Buổi trưa.
Một khu thương nghiệp.
Một khách sạn nhỏ không bắt mắt.
Chiếc Mecedes-Benz phần sau bị đụng nát chậm rãi dừng ở ven đường, mấy người xuống xe tiến vào khách sạn mướn một phòng nhỏ.
Sở dĩ tới nơi này, vẫn là cô chị Trầm Tiểu Diễm mạnh mẽ kiến nghị, xe Mecedes-Benz có chút tổn thương, trở về khách sạn khẳng định phải đi thủ tục để bồi thường các loại, tương đối phiền phức, cũng tương đối khiế người chú ý, dẫn cảnh sát đến sẽ không được, dù sao từ tình huống trước đó co thấy đối phương rất có thể có dính dáng với cảnh sát, tuy rằng các nàng không sợ, nhưng có thể tránh phiền phức thì vẫn tránh cho tốt, dù sao các nàng còn chưa có làm chính sự, trước khi nhiệm vụ hoàn thành không thể bại lộ. Còn nữa, khu phố thương nghiệp bên này nhiều người, cũng không cần sợ những người đó dám lộ liễu trắng trợn đến đây ra tay, hơn nữa muốn tìm được vị trí của các nàng cũng không quá dễ, cho nên mấy người mới thay đổi chổ ở.
Trên lầu.
Trong phòng.
Bốn người đi vào.
Đổng Học Bân là người vào cuối cùng, trên người tựa như có chút khó chịu, mi tâm nhíu rất chặt, miễn cưỡng nở nụ cười cũng có chút bất đắc dĩ.
Cửa đóng lại.
Làm sao vậy Tiểu Đổng? Trương Long Quyên nhìn hắn.
Không có việc gì không có việc gì. Đổng Học Bân hàm hồ nói.
Vậy cái biểu tình này của cậu là sao? Khó chịu? Vết thương đau? Trương Long Quyên rất quan tâm hắn.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Thật sự không sao, cũng là mệt mỏi, đi lòng vòng cả buổi.
Nhưng sau một khắc, Trương Long Quyên và hai chi em sinh đôi thì thấy được trên quần áo trước ngực Đổng Học Bân loang ra một ít máu, càng loang càng lớn.
Trương Long Quyên lập tức đi đế nói, Cái này còn nói là không sao?
Đổng Học Bân ặc một tiếng, cúi đầu nhìn, Có thể vết thương nứt ra, bị thương nhỏ, thật sự không sao. Trên người hắn không chỉ có gãy xương, chỉ là khâu vết thương lại thôi cũng đã ba bốn chổ. Từ buổi chiều ngày hôm qua Đổng Học Bân mà bắt đầu chạy đến đây, vừa ngồi máy bay đường dài, ban đêm ngủ cũng muọn. Sáng sớm ngày hôm nay lại bắt đầu chạy, lại lái xe, kết quả cử động như thế. Vết thương không bung ra mới kỳ quái.
Trầm Tiểu Mỹ nhìn nhìn hắn, còn oán giận chuyện vừa rồi, Đều bị thương thành như vậy cậu còn lái xe như thế? Cũng không chú ý thân thể của chính mình. Trách ai?
Trầm Tiểu Diễm ngắt lời nói: Được rồi em gái.
Máu còn đang chảy.
Trên quần áo đã đỏ một mảng lớn.
Trầm Tiểu Mỹ cũng không nói nữa, cô ấy nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, vừa nhìn thấy Đổng Học Bân như vậy, cũng nhanh chóng đi lại đỡ hắn ngồi xuống ghế sô pha, lập tức cẩn thận cởi nút áo của hắn ra, đưa áo sơmi ném ra một bên, kết quả, sắc mặt của Trầm Tiểu Mỹ và Trầm Tiểu Diễm hai người đều căng thẳng, vô thức hít một hơi, chỉ tùy tiện nhìn như thế, đã có thể thấy được ba chổ được may lại, còn lại trên bụng và phía sau lưng cũng có rất nhiều vết thương, tuy rằng đã đóng mài, nhưng rõ ràng vẫn chưa khỏi, mỗi vết thương nhìn thấy đều phải giật mình.
Trương Long Quyên mặt nghiêm lại, oán giận nói: Tôi còn tưởng rằng chỉ cánh tay cậu bị gãy xương, trên đùi trên người cũng bị thương, tên nhóc cậu sao bị thương nhiều như vậy?
Trương Long Quyên và chị em sinh đôi lúc này mới biết được Đổng Học Bân rốt cuộc là mang theo thương thế như thế nào từ xa xôi chạy tới, không nói Trương Long Quyên trong lòng cảm động, là Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ hai người có chút ý kiến đối với Đổng Học Bân cũng không nhịn được có chút nghiêm nghị lên.
Đây là cái ý chí lực gì?
Đây là cái nhẫn nại lực gì?
Các nàng đương nhiên biết, nhiều vết thương như vậy ở trên người. Còn có gãy xương, còn có bó thạch cao, cho dù là không nhúc nhích ngồi một chổ, trên người khẳng định cũng đều đau đớn, đừng nói là người thường, cho dù là hai chi em sinh đôi từ nhỏ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng chịu không nổi!
Đổng Học Bân cười cười, không nói chuyện.
Trên người hắn quả thật rất đau, mấy ngày nay đều như vậy, bất quá Đổng Học Bân không giống với người khác, loại đau đớn nhỏ này hắn đã không quá quan tâm. Đau? Vết thương đều băng bó được rồi, đau cũng chỉ là một hồi, có đau thì cũng có thể so sánh được với cơn đau bị vô số đạn một lần rồi lại một lần bắn trúng? Có đau cũng có thể so sánh được với cơn đau trên tầng sáu lần lượt đỡ một người rồi lại một người? Có đau cũng có thể so sánh được với cơn đau khi đỡ một bức tường nặng gần một tấn mà toàn thân mỗi một giây trôi qua đều đau từng khớp xương sao?
Không có khả năng.
Cho nên Đổng Học Bân không sao cả, có thể nói là quen rồi.
Ừm, hoặc là nói đã có chút chết lặng đi.
Cậu không nên đến đây. Trương Long Quyên nhìn hắn.
Ngài có việc, sao tôi có thể không đến. Đổng Học Bân nói.
Có phải là lúc lái xe đụng tới vết thương? Trương Long Quyên hỏi.
Có thể, tôi ấn một hồi, cũng không có việc gì. Đổng Học Bân đưa tay đè xuống.
Trầm Tiểu Diễm ngăn cản nói: Vết thương quá lớn, cái này đè không được. Dừng lại một chút, cô ấy nhìn em gái nói: Em đi mua thuốc đi, còn có băng gạc.
Trầm Tiểu Mỹ do dự một chút, Nhưng Trương tổng ở đây. . .
Trầm Tiểu Diễm nói: Một mình chị không thành vấn đề, em đi nhanh về nhanh.
Trương Long Quyên cũng lập tức nói: Đi thôi, không được thì mang Tiểu Đổng đi bệnh viện.
Đổng Học Bân nói: Không cần đi bệnh viện, băng lại một chút là tốt rồi, chuyện nhỏ mà.
Trầm Tiểu Mỹ không biết nói gì, cái này còn gọi không có chuyện gì? Nếu như các nàng bị thương nặng như vậy, phỏng chừng ít nhất cũng phải nằm trên giường bệnh bốn năm tháng không được xuống giường!
Em gái, mau đi đi.
Em đi rồi về.
Chú ý an toàn, cẩn thận một chút, đám người đó đã để ý chúng ta, ngày hôm nay làm lật xe của bọn họ, đối phương khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ừm, em đã biết.
Trầm Tiểu Mỹ mở cửa đi ra ngoài mua thuốc.
Trong phòng Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm suy nghĩ rất nhiều biện pháp tận lực giúp Đổng Học Bân cầm máu.
Đổng Học Bân nói: Chị Trương, chị Diễm, cảm ơn.
Trương Long Quyên nói: Là chị nên cảm ơn cậu mới đúng, bị thương nặng như vậy còn từ xa đến đây bảo hộ chị, ài, khiến cho tên nhóc cậu quan tâm.
Coi ngài nói kìa, không phải đương nhiên sao?
Không có gì là đương nhiên, chị nhớ kỹ, sau này chị sẽ bồi thường cho cậu.
Ặc, đừng đừng. Đổng Học Bân ho khan nói.
Ha ha, coi tên nhóc cậu sợ kìa, chị còn có thể ăn cậu sao hả? Con ngươi khêu gợi của Trương Long Quyên cười nhìn hắn một cái, đem băng gạc lau lau máu cho hắn.
Trầm Tiểu Diễm đè lại huyệt vị cầm máu hai bên của hắn, bỗng nhiên hiếu kỳ nói: Tiểu Đổng, cậu làm công tác gì?
Đổng Học Bân nở nụ cười, Nhân viên công vụ.
Trầm Tiểu Diễm: . . . Nhân viên công vụ sao có lá gan lớn như vậy?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Chị nói chuyện lái xe của? Ai nói nhân viên công vụ nhát gan?
Trương Long Quyên cười ha ha nói: Tên nhóc này cái khác không nói, can đảm vẫn đều rất lớn, phải không? Bất quá cũng nhờ Tiểu Đổng, nếu không chúng ta muốn trở về còn phải tốn một phen khí lực.
Đối với điểm ấy, Trầm Tiểu Diễm không thừa nhận cũng không được, dưới loại tình huống này còn có thể trấn định như vậy, mặc kệ tất cả đi đụng xe tải, cái này không phải người bình thường có thể làm được.
Thế nhưng. . . Nhân viên công vụ?
Trầm Tiểu Diễm nghe xong có chút không nói gì.
Một người nhân viên công vụ suốt ngày ở trong phòng làm việc! Đột nhiên hù cho đám xã hội đen xanh mặt? ?
Nhân viên công vụ liều mạng hơn cả đám liều mạng kia từ khi nào!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh