linh không buông tha.
Phương Văn Bình cười nói : Con hôn cô một cái, cô sẽ không tính toán với tiểu nhân nữa, không tính toán với Đổng Học Bân, nhanh lên một chút.
Đầu kia của điện thoại vang lên tiếng bẹp : Được rồi.
Thật ngoan. Phương Văn Bình cũng hôn điện thoại một cái, mặt đầy tình thương của mẹ : Đi bận đi, cô đi ngủ, được rồi, cách xa tên nhóc Tạ Nhiên đó một chút, có biết hay không? Người nhà Tạ gia không ai là thứ tốt, đừng để cho tên tiểu hổn đãn ấy chiếm tiện nghi của con, cứ như vậy.
Cô nhỏ!
Cúp!
Điện thoại bị cúp.
Phương Văn Bình ném điện thoại di động, vẻ tình thương trên mặt nhất thời biến mất, lại biết trở về biểu tình lạnh như băng, liếc nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhìn cô ta : Làm gì?
Phương Văn Bình nói : Tìm một bộ quần áo cho tôi!
Không phải nói tôi không có sao, trong ngăn tủ là quần áo của tôi, bà cũng không phải là không thấy, bà mặc cũng không được, à, thật ra áo ngủ thì bà mặc vừa đấy. Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình lớn giọng : Cậu bảo tôi mặc đồ ngủ đi ra ngoài?
Dù sao tôi cũng không có quần áo! Đổng Học Bân phủi phủi tay : Bà đi ra như thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi mệt rồi, ngủ thêm một chút, bà thích đi chổ nào thì đi đi. Nói xong, Đổng Học Bân nằm lại giường, đem quần áo và túi xách của Phương Văn Bình trên giường phủi qua, nhưng vừa nằm xuống được vài giân thì chân bị người đá, Đổng Học Bân tức giận ngồi dậy : Bà đá tôi làm gì?
Phương Văn Bình mặt không biểu tình nói : Tắm ở đâu?
Phòng đông, gian phía nam ở phòng Đông, nước nóng đều đang cắm, mở ra là được. Đổng Học Bân lại nằm xuống, kết quả là sau một giây lại bị Phương Văn Bình đạp một cước : Bà làm quái gì thế?
Phương Văn Bình ra lệnh : Tôi đi tắm, cậu đem quần áo giặt sạch cho tôi!
Đổng Học Bân trừng mắt nói : Tôi dựa vào cái gì phải giặt quần áo cho bà?
Tôi không giặt qua, không biết giặt! Phương Văn Bình thản nhiên nói.
Đổng Học Bân không tin cô ta không giặt qua quần áo :Tôi nói này, bà dùng tôi dùng đến nghiện rồi phải không? Tối hôm qua tôi hầu hạ bà nửa ngày, bà còn chưa xong? Bà ói lên người tôi, tôi còn chưa giặt quần áo cho tôi mà phải đi giặt quần áo cho bà, bà thật sự không coi tôi là người ngoài à, hai ta quen thuộc như vậy sao?
Phương Văn Bình còn cứng giọng hơn hắn : Lưng tôi đau! Không giặt quần áo được!
Lưng tôi cũng đau! Đổng Học Bân nằm xuống chổ đó, căn bản không để ý đến cô ấy.
Qua một hồi, Phương Văn Bình cũng không lên tiếng, Đổng Học Bân lặng lẽ nhìn, chỉ thấy Phương Văn Bình ôm lưng đi ra ngoài, thật sự giống như là đau lưng, phía dưới vớ chân đen bị rách, làm mông đẹp của Phương Văn Bình cũng lộ ra vài phần.
Đổng Học Bân nhìn mà trong lòng mềm mại, lại nhìn nhìn quần áo bẩn trên giường, hắn vỗ trán, quay lại bóng lưng của Phương Văn Bình nói : Là hai món quần áo này phải không?
Phương Văn Bình quay đầu lại, đen nghiêm mặt nói : Còn có đồ lót.
Đổng Học Bân : ... Bà thật sự là không khách khí với tôi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh