Buổi sáng.
Hơn mười một giờ.
Trong phòng sách Tứ Hợp viện, Đổng Học Bân ngồi ở chổ kia xem phim, căn bản mặc kệ Phương Văn Bình ở bên ngoài, không có tâm tư phản ứng cô ấy.
Ăn xong cũng không rửa chén!
Cơm trưa còn muốn tôi làm?
Sao bà không chết đi?
Nuông chiều cái tật xấu của bà!
Đổng Học Bân dù sao sáng sớm ăn rất nhiều, cũng sẽ không dự định đi ra ngoài phòng, chuẩn bị xem phim tới chiều, không được còn có thể ngủ một giấc tới chiều, dù sao hắn không muốn giao lưu cùng Phương Văn Bình, quá làm giận, tư duy của nữ hỗn đản này quá bá đạo, căn bản là giao lưu không được, Đổng Học Bân hiện tại muốn quần áo của cô ấy khô nhanh lên một chút, sau đó khiến cho Phương Văn Bình đi sớm một chút, hắn chịu không nổi, cho dù là vợ mình Tạ Tuệ Lan có tiếng dày mặt cũng không có như thế, Phương Văn Bình quả thật khiến cho Đổng Học Bân không có biện pháp nói cô ấy, nếu hai người là thân thích cũng được, nhưng căn bản không phải, còn căn bản là không quen, thậm chí hai người mắng nhau đều không chỉ một lần, hầu như mỗi một lần gặp mặt đều phải đánh nhau một trận ... đại khái cũng là quan hệ như thế, cô ấy cũng là không biết xấu hổ!
Phim còn đang chiếu.
Đổng Học Bân vừa nói lầm bầm vừa xem, trong lòng cũng thấy rõ khuôn mặt thật của Phương Văn Bình, giặt quần áo cho cô ấy? Đút nước cho cô ấy? Đổng Học Bân cảm giác mình thật là có bệnh đến bà ngoại nhà, quyết định không bao giờ quản nữa, muốn thế nào thì thế đó, không quan hệ với anh em!
Nhẹ dạ?
Không bao giờ có thể nữa!
Nhưng mà Đổng Học Bân không muốn phản ứng Phương Văn Bình, Phương Văn Bình ngược lại tìm tới hắn.
Không hề dấu hiệu, cửa phòng cạch một tiếng đã bị người từ bên ngoài hung hăng mở ra, dọa Đổng Học Bân hết hồn, nghiêng đầu nhìn qua.
Làm gì? Đổng Học Bân rất phiền.
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Đói bụng, làm cơm đi.
Đổng Học Bân nói: Bà nhìn tôi để ý bà sao? Còn làm cơm? Muốn ăn tự bà làm đi!
Tôi không biết làm, cậu đi mua chút rau xanh, buổi trưa ăn nhẹ một chút. Khăn tắm bọc trên thân thể đầy ắp của Phương Văn Bình có chút lỏng ra, cô ấy đưa tay nắm thật chặt.
Đổng Học Bân nói: Tôi lập lại lần nữa! Mặc kệ!
Phương Văn Bình lạnh lùng nhìn con mắt của hắn.
Đổng Học Bân cũng không nhìn, tiếp tục xem phim còn hút vài hơi thuốc, thằng nhãi này là quyết tâm phân rõ giới hạn cùng Phương Văn Bình.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Phương Văn Bình mở miệng, Phòng vệ sinh ở đâu?
Đi ra ngoài quẹo phải, trong ngõ. Đổng Học Bân tức giận nói.
Bên ngoài? Phương Văn Bình nhíu nói: Trong viện cậu không có WC?
Đổng Học Bân nói: Cái thời đại nào rồi hả? Hiện tại trong Tứ Hợp viện chổ nào có nhà xí hả? Đó là chuyện của trước giải phóng, nhà xí đều ở bên ngoài, tự mình tìm đi! Trước giải phóng, trong Tứ Hợp viện trên cơ bản đều có nhà xí, bình thường là nằm ở góc tây nam không quá rõ ràng, tất cả đều là góc khuất, cho nên trước đây đều là một ít công nhân đào phân tới đào, khi đó phân và nước tiểu còn có thể bán được tiền nhưng sau khi giải phóng cũng dần dần cải biến, hầu như tất cả nhà xí trong Tứ Hợp viện đều bị dỡ bỏ, bởi vì nhân khẩu dày đặc, phần lớn đổi thành gian nhà, có thể ở lại được, ví dụ như phòng nam của nhà Đổng Học Bân, trước đây có lẽ cũng là nhà xí, bất quá hiện tại đều là thời đại nào rồi, làm gì còn công nhân đào phân, cho dù bây giờ Tứ Hợp viện còn có nhà xí phỏng chừng cũng đều là tự mình xây, nhà xí bình thường trên cơ bản đều hai đầu ngõ, một cái đầu ngõ một cái cuối ngõ, cũng rất tiện lợi.
Cửa đóng lại.
Phương Văn Bình đã đi.
Đổng Học Bân lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vỗ trán, nhanh chóng đi ra ngoài nói: Chờ một chút chờ một chút. Nói xong trở về phòng cầm một cái áo sơ mi lớn nhất của mình, cho cô ấy, Phủ thêm đi. Phương Văn Bình bên trong cũng không có quần áo, một cái khăn tắm phủ cũng không kín, thật sự làm cho có chút không ổn, Đổng Học Bân không phải sợ cô ấy lạnh mà là nghĩ cô ấy ăn mặc như thế từ nhà của mình đi ra ngoài, nếu như khiến cho hàng xóm bạn bè nhìn thấy còn không biết nghĩ như thế nào, cho nên tìm cho cô ấy một cái áo khiến cho cô ấy mặc.
Phương Văn Bình đưa tay tiếp nhận tới, khoác lên người.
Giống tình huống sáng sớm, cô ấy căn bản mặc không vào, áo của Đổng Học Bân cơ bản đều là tương đối nhỏ, áo sơmi mặc ở trên người Phương Văn Bình, chỗ ngực làm cách nào cũng không buột nút được, nút thứ hai và nút thứ ba không mang vào được, ngược lại càng chặt, cũng đúng, cô ấy bên trong còn bọc một cái khăn tắm dày, cũng là rất chiếm chỗ, bất quá nút buộc tuy rằng không thể mang, ít nhất cũng che vai lại, cũng coi như miễn cưỡng thông qua, Phương Văn Bình liền đem nút buộc cởi ra, trên căn bản là phủ thêm áo sơmi, cứ như vậy đi ra ngoài.
Đổng Học Bân từ phía sau nhìn cô ấy một chút, cũng không quản cô ấy, trở về phòng sách tiếp tục xem phim của mình, xem rất vui lòng.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Đột nhiên, có người gõ cửa.
Đổng Học Bân chau mày, còn tưởng rằng là Phương Văn Bình, trong lòng nói bà đi ra ngoài cũng không khóa cửa, gõ cửa làm gì, cố ý lăn qua lăn lại tôi có phải không? Vì vậy tắt phim nổi giận đùng đùng đi ra, nhưng ai biết sau khi mở cửa ra, đứng bên ngoài cũng không phải Phương Văn Bình, mà là hàng xóm Từ đại tỷ.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Từ đại tỷ, có việc?
Từ đại tỷ rất sốt ruột, nói: Vừa tôi thấy từ nhà cậu đi ra tới một người phụ nữ, thì là người quấn khăn tắm, cô ấy là bạn của cậu?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, nói dối: Phải, là trưởng bối của tôi.
Từ đại tỷ vội nói: Người thân của cậu bị vây quanh, cậu mau đi xem một chút.
Hả? Cái gì vây quanh? Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: Ở đâu? Làm sao vậy?
Từ đại tỷ nói: Gần tiệm cơm phía tây, có mấy người uống say hình như muốn đùa giỡn cô ấy, cô ta phát hỏa với bọn họ, tôi thấy cô ta từ nhà cậu đi ra, phỏng chừng không phải dì cũng là bác của cậu, cho nên nhanh chóng trở về nói với cậu một tiếng, lúc đó tôi cũng muốn quản, tôi còn nói bọn họ một câu, nhưng đám người kia đều là đàn ông, cao lớn thô kệch, chị cũng không quản được.
Đổng Học Bân sắc mặt trầm xuống, Tôi đã biết!
Từ đại tỷ rất nhanh nói: Cậu cũng đừng có gấp, tôi báo cảnh sát cho cậu, sau đó tôi gọi người, khẳng định không thể cho người thân của cậu có hại!
Đổng Học Bân lập tức nói: Không cần đâu Từ đại tỷ, tôi đi là được.
Không cần khách khí với chị. Từ đại tỷ rất nhiệt tâm, Hàng xóm chúng ta chổ này tôi đều nhận thức, nói một tiếng, còn có thể để cho bọn họ dương oai trong ngõ chúng ta?
Đổng Học Bân nói: Cảm ơn chị, thật không cần, tôi đi là được, cũng không cần báo cảnh sát, cái này không cần thiết. Nói xong Đổng Học Bân đi bộ đến hướng phía tây!
Một trăm mét hơn.
Đổng Học Bân đã nghe thấy được tiếng mắng, định thần nhìn lại, chỉ thấy đã có bố năm gã đàn ông đang vây ở đây chỉ vào Phương Văn Bình mắng, bên cạnh còn có một người tựa như cũng cùng với bọn họ, thế nhưng xem mặt trên hẳn là không uống nhiều, chỉ có một mình hắn đứng chỗ đó khuyên đồng bạn. Phương Văn Bình cũng không thế nhược, cô ấy lúc đầu cũng không phải người nhược thế, đứng ở nơi đó hồn nhiên không hãi sợ, ngược lại còn mắng lớn tiếng hơn so với mấy người kia, bất quá đối phương dù sao có bốn năm người, mỗi người một câu ngăn chặn cô ấy, Phương Văn Bình cũng bị vây vào thế bị động.
Con mụ này còn rất hung hăng! Một người nam nói.
Người khác nói: Không phải là tiểu thư sao! Hung hăng cái gì!
Người nam không uống nhiều nói: Lão Trương, lão Tôn, bỏ đi!
Bỏ cái gì! Lão Tôn đỏ mặt tía tai nói: Ăn mặc như vậy ra đường, không phải tiểu thư là cái gì? Hỏi giá còn bày đặt giả bộ thuần khiết! Giả con mẹ nó!
Một người khác nói: Đi theo chúng tôi! Bao nhiêu tiền một đêm?
Đổng Học Bân vừa nghe thì rõ ràng, đây là Phương Văn Bình lớn lên quá đẹp, vóc người lại đẹp, còn mặc một thân khăn tắm như thế ra cửa đi WC, mấy người uống say cho rằng Phương Văn Bình là tiểu thư ( gái gọi), dù sao trong ngõ kinh thành hiện tại phần lớn là người ngoài, nhiều nhà ở đều được cho thuê, cho nên mấy người tiểu thư ở đây cũng không kỳ quái, vì vậy mấy người kia mới vây quanh Phương Văn Bình.
Phương Văn Bình bị vây vào giữa, có vẻ rất nhỏ nhắn.
Xung quanh rất nhiều người đều vây ở đây xem, chỉ trỏ, đều xem náo nhiệt.
Lẽ ra Đổng Học Bân cùng Phương Văn Bình quan hệ rất kém cỏi, lúc này hẳn là rất nguyện ý thấy Phương Văn Bình xấu mặt, thế nhưng không biết vì sao, Đổng Học Bân thằng nhãi này đột nhiên rất căm tức, nhìn bọn họ đùa giỡn Phương Văn Bình, Đổng Học Bân cảm giác cơn tức nảy lên trán, mẹ kiếp, cho dù con mụ này có chút hỗn đản, nhưng cô ấy ngày hôm nay dù sao cũng là ở nhà của Đổng Học Bân tôi, là khách của tôi, thấy hình dạng của Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh, hắn cùng Phương Văn Bình sau này thật sự là có thể trở thành người thân, ý gì đây? Ngay cả nữ đồng chí từ nhà tôi đi ra các người cũng dám mắng?
Tôi con mẹ nó cho các người mặt!
Tôi mắng cô ấy có thể! Nhưng con mẹ nó đến lượt các người mắng sao? ?
Từ đại tỷ theo ở phía sau, Tiểu Đổng, vẫn là báo cảnh sát đi, khiến cho cảnh sát giải quyết!
Đổng Học Bân quay lại phía sau lắc lắc tay, nhìn bọn họ, đi nhanh vọt tới, thậm chí ngay cả mắng cũng không có mắng, thậm chí ngay cả nói cũng không có nói, Đổng Học Bân đi tới cũng là một cước ân cần thăm hỏi một người trung niên bên trong gần với hắn nhất, Một tiếng va chạm vang lên, người nọ trực tiếp bay ra ngoài!
A!
Trương ca!
Lão Trương!
Rầm! Hung hăng ngã trên mặt đất!
Lão Trương kêu thảm thiết không ngớt, lưng hình như bị gãy!
Phía sau Từ đại tỷ trừng to mắt ra, bên cạnh một ít hàng xóm nhận thức Đổng Học Bân tất cả cũng đều trừng mắt lên, trời đất ơi, sao lại đánh nhau? ?
Nhưng đây là phương thức làm việc của Đổng Học Bân!
Mẹ kiếp!
Thằng oắt con!
Mày con mẹ nó làm gì thế!
Mấy người khác thấy thế, lập tức vọt đến đây.
Phương Văn Bình cũng nhìn thấy Đổng Học Bân, nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tiểu Đổng! Cẩn thận! Một cụ ông lúc này mới nhìn ra Đổng Học Bân là nhận thức với nữ đồng chí này, vì vậy vội nhắc nhở một câu, dù sao đối phương có nhiều người hơn.
Nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên không đem mấy người này để vào mắt, sức chiến đấu của hắn nếu như còn có thể bị bọn họ đánh, Đổng Học Bân cũng đừng sống nữa, chính hắn đều không chịu nổi cái này!
Ài, mình bây giờ cái này gọi là cái gì?
Trùng quan giận dữ vì hồng nhan sao?
Sai, không thể gọi là hồng nhan, nhiều lắm thì là trùng quan giận dữ vì đàn bà! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh