Trong cuộc họp.
Tất cả mọi người thảo luận một hồi.
Đổng Học Bân nhìn về phía Trương Đông Phương, Phương Đông huyện trưởng, ông thấy thế nào?
Trương Đông Phương suy nghĩ một chút, Vẫn là giám định niên đại trước đi, dựa theo trình tự, nếu như thiết bị của huyện chúng ta không được thì sẽ đưa đến cục văn vật thành phố, nếu như giám định thật là đồ cổ đời Hán, vậy khu vực của núi Thanh Loan sẽ tiến hành công tác đào bới nhất định, nhìn còn có đồ cổ khác hay không. Cái này quả thật là dựa theo trình tự bình thường không nhanh không chậm mà đi, thế nhưng thật sự phải đi từng phòng ban như thế, vậy phải đợi đến bao giờ, đến lúc đó lại xảy ra ngoài ý muốn, Đổng Học Bân khẳng định không đáp ứng.
Đổng Học Bân hơi lắc đầu.
Mạnh Hàn Mai nhìn hắn, Bí thư, ý của ngài là?
Đổng Học Bân nói: Tôi kiến nghị thành lập một tiểu tổ bảo hộ văn vật, lập tức tiến hành nghiêm mật phong tỏa đối với khu vực xung quanh núi Thanh Loan, cấm bất luận một người không liên quan nào ra vào, làm tuyến cảnh giới, làm tốt tất cả biện pháp phòng hộ, về phần người phụ trách của tổ, tôi sẽ tự mình làm.
Hả?
Ngài tự mình làm?
Còn thành lập tổ bảo hộ văn vật?
Cái này cũng quá có vẻ chuyện bé xé ra to?
Trương Đông Phương sửng sốt, Học Bân bí thư, không cần thiết như vậy chứ?
Cần. Đổng Học Bân nói: Hơn nữa là rất cần, nếu như núi Thanh Loan thật sự tồn tại một cổ mộ đời Hán, những biện pháp này cũng là một bảo hộ đối với cổ mộ, đối với một bảo hộ di sản văn hóa, hiện tại chuyện này đã lên tin tức, giấu diếm cũng không giấu diếm được, nếu là bị một ít tên trộm mộ thấy được đem chủ ý đánh tới núi Thanh Loan, không làm bảo hộ chẳng lẽ còn để cho bọn họ thực hiện được? Nếu như đám thôn dân biết đồ cổ đáng giá tiện đà đào bới phạm vi lớn trên núi, đến lúc đó làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không cần biện pháp tương quan sao?
Cổ mộ?
Cái gì cổ mộ hả?
Mọi người cảm thấy Đổng bí thư chuyển quá nhanh.
Cái này vừa rồi chỉ phát hiện một món đồ cổ không biết thật giả không biết niên đại, sao lại đột nhiên nhấc lên quan hệ cùng cổ mộ? Hơn nữa cho dù là có cổ mộ, cũng không đến mức coi trọng như vậy? Cổ đại rất nhiều, thời cổ đại chỉ cần có chút của cải thì ai mà không có mộ. Để hai ba vật chôn cùng, cái này tính cổ mộ cái gì? Cái này có thể có nhiều giá trị và ý nghĩa lịch sử? Hiện tại trên dưới toàn quốc cổ mộ không biết có bao nhiêu, thật sự có ý nghĩa lịch sử cũng chỉ rải rác mấy cái mà thôi, huyện Tiêu Lân bọn họ làm sao có thể có cổ mộ lớn được chứ?
Ặc, Đổng bí thư. Liễu hội trưởng nói.
Đổng Học Bân nhìn về phía ông ta, nói: Ông nói đi.
Liễu hội trưởng giải thích nói: Thật ra trong núi hoặc là trong đất đào ra đồ cổ, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, đơn giản cũng là ba loại khả năng, thứ nhất, khu vực ấy có thể là nơi thờ cúng, bởi xảy ra động đất hay sụp lún, những văn vật bị chôn xuống; hoặc là lúc đó xảy ra chiến tranh, không kịp thu đi mấy thứ này, nên được chôn xuống dưới. Thứ hai, cũng có thể là nó được chôn cất, cổ nhân cũng có đam mê cất dấu, có thể đem mấy thứ này coi như bảo bối chôn xuống đất, mãi cho tới hôm nay mới được phát hiện, thứ ba là khu vực này có thể là hầm mộ được chôn cùng, cái thứ ba cũng là có khả năng ít nhất, giống như núi Thanh Loan loại địa phương này. Trên lý thuyết mà nói không phải phong thuỷ bảo địa, bình thường cũng không có. . .
Đổng Học Bân ngắt lời nói: Tôi không cần trên lý thuyết là bộ dáng gì, cũng không cần nó là bộ dáng gì, chỉ cần có khả năng. Nên bảo vệ thì bảo vệ, đây là tôn trọng đối với lịch sử văn hóa.
Liễu hội trưởng ặc nói: Như thế, ngài nói đúng.
Đổng Học Bân nhìn về phía Trương Đông Phương, Trương huyện trưởng?
. . . Tôi không ý kiến. Trương Đông Phương không sao cả nói.
Đổng Học Bân gật đầu. Nói: Tốt lắm, quyết định như thế. Lập tức thành lập tổ bảo hộ văn vật, phong tỏa bảo hộ đối với khu vực núi Thanh Loan. Đề án đi qua, thật ra cũng coi như không đề cập tới, hiện tại huyện Tiêu Lân hầu như là Đổng Học Bân một tay che phủ, hắn nói cái gì thì là cái đó. Thế nhưng thấy mọi người vẫn không có coi trọng, Đổng Học Bân không nhịn được nhắc nhở một câu, Tôi còn muốn nói một chút, tôi hy vọng chuyện này được mọi người coi trọng, phải biết tầm quan trọng của bảo hộ văn vật, nếu như sau này trong quá trình bảo hộ văn vật chỗ của ai xảy ra vấn đề, tôi tìm người đó!
Tất cả mọi người rùng mình.
Đổng bí thư đây là chơi thật?
Thế nhưng vì sao hả? Chỉ phát hiện một món đồ cổ mà thôi, không cần như vậy chứ?
Sau một khắc, Đổng Học Bân liền nói: Liễu hội trưởng, đồ mang đến chưa?
Mang đến. Liễu viện trưởng đứng dậy quay đầu lại, ngồi xổm cẩn thận từ góc ôm lấy một hộp gỗ, đem văn vật đặt ở trên bàn mở tấm phủ ra.
Đổng Học Bân ừm một cái, đi lên từ trong hộp lấy ra một đôi bao tay mang vào, lập tức đem gương đồng ngày hôm qua đào ra nhẹ nhàng cầm lấy, lật lật chính diện, nhìn trái nhìn phải, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Trương Đông Phương và những người khác đều cho rằng Đổng bí thư là ở làm bộ làm tịch, nhưng trên thực tế bọn họ lại không biết rằng, Đổng Học Bân đối với đồ cổ còn muốn lý giải hơn so với bọn họ tưởng tượng, Đổng Học Bân vài năm trước dựa vào đồ cổ lập nghiệp, buôn bán lời rất nhiều tiền, hơn nữa trước đây vì kiếm tiền học đại học còn đi làm ở tiệm đồ cổ vài năm, tuy rằng vài năm nay chuyên chú phát triển trên chính trị không có gặp mặt đồ cổ, thế nhưng, vốn ban đầu của Đổng Học Bân vẫn không có mất đi.
Đồ rất có nét, cho dù không có xem qua tờ báo tương lai, Đổng Học Bân cũng có thể kết luận cái gương đồng này khẳng định là thật, hơn nữa niên đại vô cùng lâu đời, vết gỉ và ăn mòn đều rất tự nhiên, tuyệt đối không phải làm được, ít nhất với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại còn làm không ra loại vết tích này.
Thấy tận mắt, tảng đá trong lòng của Đổng Học Bân mới hạ xuống, cũng là hoàn toàn yên tâm, cái này tuyệt đối là cổ mộ đời Hán trong tờ báo tương lai!
Đổng Học Bân là quá coi trọng chuyện này, cũng đều đã quên còn có người ở đây, lấy ra điện thoại di động chụp lại hình ảnh chính diện và hai bên của cái gương đồng, cuối cùng còn sờ lấy một chút vết gỉ, vuốt vuốt nơi đầu ngón tay, ngửi ngửi, cuối cùng hơi điểm đầu, cẩn thận đem gương đồng thả lại trong hộp, chậm rãi tháo bao tay, tâm tình đương nhiên là cực kỳ vui sướng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Tan họp đi, tổ bảo hộ ngày hôm nay sẽ xuống dưới núi Thanh Loan, mọi người tranh thủ thời gian bố trí nhân thủ, cục văn hóa, nhà văn hoá, cục công an, đều phải ra người, càng nhanh càng tốt! Đổng Học Bân lại một lần nhấn mạnh.
Vũ Quốc Toàn vội vàng lên tiếng.
Liễu hội trưởng tự nhiên cũng không có hai lời.
Nhưng nhìn nụ cười của Đổng bí thư, mọi người vẫn đều khó hiểu nhìn nhau vài lần, mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày cũng không rõ ràng Đổng bí thư ngày hôm nay là uống lộn thuốc gì, tại sao lại có những hành động như vậy.
Bọn họ thấy cái gương đồng này, phản ứng đầu tiên cũng là nhà văn hoá huyện có thể muốn cất giữ thêm vài món đồ.
Thế nhưng Đổng Học Bân không giống với bọn họ, hắn thấy gương đồng thì phản ứng đầu tiên là. . . Cấp bậc phó sở của hắn như là ván đã đóng thuyền! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh