Chín giờ.
Mặt trời càng lên càng cao.
Sân rộng trước công viên trung tâm thành phố ấm áp mười phần, khí trời hôm nay rất tốt.
Sắp đến giờ rồi!
Nhanh lên một chút! Đơn hạng mục đâu lấy ra nhanh!
Bảo bọn họ nhanh chóng in thêm tiếng Anh vào đi!
Mấy người sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy của cơ quan chúng ta đâu? Sao còn chưa tới?
Một hồi phải thông minh một chút, trong khu đã hạ lệnh, cần phải giữ người ở lại!
Lấy ra thái độ tốt nhất, nhiệm vụ lần này không tầm thường, cần trạng thái tinh thần một trăm hai mươi phần trăm của mọi người, nếu như làm lỗi, trách nhiệm tự gánh chịu!
Vâng Mã cục trưởng.
Mau mau, nhanh tay lên!
Tư liệu của các công ty ngoại thương trước buổi trưa có thể truyền tới.
Được, tư liệu đến mọi người phải nhanh chóng nghiên cứu, tranh thủ các mặt.
Vâng, Trần cục trưởng.
Chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Còn nhìn cái gì, đừng chờ nữa, người biết tiếng Anh thì nhanh chuẩn bị đi.
Tiếng ầm ĩ không dứt bên tai, trong hội chiêu thương đều là tiếng nói của các lãnh đạo chiêu thương huyện khu và tiếng bận rộn với tiếng trả lời của thuộc hạ. Thành phố bên kia cũng không rãnh rỗi, lúc đầu Hoa Lập phó thị trưởng cũng không dự định tọa trấn hội chiêu thương toàn bộ quá trình, nhưng lần này có biến, ông ta ngồi cái lều được chuẩn bị bên cạnh bục chủ tịch, tựa như chuẩn bị ngày hôm nay ở chỗ này tọa trấn, Lữ Vệ Quốc cũng ở bên cạnh gọi điện thoại, ríu ra ríu rít cũng không biết đang nói với ai cái gì, cửa công viên còn có không ít người chạy vào, là nhân thủ được điều đến thêm, cũng có một vài nhân viên có tiếng Anh tương đối tốt. Đều vội vàng chạy đến, dù sao cũng là một bầu không khí gấp gáp.
Nhưng huyện Trinh Thủy đâu?
Chỉ riêng bọn họ tuyệt nhiên ngược lại.
Thường cục trưởng.
Làm sao vậy tiểu Cung?
Có thể cho tôi mượn cái gương dùng hay không? Tôi quên mang theo.
Ha ha, đương nhiên được rồi, tôi có mang theo hai cái, cái này cho cô.
Đổng huyện trưởng, chỉnh lý không khác biệt lắm, chờ nhà đầu tư tới.
Được. Vậy đều nghỉ ngơi một chút đi, tới lão Trịnh, hút điếu thuốc này.
Hút của tôi đi.
Được. Tôi đều lấy ra rồi, tiểu Trần, làm một điếu hay không?
Ặc. Được, vậy cảm ơn Đổng huyện trưởng.
Thường Quyên ngồi ở chỗ kia bắt chéo chân trang điểm, Cung Na cũng đúng gương chỉnh lý kiểu tóc, vừa làm hai người còn vừa thảo luận chuyện tập thể dục sáng sớm, Đổng Học Bân Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng ngồi tựa ở bàn triển lãm hút thuốc, cười ha ha trò chuyện vừa rồi bữa sáng khách sạn ăn được không, cái gọi là lao dật kết hợp, bên kia nhà đầu tư còn chưa có tới, lúc này cũng nên thả lỏng không cần lo lắng nhiều.
Tương phản có chút lớn.
Trước sân rộng bận rộn như vậy, huyện Trinh Thủy bình tĩnh cứ như hạc giữa bầy gà.
Phó thị trưởng Hoa Lập chú ý tới. Cau mày nhìn Đổng Học Bân bọn họ, thần sắc có chút xấu xí.
Lữ Vệ Quốc bên kia cũng cúp điện thoại rỗi rãnh thở dốc uống nước, cũng chú ý tới tình huống của huyện Trinh Thủy, lông mày không khỏi trầm xuống, ông ta vừa rồi cùng Hoa phó thị trưởng dặn dò bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng làm nhiệm vụ lần này. Ai ngờ huyện Trinh Thủy dĩ nhiên lại không coi ra gì, còn nói chuyện phiếm hút thuốc, thật sự là lãnh đạo tồi thì có binh tồi, một chút tâm tiến tới cũng không có, còn ra thể thống gì nữa!
Hoa thị trưởng. Lữ Vệ Quốc đi qua.
Hoa Lập thu hồi ánh mắt đặt ở huyện Trinh Thủy, nói: Làm sao vậy lão Lữ?
Lữ Vệ Quốc có chút tức giận nói: Huyện Trinh Thủy đây là làm cái gì. Cũng quá không có cái nhìn đại cục.
Hoa Lập vung tay lên, Bảo các cục chiêu thương huyện khu khác làm tốt là được, quay đầu lại tôi sẽ báo lên một tiếng, nếu cần thiết sẽ hủy bỏ bàn triển lãm chiêu thương của huyện Trinh Thủy!
Lữ Vệ Quốc gật đầu, cũng không nói cái gì nữa.
Hủy bỏ bàn triển lãm, cái này đã là hành động nghiêm khắc nhất, bình thường đều là dưới tình huống huyện khu vi phạm vào sai phạm nghiêm trọng mới có thể áp dụng, thuộc về quyền hạn trong phạm vi của Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc, nhưng hiện tại vấn đề là huyện Trinh Thủy căn bản là không có phạm sai lầm, đặt phòng tổng thống? Đó là tiền của Đổng Học Bân! Thành tích chiêu thương không tốt? Không nói Lữ Vệ Quốc trước đó quấy rối và Hoa Lập an bài cho bọn họ một bàn triển lãm kém nhất, không có kéo tới đầu tư cũng không thuộc về phạm sai lầm, còn có hiện tại huyện Trinh Thủy rãnh rỗi, đó là bọn họ đều chuẩn bị xong rồi, chuyện nên làm đều xong xuôi, nhà đầu tư chưa đến, mọi người tâm sự hút điếu thuốc cũng không có gì không thích hợp, ngày hôm qua cũng có rất nhiều cục chiêu thương huyện khu đều là như thế này, nhưng không thấy Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc có một câu bất mãn, nhưng tới huyện Trinh Thủy, bọn họ lại có thể trực tiếp lo lắng đến hình phạt nghiêm khắc nhất ... huỷ bỏ bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy, cái ý nhằm vào người này thật sự quá rõ ràng!
Đối với huyện Trinh Thủy rãnh rỗi, người của huyện khu khác cũng đều ghé mắt.
Một lát sau, một người cán bộ của chiêu thương thành phố đi qua, chính là người kia ngày hôm qua đấu mồm mép cùng Thường Quyên, hắn vừa tới liền bắt đầu nói người của huyện Trinh Thủy, Ngoại thương lập tức tới, các người làm gì thế, sao còn không chuẩn bị? Các người nếu như còn cái thái độ này! Thành phố có quyền huỷ bỏ bàn triển lãm của huyện Trinh Thủy các người! Hội chiêu thương thành phố cũng không có chỗ của các người! Các người nên hiểu rõ! Vừa rồi Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc nói chuyện hắn ở bên cạnh, người này hiển nhiên là nghe được các lãnh đạo giao lưu.
Cái gì?
Rút bàn triển lãm?
Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng bọn họ đều sửng sốt, lập tức, cơn tức nồng đậm dâng lên.
Bọn họ đã nghẹn lâu lắm rồi, từ khi vừa tới hội chiêu thương giây đầu tiên đã bị thành phố khi nhục tới bây giờ, một lần, hai lần, ba lần, nhưng không ngờ rằng vẫn là chưa đủ, hình như tất cả mọi người trong thành phố đang muốn đấu hăng hái với huyện Trinh Thủy bọn họ, cái lý do gì cũng không có, cũng là thấy bọn họ không vừa mắt!
Thường Quyên nhìn chằm chằm người nọ nói: Dựa vào cái gì!
Trịnh Đại Hữu cũng phát hỏa, Chúng tôi nên chuẩn bị đều chuẩn bị! Chúng ta có thái độ gì? Thái độ của chúng tôi làm sao? Chuẩn bị xong không cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút? Hội chiêu thương ngày hôm nay còn chưa có mở! Nhà đầu tư cũng đều chưa tới! Chúng tôi làm gì là tự do của chúng tôi!
Người cán bộ chiêu thương thành phố lạnh lùng nói: Các người không nghiêm túc công tác còn có lý?
Tính tình của Trịnh Đại Hữu vốn dĩ vẫn là có thể, dù sao thành tích công tác chiêu thương của huyện Trinh Thủy bọn họ vẫn đếm ngược, cho tới bây giờ cũng không có gì phải lo lắng, nhưng từ khi Đổng Học Bân tọa trấn cục chiêu thương, từ khi cùng Đổng Học Bân đi hội chiêu thương, tính tình của Trịnh Đại Hữu cũng càng ngày càng tùy theo phương thức làm việc của Đổng Học Bân, lập tức phản bác nói: Được, vậy anh vạch ra cho chúng tôi xem chúng tôi không nghiêm túc chổ nào!
Người cán bộ lạnh lùng nói: Các người trang điểm có trang điểm! Hút thuốc có hút thuốc! Cái này gọi là nghiêm túc?
Trịnh Đại Hữu nói: Công tác chuẩn bị của chúng tôi đã làm tốt! Vậy anh nói chúng tôi làm gì? Giả khuông giả dạng giả vờ giả vịt? Ra vẻ bề bộn nhiều việc? Có ích lợi gì! Hút thuốc? Anh hiện tại tự mình nhìn một cái đi, người hút thuốc không nói hơn hai mươi cũng có mười người! Nhân viên công tác cục chiêu thương thành phố của các người cũng có hút thuốc, anh xem người kia, nhìn lại người này đi, là người của cục các người phải không? Sao bọn họ hút thuốc thì không có chuyện gì, chúng tôi hút thuốc thì bị hỏi trách?
Thường Quyên nói tiếp nói: Trang điểm thì làm sao, trang điểm cũng là vì công tác, cục chiêu thương không giống như những nơi khác, ngũ quan phải đoan chính, vì sao? Chính là vì lưu lại cho nhà đầu tư một ấn tượng tốt, không làm cho người ta vừa nhìn thì chán ngấy, trang điểm đương nhiên cũng như nhau, cái này không phải chúng tôi thích chưng diện, chúng tôi là vì công tác, làm cho đẹp cũng là vì tôn trọng đối với nhà đầu tư! Sao đến miệng của anh thì trang điểm lại biến thành không làm việc đàng hoàng? Tôi thấy anh vừa rồi cũng vuốt tóc đấy, cái này cũng là trang điểm đấy, sao anh không nói chính anh?
Người cán bộ kia rõ ràng nói không lại Thường Quyên, cả giận: Càn quấy!
Thường Quyên hồn nhiên không cho là đúng nói: Hai chúng ta ai càn quấy? Hả? Không để ý tới anh anh còn nhiều chuyện, bới lông tìm vết tìm tới nghiện rồi có phải không?
Người cán bộ tức giận nói: Ai bới lông tìm vết?
A! Dù sao không phải tôi! Thường Quyên nói.
Nếu như nói trong hành lang khách sạn ngày hôm qua thuộc về cải cọ, cái tình hình này ngày hôm nay rõ ràng đã thuộc về khắc khẩu, mấy người nhất thời ồn ào lên. Trước đây cãi nhau đều là Đổng Học Bân tự mình ra trận, từ sau khi Thường Quyên tới, Đổng Học Bân nhất thời có thêm một đại tướng, không còn cần tự thân xuất mã.
Người cán bộ không địch lại nổi, căn bản nói không lại bọn họ.
Cuối cùng, Đổng Học Bân nói, nhìn hắn nói: Thủ tiêu bàn triển lãm của chúng tôi, có thể, các người chỉ ra chúng tôi phạm vào sai phạm nghiêm trọng gì rồi báo lên xin phê chuẩn đi, nếu như cấp trên đưa văn kiện xuống, chúng tôi không nói hai lời thu dọn đồ đi, hiện tại cấp trên còn chưa có phê, anh cũng đừng ở đây đem việc hủy bàn triển lãm ra hù dọa người, còn có việc không? Không có thì chúng tôi còn muốn bận, cũng không nói với anh nữa?
Người của mấy bàn triển lãm xung quanh đều nghe được, nhìn về phía bọn họ vài lần, nhưng biết chuyện này còn chưa có xong, cũng không rãnh rỗi quản người khác, chỉ là ngoài miệng giao lưu một chút.
Đổng huyện trưởng này từ đâu tới hả?
Nói thật quá ác, có chút không chừa đường.
Với cán bộ chiêu thương thành phố mà đều không khách khí như thế, ài.
Bọn họ đây là tự mình chuốc lấy cực khổ, đây chính là hội chiêu thương thành phố, nếu như không làm tốt quan hệ, một đầu tư phỏng chừng đều không đến.
Đúng vậy, người ta mở miệng nói xấu là được.
Huyện Trinh Thủy lần này gặp tao ương rồi.
Một đồng đều không về, xem bọn họ làm sao ăn nói với trong huyện.
Bởi vì chuyện tập thể huyện Trinh Thủy ở phòng tổng thống sang quý hơn so với tất cả mọi người rất nhiều, nhân viên chiêu thương của huyện khu khác đều mang địch ý đối với huyện bọn họ, mục tiêu mâu thuẫn cũng tập trung ở trên người huyện Trinh Thủy, cho nên cũng vui vẻ xem bọn họ bị chê cười.
Reng reng reng.
Điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên.
Vừa nhìn dãy số, hắn sẽ không phản ứng người cán bộ chiêu thương thành phố bị quở trách đến á khẩu không trả lời được, đi ra xa một ít nghe điện thoại, A lô, chị Trương.
Ở đâu thế?
Tại thành phố chúng tôi, ngài đâu? Sao trước đó gọi điện thoại tắt máy?
Lúc chị ngồi máy bay à? Điện thoại di động khẳng định không được mở.
Ngài ở trên máy bay? Tới thành phố chúng tôi?
Đúng vậy, đã tới.
Hắc, vậy ngài không nói sớm, tôi an bài xe đi đón tiếp ngài.
Không cần, đã nói muốn cho nhóc đẹp trai của chúng ta một kinh hỉ, ha ha, chờ xem. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh