Buổi chiều.
Trên xe taxi.
Đổng Học Bân vốn đang suy nghĩ tìm cơ hội nói ra, dù sao mọi người lập tức biết bọn họ đều là người nhà của cán bộ tỉnh Giang Nam lần này điều tra nghiên cứu đi công tác, căn bản không cần phải gạt, Hầu Văn nhắc tới như thế, Đổng Học Bân cũng tiện thể cười ha ha nói.
Vợ cậu?
Đúng vậy.
Cậu nói Tạ bí thư?
Đúng vậy, Tạ Tuệ Lan.
Cậu lúc này chém càng lúc càng ghê!
. . . Trời đất, tôi chém cái gì.
Hầu Văn nghe vậy, cũng không kinh ngạc, ngược lại cười ha ha, Cậu có gặp qua người ta chưa mà dám nói, vợ cậu? Cậu cứ chém gió, chém riết thành bão bây giờ đấy, người ta đều lớn như vậy rồi, hơn ba mươi, hai ta mới hơn hai mươi, cách nhau bao nhiêu tuổi rồi, hơn nữa người ta tướng mạo như vậy, ài, tôi không nói cậu, trong lòng cậu rõ ràng, cậu nếu có thể cưới Tạ bí thư, vậy tôi đều tin tưởng tôi sinh thời có thể chấp chưởng một phương, hơn nữa Tạ bí thư người ta sớm kết hôn rồi, cấp bậc cao chót vót, cô ấy so với ba tôi còn lớn hơn một cấp, Học Bân, không tồi, tên nhóc cậu càng ngày càng có khiếu hài hước.
. . . Tôi biết cô ấy kết hôn. Đổng Học Bân nói.
Vậy cậu còn tinh vi làm gì? Hầu Văn cợt nhả nói.
Nhưng là hai chúng tôi kết hôn. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Tôi lúc này cũng là theo Tạ Tuệ Lan cùng nhau đến đây đi công tác du ngoạn, cậu không phải cũng đi cùng ba cậu sao? Tỉnh Giang Nam tổ chức, tôi cũng là người nhà cán bộ của tỉnh Giang Nam chúng ta, cho nên hai ta đều tiện đường.
Hầu Văn hiển nhiên không tin, Ồ, còn biết rất nhiều hả? À đúng vậy, vợ cậu cũng là nhân viên công vụ, khẳng định nghe nói lãnh đạo đi công tác.
. . . Tuệ Lan cũng là lãnh đạo, còn cần nghe nói cái gì. Đổng Học Bân nói.
Hầu mẫu ngồi ghế trước nghe không nổi nữa, quay đầu lại cau mày nhìn Đổng Học Bân, Đừng tưởng rằng không ở tỉnh Giang Nam là có thể nói bậy, sau này bớt nói những lời này, Tạ bí thư vậy là thân phận gì? Mấy đứa không được ở sau lưng nói bậy, đừng hồ ngôn loạn ngữ, cũng đừng đem danh tiếng của một nữ lãnh đạo nói xấu!
Đổng Học Bân: . . .
Hầu Văn bĩu môi nói: Mẹ, ngài cái này cũng quá không có khiếu hài hước, cái này không phải nói chơi sao, lại không có thật mà.
Hầu mẫu lạnh mặt nói: Vậy cũng không thể nói lung tung, còn là vợ? Tạ Tuệ Lan lần này cũng tới, ngay tại khách sạn, khiến cho cô ấy nghe sẽ nghĩ như thế nào?
Cái này không phải không nghe thấy sao. Hầu Văn nói.
Hầu mẫu nói: Họa là từ ở miệng mà ra, tự mình chú ý!
Dứt lời, Hầu mẫu quay đầu về nhìn phía trước, ấn tượng đối với Đổng Học Bân tựa như càng kém.
Đổng Học Bân trong lòng không nói gì, được, không ngờ anh em mất nửa ngày như thế nói giống như nói nhảm vậy.
Hầu Văn nháy mắt ra dấu với Đổng Học Bân, hình như khiến cho hắn Đừng để ý đến mẹ hắn , sau đó hai người tiếp tục trò chuyện, chỉ bất quá thay đổi một trọng tâm câu chuyện.
. . .
Hai mươi phút sau.
Cửa khách sạn Hoàng Gia.
Xe taxi ngừng, Hầu mẫu trả tiền xuống xe.
Hầu Văn và Đổng Học Bân theo ở phía sau, Đổng Học Bân cũng chủ động từ trong cóp sau xe đem hành lý của Hầu mẫu lấy ra, ba người cùng nhau đi vào trong.
Khách sạn là cái loại tương đối xa hoa, kiến trúc phổ biến xung quanh cũng không cao, cái khách sạn hơn hai mươi tầng này phá lệ chói mắt, bên trong cũng hiện ra không ít khí tức phú quý, trong đại sảnh người không ít, có vài người giữ cửa giúp đỡ xách hành lý, có vài người khách đang làm thủ tục, còn có vài người khác ngồi tại khu nghỉ ngơi nói chuyện, bên ngoài cũng tốt bên trong cũng được, toàn bộ đều cho người ta loại cảm giác tương đối thương nghiệp.
A, ba tôi đã đến. Hầu Văn nhìn về phía bên trong.
Hầu mẫu cũng thấy được chồng, thản nhiên nói: Đi qua đi.
Hầu Văn nhìn nhìn, Chú Vương chú Lý bọn họ cũng tới.
Đổng Học Bân nhìn theo hướng ánh mắt của hai mẹ con, thấy được vài người, một người trung niên bên trong diện mạo có vài phần tương tự với Hầu Văn, hiển nhiên cũng là Hầu phụ.
Hầu thị trưởng, ông cũng đi?
Địa phương mời, khẳng định phải đi.
Khu khai phá à? Bên kia hình như phát triển bình thường.
Ha ha, nhập gia tùy tục đi, lần này chủ yếu cũng là điều tra nghiên cứu.
Hầu thị trưởng? Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, thì ra cha Hầu Văn là thị trưởng hoặc là phó thị trưởng hả? Ừm, xem ra thị trưởng có thể tính lớn hơn, hèn chi Hầu Văn trên máy bay dám nói cùng Đổng Học Bân việc nhỏ ba của hắn vẫn là có mặt mũi, ba của hắn quả thật có cái năng lực này.
Đổng Học Bân bọn họ đi qua bên kia.
Lúc này, cửa thang máy mở, một thân ảnh xinh đẹp đi ra.
Hầu phụ vừa nhìn, mỉm cười nói: Tạ bí thư cũng tới?
Bên cạnh còn có một người trung niên cũng nói: Tạ bí thư, chồng cô không đến đây?
Hầu thị trưởng, Vương thị trưởng. Người phụ nữ cười ha ha, Chồng tôi ngồi chuyến bay phía sau, không biết mấy giờ đến nữa.
Hầu phụ nhìn thời gian, Vợ tôi cùng đứa nhỏ cũng vậy, đi chuyến bay sau, hẳn là sắp tới.
Mấy người trò chuyện, tuy rằng cũng không phải là quan viên cùng thành phố, dính dáng không tính là nhiều lắm, bất quá một người bí thư thị ủy cùng một người thị trưởng hoặc là phó thị trưởng, khẳng định cũng không đồng dạng, cảm giác cũng không giống, trong thể chế thế là chổ phân biệt đối xử nhất.
Thấy thế, Hầu Văn bước chân chậm lại, nói khẽ với Đổng Học Bân cười chỉ chỉ người phụ nữ cách đó không xa, Thấy không, đó chính là Tạ bí thư.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Tôi biết.
Đẹp chứ? Hầu Văn hỏi.
Đương nhiên đẹp. Đổng Học Bân nói: Vợ của tôi mà.
Hầu Văn trợn mắt trắng, Cậu còn nói! Cậu có thể cho bầu trời lặng gió một chút được không?
Hầu mẫu nghe không nổi nữa, quay đầu lại quát khẽ nói: Tôi trên xe nói cái gì! Tới ở đây còn nói bậy! Quản ở miệng mình đi!
Hầu Văn thở dài một tiếng với Đổng Học Bân, Thật đừng nói nữa, khiến cho Tạ bí thư nghe thì không tốt, đừng nói cậu, hai ta đều chịu không nổi, không thấy ba tôi nói với cô ấy đều nói khách khí như vậy sao, đó chính là bí thư thị ủy, quản một thành phố, chúng ta đắc tội không nổi.
Đổng Học Bân không biết nói cái gì cho phải.
Bỗng nhiên, có thể là tiếng nói bọn họ hơi lớn một chút, hấp dẫn ánh mắt của thị trưởng Vương, vừa nhìn, thị trưởng Vương cười nói: Hầu thị trưởng, vợ con ông tới rồi.
Hầu phụ nhìn qua.
Tạ Tuệ Lan cũng nhìn thấy bọn họ.
Ba, chú Vương, ặc, Tạ bí thư. Hầu Văn nhanh chóng chào hỏi, chỉ bất quá số lần ánh mắt dừng lại trên người của Tạ Tuệ Lan tương đối nhiều, ý muốn ngắm cái đẹp ai cũng có mà.
Hầu mẫu cũng gật đầu với bọn họ, Tạ bí thư đã đến?
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nắm tay với bà ấy, Đây là chị dâu à, xin chào.
Hầu mẫu trên máy bay và trên xe vẫn không cười cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, Cô còn đẹp hơn so với trên TV.
Hầu phụ mỉm cười vỗ vai của Hầu Văn, giới thiệu nói: Đây là con tôi Hầu Văn, tên nhóc kém cỏi.
Hầu thị trưởng là khiêm tốn, tôi nghe ra rồi, ha ha. Tạ Tuệ Lan cũng đưa tay nắm tay Hầu Văn, Xin chào.
Khụ khụ, chào ngài. Nhìn ra được, Hầu Văn hơi có chút câu nệ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh