Thị cục.
Kỳ túc xá, phòng hồ sơ.
Tương Tung tắt kho hồ sơ tư liệu trên máy tính đi, đứng dậy thở ra một hơi, nhưng không vội vã đi ra ngoài, trên thực tế là do không biết nên xử lý như thế nào.
Đó là người được mã hóa hồ sơ cấp một!
Bắt người? Xử lý chuyện hắn xông vào quốc an đánh người?
Cái này phải xin chỉ thị của cấp trên! Bọn họ không có quyền hạn này!
Lão Uông này cũng thật là! Làm gì thế? Sao lại chọc vào một kẻ như vậy?
Đang suy nghĩ, điện thoại của Tương Tung bỗng nhiên vang lên, reng reng reng, reng reng reng.
Vừa nhìn màn hình ... Lữ bộ trưởng, biểu tình của Tương Tung lập tức nghiêm nghị lên : A lô, lãnh đạo
Lữ bộ trưởng là lão đồng chí đã lui xuống của quốc an, cũng là lãnh đạo cũ của Tương Tung, bất quá tuy rằng lui, nhưng Tương Tung biết Lữ bộ trưởng còn không có hoàn toàn lui hết, rất nhiều chuyện đều có thể lên tiếng, một chân coi như là vẫn đang còn đang đứng trong quốc an.
Đầu kia là tiếng nói của một ông già, Tiểu Tương à, các người bên kia xảy ra chuyện gì? Nghe nói đã xảy ra chuyện? Dừng lại một chút, Còn nữa, vừa rồi là cậu dùng quyền hạn tra Đổng Học Bân?
Tương Tung ngẩn ra, không ngờ rằng cấp trên biết nhanh như vậy, nhưng vừa nghĩ cũng rõ ràng, khẳng định là lúc mình tìm đọc hồ sơ mã hóa cấp một thì cấp trên cũng đồng thời thu được tin tức hồ sơ bị tìm đọc, tuy rằng Tương Tung quyền hạn không đủ cái gì cũng không thấy, nhưng đây đều là có ghi lại, Đúng vậy, trong cục xảy ra chút chuyện, Đổng Học Bân xông vào đại viện, còn đánh người của chúng ta, cho nên tôi tra xét hồ sơ của hắn một chút.
Xông vào cục các người?
Đúng vậy, hơn mười người ngăn không được hắn.
Còn có việc này? Có người bị thương không?
Một người cán bộ thương rất nặng, những người khác thật ra không có gì. Tương Tung đơn giản đem đại khái ngọn nguồn chuyện tình miêu tả cho lãnh đạo cũ một lần.
Tên nhóc này, sao vừa trở về thì gây sự.
Lãnh đạo cũ, người thanh niên này rốt cuộc là ai? Vì sao mã hóa. . .
Dư thừa cũng đừng hỏi, chuyện này cậu xử lý không được, như vậy đi, tôi đúng lúc ở gần, Tiểu Đổng lúc trước tại quốc an cũng coi như có duyên với tôi vài lần, tôi đi qua.
Sao còn cần ngài tự mình đến đây? Nghe nói hen suyễn của ngài gần đây lại nghiêm trọng. Có phải là. . .
Có nghiêm trọng cũng phải đi xử lý vấn đề, các người đem cục diện khống chế trước, chờ tôi đến.
Buông điện thoại, Tương Tung cũng nghe đi ra, không phải cơ sở dữ liệu mắc lỗi, người trẻ tuổi kia quả nhiên là được lập hồ sơ đẳng cấp cao nhất, nếu không mình đường đường là người đứng đầu quốc an của thành phố trực thuộc trung ương, sao có thể khiến cho Lữ bộ trưởng nói ra câu Chuyện này cậu xử lý không được. Loại người hồ sơ mã hóa này Tương Tung quả thật xử lý không được. Hơn nữa ông ta còn nghe ra câu chuyện, Lữ bộ trưởng lẩm bẩm nói hắn sao vừa trở về thì gây sự, hiển nhiên là vô cùng lý giải đối với hướng đi của Đổng Học Bân. Càng không có biểu hiện ra bất luận cái gì ngoài ý muốn đối với chuyện hắn dám xông vào thị cục đánh người, Lữ bộ trưởng đối với tính cách của người trẻ tuổi hẳn cũng là rất rõ ràng, một người có thể khiến cho Lữ bộ trưởng quan tâm. Có thể là người bình thường mới là lạ!
Nhưng cho dù bạn không tầm thường, đại viện thị cục cũng không phải chổ bạn nói tới là có thể tới mà nói đi là có thể đi, cũng phải trả giá, ít nhất phải bắt trở về rồi nói, Lữ bộ trưởng nếu muốn tới, Tương Tung cũng cũng không có gì lo lắng, mặc kệ thế nào, trước đem người bắt được rồi nói sau, nếu không cũng không có cách nào khác cho mọi người một công đạo. Chuyện này ảnh hưởng thật sự không đẹp, mặc dù đẳng cấp hồ sơ mã hóa rất cao, cũng không có nghĩa là có thể biết pháp phạm pháp.
Tương Tung ra phòng hồ sơ.
Bên ngoài vài người đều đang chờ.
Tương cục trưởng.
Cục trưởng, rốt cuộc. . .
Tương Tung vung tay lên, Đừng hỏi, đi thôi.
Mấy người chớp mắt mấy, nghi hoặc theo Tương Tung đi ra ký túc xá.
Bên ngoài. Xe cứu thương tới, mấy người bác sĩ và y tá xuống tới kiểm tra một chút cho Uông Sâm trên mặt đất, rồi khiêng lên xe, Hứa Diễm cũng lên xe cứu thương, bác sĩ của một xe cứu thương khác thì kiểm tra một chút mười mấy người bị Đổng Học Bân đánh vừa rồi. Cũng đều không có chuyện gì.
Tuy rằng Đổng Học Bân bị khống chế , nhưng bầu không khí trong đại viện vẫn là rất căng thẳng. Người cũng không đi, mà là đều muốn nhìn xem tên lưu manh này bị trừng trị như thế nào.
Người này thật sự quá đáng giận!
Mọi người nghĩ giết chết hắn cũng không nhiều!
Chưa thấy qua lưu manh làm việc thiếu đạo đức như thế!
Thấy Tương cục trưởng từ trong hành lang đi ra, ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn qua, chờ Tương cục trưởng xử lý như thế nào, mấy người phó cục trưởng cũng đi đón.
Lúc này, Đổng Học Bân bị họng súng chỉ vào hút xong điếu thuốc, đem tàn thuốc ném xuốg mặt đất dụi tắt, tay đưa vào trong túi phải.
Đừng nhúc nhích!
Cậu làm gì!
Mấy người đều rất cảnh giác.
Đổng Học Bân nở nụ cười, Gọi điện thoại.
Mấy người có chút ngây ngốc, đều lúc nào rồi mà cậu còn gọi điện thoại?
Đổng Học Bân ngược lại còn đề ra yêu cầu, Mấy người, có thể đứng lui ra sau hay không? Tôi gọi điện thoại không quen bên cạnh có người, nếu không các người nhường một chút, tôi đi bên cạnh gọi.
Kiêu ngạo!
Quá kiêu ngạo!
Người xung quanh thấy, cũng đều hận đến nghiến răng!
Tương Tung thấy cũng giận, ngay cả biết hắn không tầm thường, rất có thể vì nước nhà làm ra cống hiến gì, nhưng phương thức làm việc này cũng quá chọc cho người giận? Họng súng đều chỉ vào cậu! Cậu không nhìn ra tình thế sao? Lúc này còn dám kiêu ngạo? Còn muốn gọi điện thoại?
Đổng Học Bân không để ý tới phản ứng của bọn họ, nhìn bọn họ nói: Được rồi? Nhường một chút.
Được?
Khá lắm!
Mấy người không cho, ngược lại còn quanh hắn, sợ hắn dùng mưu chạy trốn.
Một chiếc xe tiến vào, đứng ở giữa đại viện.
Cảnh vệ cũng không có cản, bởi vì bọn họ thấy bảng số xe.
Tương Tung cũng nhận ra xe này, chính là của Lữ bộ trưởng, cũng không ngờ rằng lãnh đạo cũ đi đến nhanh như vậy, vì vậy sau khi nói một tiếng cùng mấy người phó cục trưởng và cán bộ bên cạnh, thì tự mình bước nhanh ra đón, Lữ bộ trưởng.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Một ông già ngồi ghế sau nhìn Đổng Học Bân xa xa, Hắn làm gì thế?
Tương Tung hồi đáp: Đã khống chế hắn, hắn vừa rồi nói muốn gọi điện thoại.
Khóe miệng của Lữ bộ trưởng cũng nổi lên một tia bất đắc dĩ, lắc lắc tay, Hắn muốn gọi điện thoại để cho hắn gọi, đừng gây ra động tĩnh, còn nữa, đừng làm cho người của cậu vây bắt hắn, súng cũng đều thu lại.
Để cho hắn gọi điện thoại?
Còn bảo mọi người rút?
Tương Tung sửng sốt, Thế nhưng hắn thân thủ tốt, không có súng chỉ vào nói sợ rằng. . . Cũng là một uy hiếp, tôi đã làm cho đóng chốt bảo hiểm.
Lữ bộ trưởng hơi lắc đầu, nói: Hắn muốn gọi điện thoại, cũng là không dự định đi, tên nhóc này là ăn mềm không ăn cứng, làm hắn nóng nảy hắn cái gì đều làm được, nếu như tên nhóc này thật muốn đi, cậu nghĩ những người này những khẩu súng này có thể ngăn được hắn?
Tương Tung kinh ngạc nói: Súng cũng ngăn không được?
Lữ bộ trưởng bật cười nói: Vài khẩu súng nếu như là có thể khống chế được hắn, tôi sớm bớt lo, còn cần đến đây một chuyến sao? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh