Người bị thương mới lại xuất hiện!
Nhưng còn là trọng thương đe dọa sinh mạng!
Thấy rõ ràng cây thước nhựa đâm vào trong bụng cô bé, rất nhiều người vây xem đều hít vào một hơi, bầu không khí tại hiện trường đầy một mảnh thê lương!
Mẹ. . . Mẹ. . .
Tiểu Diễm con đừng nói nữa!
Cô. . . Ơi. . . Con. . . Đau quá. . .
Thầy cô khẳng định sẽ cứu con! Con sẽ không sao!
Đúng vậy! Xe cứu thương lập tức tới rồi! Đứa nhỏ! Kiên trì một chút!
Kiên trì lên! Hiện tại không thể nhắm mắt ngủ!
Nhìn thấy bạn học sẽ chết, nhiều bạn học tốt của Tiểu Diễm đều khóc, mấy người giáo viên cũng rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Đổng Học Bân đi lên cắn răng nhìn cô bé, một lời cũng chưa nói.
Cô gái đau thương thở dài, không đành lòng nhìn nữa, đem đầu quay đi.
Người thầy giáo kia thấy Đổng Học Bân không lên tiếng, lại đi tới vội vàng nói với cô gái: Cứu em ấy đi, các người không phải người của bệnh viện sao? Nhanh cứu người đi.
Cô gái hơi trầm ngâm, Xin lỗi, tôi là hậu cần của bệnh viện.
Một cô giáo vội la lên: Vậy cô cũng có thể hiểu một ít mà! Nhanh giúp đứa nhỏ đi!
Cô gái cũng rất đau lòng, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, cô ấy giải thích nói: Tôi thật sự bất lực, thật sự xin lỗi, xe cứu thương trong vòng hai mươi phút khẳng định không tới kịp, cho dù có thể tới, giao thông bế tắc như thế, muốn chạy đến bệnh viện làm cấp cứu, cũng không có khả năng trong vòng một giờ đem người cứu trở về, thước cắm vào sâu như vậy, khẳng định là phải làm giải phẫu khâu lại, không nói tôi chỉ là bên phòng kho hậu cần, dù là bác sĩ ngoại khoa bình thường đều rất khó làm ca giải phẫu này, độ khó rất lớn, cho nên, đứa nhỏ có thể cứu không được, các người mau chóng gọi điện thoại cho người nhà đi, cũng có thể. . . Nói đến đây, viền mắt cô gái cũng ướt, Cũng có thể để cho cha mẹ cô bé gặp mặt lần cuối.
Một bé gái khác khóc ròng lên: Không có khả năng!
Một bạn học khác cũng kêu lên: Tiểu Diễm khẳng định còn cứu được!
Đổng Học Bân đang do dự, hắn không biết nên xử lý như thế nào.
Cần giải phẫu? Không phải có hộp cấp cứu sao? Các người nhanh làm phẫu thuật cho em ấy đi! Người thầy giáo hoảng loạn, đã mất đi bình tĩnh.
Cô gái thống khổ nắm chặt tay, Tôi không phải bác sĩ, chàng trai kia cũng không phải, một ít xử lý cấp cứu chúng tôi có thể cũng được, nhưng giải phẫu. . . Trừ phi hiện trường có một bác sĩ ngoại khoa kinh nghiệm phong phú, bằng không, đứa nhỏ sợ rằng chịu không được hai mươi phút, chúng tôi cũng muốn cứu đứa nhỏ, nhưng thật sự bất lực, tôi lần này là đi lấy vật liệu cho bệnh viện, trong xe mặc dù có chỉ và kim khâu, nhưng bác sĩ. . .
Tất cả mọi người lặng lẽ.
Nhưng Đổng Học Bân hai mắt sáng lên, Cô nói cái gì? Trong xe cô có dụng cụ khâu lại?
Cô gái nhìn hắn, Có, tuy rằng không được đầy đủ, nhưng vẫn đủ, nhưng dao giải phẫu trên xe tôi không có, hơn nữa đồ cũng không đủ, bác sĩ ngoại khoa cũng. . .
Đổng Học Bân nhất thời tỉnh táo tinh thần, Ai có dao nhỏ? Ai có?
Tôi có đem dao nhỏ của Thụy Sĩ, được không? Một người thanh niên tham dự cứu viện nói.
Được, cho tôi dùng một chút, cảm ơn. Đổng Học Bân vội vàng tiếp nhận con dao từ trong tay hắn, mở ra nhìn, rất sắc bén, hắn lập tức dùng bình rượu mới lấy từ chỗ người khác tới đổ lên con dao làm khử độc, bất chợt lại chộp lấy một chai nước rơi trên mặt đất, dùng nước rửa sạch nó, dưới cái nhìn khó hiểu của mọi người không, Đổng Học Bân quay lại cô gái nói: Dao giải phẫu đã có! Lập tức chuẩn bị kim chỉ! Giải phẫu tôi tới làm!
Cô gái ngạc nhiên nói: Anh?
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Nhanh lên! Không còn kịp rồi!
Người bên cạnh vừa nhìn chàng trai này thật sự muốn làm, cũng đều nghĩ đã lỡ rồi, dù sao đứa nhỏ đã không cứu được, còn không bằng thử một lần.
Nhanh cho hắn đi!
Tiểu thư tôi lấy giúp cô!
Cô gái mơ mơ màng màng cùng vài người đem đồ đưa đến.
Đổng Học Bân đã phân phó, Tất cả mọi người nhường ra một chút! Không nên đứng bu bên cạnh người bệnh! Ai có vải bố? Lớn hơn một chút! Đem người bệnh đặt lên! Nằm thẳng!
Rất nhanh có người tìm tới vải bố dùng cắm trại dã ngoại trải ra.
Mấy người giáo viên hiệp lực cẩn thận đem cô bé sắc mặt trắng bệch để lên trên tấm vải bố.
Đổng Học Bân nhìn về phía cô gái nói: Ở đây chỉ có cô rành nhất, giúp tôi trợ thủ.
Cô gái nói: Không có vấn đề, nhưng anh. . . Cái giải phẫu này nhưng. . .
Yên tâm đi, tôi làm được. Đổng Học Bân đối với bản thân có lòng tin tuyệt đối, bởi vì loại giải phẫu này hắn đã không phải là lần đầu tiên làm, vẫn là vị trí bụng, đồng dạng vị trí này, hắn đã làm hai lần.
Cô gái vẫn không quá đồng ý, Thế nhưng thuốc tê tôi không có, dao Thụy Sĩ này cũng không phải dao phẫu thuật, lúc hạ dao sợ rằng. . .
Cô còn có biện pháp khác sao? Đổng Học Bân hỏi ngược lại.
Cô gái nghẹn lời, cuối cùng cũng cắn răng, Được, tôi toàn lực phối hợp anh! Nói xong, đã đem công cụ và vật liệu giải phẫu toàn bộ trải ra.
Lần đầu tiên giải phẫu Đổng Học Bân là làm trong phòng giải phẫu, lần thứ hai là ở trong xe cấp cứu, loại phẫu thuật trong hoàn cảnh lộ thiên này Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên làm, trong lúc nhất thời cũng rất chú ý, từ chỗ một người phụ nữ mượn tới một áo khoác sạch sẽ bao lấy đất cát trên người, sau đó lại tìm một cái mũ lưỡi trai mang vào, khẩu trang là cô gái cho hắn, bao tay trong xe cô ấy cũng có.
Trang bị không được đầy đủ.
Nhưng cũng không khác biệt lắm.
Đổng Học Bân hít sâu, đem tâm tình bình phục xuống tới, tận lực làm một loại trạng thái tâm như chỉ thủy, chợt khom lưng ngồi xổm xuống, nhìn cô bé còn đang suy yếu gọi mẹ, Con tên là Tiểu Diễm phải không? Không cần sợ, ngủ một giấc, tỉnh ngủ là có thể thấy mẹ của con.
Tiểu Diễm mí mắt đã không mở ra được, Thật. . . Sao?
Đổng Học Bân ừm một cái, Thật sự, chú cam đoan với con, không nên sợ, hai tháng sau khẳng định lại là một hảo hán, đến lúc đó chú sẽ nói cho mẹ dẫn con đi chơi trò chơi viên.
Tiểu Diễm khẽ ừ, trong mắt cũng hiện lên một tia chờ mong.
Thấy biểu tình của Tiểu Diễm, rất nhiều người trong lòng đều đau xót, khó chịu nói không nên lời.
Được rồi, ngủ đi. Đổng Học Bân khẽ nhất tay một cái, vung tay vỗ một chưởng trên cổ cô bé, Tiểu Diễm nhất thời hôn mê bất tỉnh.
A!
Tiểu Diễm!
Anh làm gì thế!
Cậu dám đánh học sinh của tôi?
Cô gái lập tức lớn tiếng nói: Tất cả mọi người không nên đến đây! Không nên gây trở ngại giải phẫu! Chúng tôi không có thuốc gây tê! Chỉ có thể làm như vậy!
Mọi người vừa nghe, lúc này mới lý giải.
Nếu như trong quá trình giải phẫu cô bé bị đau kêu loạn lộn xộn, khẳng định sẽ ảnh hưởng hạ châm khâu lại, cái này cũng là bất đắc dĩ.
Đổng Học Bân hít vào, Chuẩn bị xong chưa?
Tôi có thể. Cô gái tùy thời đợi lệnh, nhưng thân thể cũng rất căng thẳng.
Đổng Học Bân giống như một người bác sĩ ngoại khoa rất có kinh nghiệm, vỗ vỗ bàn tay run của cô gái, Đừng lo, đứa nhỏ không chết được, có tôi đây.
Cô gái cười khổ, hít sâu vài hơi, Được, tôi được rồi.
Cô ấy một người nhân viên hậu cần, làm gì được đụng vào ca giải phẫu nào chứ, tự nhiên cực kỳ khẩn trương, nhưng bị biểu tình thản nhiên của Đổng Học Bân tác động, cô gái vẫn điều chỉnh rất nhanh, chân cũng không run nữa, dịch khử độc và cái nhíp mang theo bông cầm máu trên tay cũng cầm thật chặt.
Trình tự biết không?
Đại khái lý giải.
Được, bắt đầu đi!
Đổng Học Bân ánh mắt kiên định, sờ sờ tay của cô bé, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể càng ngày càng lạnh, biết không thể dừng lại, dùng dao nhỏ dọn mở quần áo xung quanh bụng, Đổng Học Bân đưa tay nắm lấy cây thước cắm trong bụng của cô bé, lập tức mở SLOWER!
Thời gian đột nhiên chậm lại!
Đổng Học Bân lập tức rút thước ra, trong tầm mắt của hắn, máu cũng theo cây thước rút ra mà phun ra một ít, bắn lên thân Đổng Học Bân, nhưng hắn vẫn bình thản, ngay cả con mắt cũng không chớp, cánh tay sau một khắc nắm chặt con dao Thụy Sĩ mở vết thương ra! Một dao đúng chỗ! Đổng Học Bân xoay tay lại tiếp nhận tới bông cầm máu trên tay của cô gái, cái nhíp nhấn một cái, ném xuống, lại ngắt một khối bông cầm máu đi lau, sau đó là dịch khử độc, Đổng Học Bân đã tiến hành xong quá trình khử động, một không chút nào chậm chạp!
Thế giới của Đổng Học Bân là rất chậm!
Cho nên trong ánh mắt của mọi người xung quanh, động tác của hắn là cực nhanh!
Rút thước ra, cầm máu, khử độc, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, khiến cho rất nhiều người đều nhìn mà ngây người!
Nhưng cô gái không có, trong mắt vẫn đang lộ vẻ lo lắng, bởi vì cô ấy biết, phía trước thế nào đều không sao cả, khâu lại mới là then chốt, bọn họ ngay cả kiềm cầm máu cũng không có, sao may? Nhưng trong lúc nhất thời, cô gái kinh ngạc thấy, Đổng Học Bân một tay cấp tốc giữ lấy hai cái nhíp vừa kẹp bông cầm máu, xẹt xẹt, một tay khẽ động, hai cái nhíp đã bị hắn dùng ngón tay kẹp lấy huyết quản chủ, máu đã bắt đầu ngừng lại, bàn tay này của Đổng Học Bân hiển nhiên không thể động, bởi vì cái nhíp không có chốt cố định như kiềm cầm máu, vì vậy các ngón tay tay cũng sẽ không thể cử động, kẹp chặt lại, chỉ có tay kia kim châm do cô gái đưa qua, một tay bắt đầu khâu lại!
Một châm!
Ba châm!
Năm châm!
Một cái huyết quản nhanh chóng được khâu lại!
Lần này, ngay cả ánh mắt của cô gái đều thay đổi!
Đổng Học Bân không có một chút dừng lại, bông cầm máu lại một lần bị cái nhíp kẹp lên, hung hăng chà vào, lau sạch máu bên trong, ném bông cầm máu đi, Đổng Học Bân vẫn diễn lại trò cũ, một tay giống như ma thuật sư linh hoạt đem hai cái nhíp điều chỉnh vị trí một chút, thậm chí còn dùng ngón tay, kẹp lấy một huyết quản khác, máu cũng ngừng chảy ra, tay phải thay đổi một kim châm khâu lại mới, lần thứ hai hạ châm!
Tám châm!
Mười châm!
Mười hai châm!
Lại có một huyết quản được khâu lại!
Buông cái nhíp ra, huyết quản cũng không có xuất huyết, cái này đã chứng minh khâu lại thành công!
Đổng Học Bân không nói hai lời, thừa dịp máu còn chưa có tích tụ, lại đem cái nhíp kẹp lấy huyết quản nhỏ đang chảy máu, cái này không phải huyết quản chủ, hắn liền trực tiếp cho buộc lại.
Một cái. . .
Ba cái. . .
Năm cái. . .
Huyết quản từng cái từng cái được xử lý!
SLOWER giải trừ!
Đổng Học Bân nhất thời nói: Huyết áp!
Hả?
Huyết áp!
Cô gái lúc này mới phản ứng, vội đi lấy huyết áp kế, cuối cùng, cô ấy vẻ mặt khiếp sợ nói: 50, 80, huyết áp tăng trở lại!
Đổng Học Bân gật đầu một cái, cuối cùng thay đổi một loại chỉ khâu khác đem da thịt trong bụng cô bé nháy mắt khâu lại. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh