Trên bàn cơm.
Bầu không khí không tốt lắm.
Chị hai cuối cùng kiên trì một câu, Tôi vừa rồi cũng chỉ là nói như vậy, nói cho có mà thôi, tôi sao có thể đại biểu cho cả nhà.
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: Thím đây là đổi ý?
Chị hai nói: Bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống, lời của tôi nói cũng là một hình dung, một thành ngữ, ngữ cảnh và ngữ nghĩa ước định mà thành, không có ý khác.
Đổng Học Bân cổ quái nhìn bà ấy, Thế nhưng tất cả mọi người đều nghe mà, con cũng biết rõ đó là một thành ngữ, hình dung có chuyện tốt từ trên trời vô duyên vô cớ rơi xuống, cho nên con sau đó cũng xác định với thím một chút, hỏi có phải là rơi bánh xuống là được, thím còn nói phải, còn nói có thể toàn quyền đại diện Phương gia chúng ta, vì vậy lão thiên gia mới rớt một cái bánh xuống cho chúng ta, thím hiện tại sao đổi ý? Con thật ra không có gì cũng không sao cả, cũng là cảm thấy quá có lỗi với lão thiên gia, thím nói thiên ở trên nhìn, chúng ta lừa gạt lão nhân gia như thế cũng thật sự có chút không đẹp.
Chị hai nói: Cậu đừng có giả thần giả quỷ phong kiến mê tín!
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Con cảm thấy cái này không hoàn toàn là mê tín, cũng là vấn đề thành tín, Phương gia chúng ta vẫn đều là đi ngay ngồi chính, ông nội của con cũng vẫn nói Phương gia gia trong vấn đề giáo dục vãn bối đặc biệt đúng chỗ, đặc biệt. . . Ài, quên đi, cái gì cũng không nói.
Chị hai trừng mắt nói: Con còn nói không đủ hả?
Lão nhị vẫn không thích nói đã phát hỏa, nhìn về phía vợ quát to: Đồ ăn còn không che được cái miệng của bà à! Không muốn ăn thì đi đi!
Chị hai tức giận, Tôi nói hai câu sao. . .
Muốn nói thì bà về phòng quay vào tường nói đi! Lão nhị lạnh giọng nói.
Thấy chồng thật sự nổi nóng, chị hai cũng lập tức ngậm miệng, không hé răng.
Lão nhị ngẩng đầu nói: Ba, là con không quản được vợ, trở lại con sẽ nói chuyện cô ấy.
Phương lão gia tử nhìn vợ của lão nhị, không nói chuyện. Hiển nhiên, lão gia tử tựa như đối với biểu hiện của vợ lão nhị ngày hôm nay cũng rất không hài lòng. Bọn họ là đại gia đình, không phải cái loại gia đình bình thường, cho dù là người của kẻ thù chính trị, người ta cười cười ha ha tới cầu hôn, bọn họ cũng phải cười cười ha ha chào đón, cho dù không đồng ý hôn sự này ít nhất cũng phải đủ lễ, đây là cấp bậc lễ nghĩa, Đổng Học Bân sau khi tới đây đều là mặt cười vui vẻ. Nói cũng rất chu đáo, cho dù là có đôi khi hơi vô sỉ một chút, nhưng mà người ta nói tới chổ mà thôi, thái độ cũng vô cùng ôn hòa, các mặt đều là đúng chỗ. Chị hai Phương gia bọn họ vài lần trở mặt như thế, ngược lại tự làm mất mặt.
Phương lão gia tử quay đầu nhìn về phía Đổng Học Bân, Tiểu Đổng, nhân lúc còn nóng thì ăn đi, tiểu Mỹ, gắp đồ ăn cho Đổng ca đi.
Đổng Học Bân cười nói: Không có việc gì đâu con tự mình gắp, con tự mình gắp. Ngài yên tâm con không khách khí đâu, ha ha. Hắn thật đúng là không khách khí, sau khi ăn vài ngụm đúng lúc lão tam và mấy tiểu bối rót rượu ra uống, Đổng Học Bân cũng thuận thế lấy qua một chai Mao Đài.Rượu ngon nha, con nếm thường được không?
Lão tam ừ một tiếng.
Vậy cảm ơn chú ba, hắc, còn chưa có uống qua loại Mao Đài này. Vừa nhìn cũng là đặc biệt, hôm nay có lộc ăn rồi. Đổng Học Bân cho mình rót một ly.
Lão đại cũng nói: Nếu thích uống. Một hồi trở về cậu mang một hộp đi.
Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, con nếm một chút là được. Đổng Học Bân bắt đầu uống rượu dùng bữa.
Bên kia, Phương lão gia tử hỏi một câu, Tiểu Linh sao không trở về ăn?
Mẹ tiểu Linh liếc Đổng Học Bân, nói: Ba, vừa rồi gọi điện thoại cho đứa nhỏ con bé nói không trở về ăn, hẹn cùng bạn học rồi. Thật ra trong điện thoại Phương Thủy Linh nói là cùng Tạ Nhiên ăn ở nhà của Tạ lão gia tử, bất quá mẹ tiểu Linh lại không dám nói như vậy, nói đến bên mép thì sửa lại.
Phương lão gia tử gật đầu, không nói cái gì.
Phương Văn Bình từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, cơm nước xong là người đầu tiên rời đi, nói cũng không nói một tiếng với người trên bàn, rất là đặc biệt độc hành, ngồi xuống sô pha nhếch chân bắt chéo xem tin tức. Mọi người cũng sớm quen với tính cách của lão ngũ, đã không có cảm giác.
Sau khi ăn xong.
Rất nhiều người còn có chuyện, đều chuẩn bị trở về.
Tiểu Đổng à, cảm ơn ý tốt của nhà các người, ngày hôm nay mời trở về đi, nói một tiếng cho người trong nhà cậu. Phương gia lão đại trịnh trọng nói.
Trời đã tối rồi.
Thời gian cũng không sớm.
Bọn họ cảm thấy nếu nói khách khí nữa, Đổng Học Bân cũng sẽ dày mặt không đi.
Nhưng bọn họ vẫn là đánh giá thấp vẻ vô lại của Đổng Học Bân, thằng nhãi này vừa nghe, từ trên ghế đứng lên, chân vừa mới nhấc lên liền lảo đảo, Ai da! Thất tha thất thểu ngã ra ngoài, thiếu chút nữa ngã xuống, miễn cưỡng mới đỡ lấy sô pha bên kia, đặt mông ngồi xuống bưng trán nói: Không được không được, uống say, trời đất quay cuồng rồi, nhìn chuyện này ầm ĩ kìa, khiến cho mọi người chê cười.
Mẹ tiểu Linh ặc nói: Vậy thế nào?
Lão tam nói: Nếu không tìm người đưa cậu về nhà?
Đổng Học Bân xua tay nói: Không sao, không cần để ý đến con, mọi người nên về thì về đi, đều rất bận, ừm, con nằm một hồi là khỏe thôi.
Nằm một hồi?
Mọi người lại suýt nữa phun máu!
Cậu đừng nói là muốn buổi tối ở lại nơi này nha? Con mẹ nó, cậu uống có chút rượu mà thành như vậy?
Mọi người đều nhìn về phía Đổng Học Bân, đã không biết nên nói như thế nào, quả thật là không thể tưởng tượng nổi, lần đầu nghe nói cầu hôn không được đồng ý còn có thể lại nghiêm mặt ở lại nhà của đối phương!
Đổng Học Bân vẻ mặt say rượu nói: Xin lỗi, thật không được, hôm nay cậu không ở trạng thái, cũng là có chút mất mặt, mọi người thứ lỗi, thứ lỗi, vậy cái gì, đầu óc con có chút mơ hồ cũng không biết nên bàn chuyện hôn sự này thế nào, bằng không ngày mai chúng ta nói sau, ngày mai bàn lại, ai da, đau đầu đau đầu.
Cậu thật đúng là muốn ở lại?
Chị hai Phương gia nghẹn muốn cháy, đều hận không thể một cước đá hắn ra ngoài, đúng là chưa thấy qua người vô lại như thế!
Nhưng lúc này, Phương lão gia tử cười nói, Tiểu Đổng à, cậu ngày hôm nay vẫn là trở về đi, ta an bài xe đưa cậu trở lại. Không đợi Đổng Học Bân lên tiếng, Phương lão gia tử ngữ ra kinh người nói: Chuyện Tiểu Nhiên và Tiểu Linh đính hôn, đến lúc đó lão tam sẽ bàn với nhà các người.
Hả?
Ba!
Ba cái này. . .
Rất nhiều người Phương gia đều kinh sợ.
Đổng Học Bân cũng không có phản ứng, Phương gia gia. . .
Phương lão gia tử cười nói: Vừa rồi chuyện rơi bánh xuống, nếu là người của nhà chúng tôi đáp ứng, vậy tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm với lời nói đó, giống như cậu nói, có thể cái này thật sự là ông trời đã định trước, ha ha.
Chị hai vội nói: Ba, con. . .
Phương lão gia tử nói: Xác định rồi, không cần phải nói.
Lời này vừa ra, người Phương gia cũng không dám nói cái gì, thật sự không rõ lão gia tử vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, ơ? Cũng không đúng, trước đó lão gia tử cho dù uyển chuyển từ chối cũng không có nói tuyệt, bọn họ biết, lão gia tử quyết định như thế khẳng định là có lý do của mình.
Đổng Học Bân lập tức vui vẻ, tựa như cũng nhất thời tỉnh rượu, đứng dậy nói: Vậy được, con về nói với nhà, quay đầu lại chuyện sính lễ chúng ta thương lượng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh