Liên Đại.
Ngoài lễ đường.
Đổng Học Bân đỡ Tương Mẫn đi qua, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đã bắt đầu rồi, bên ngoài đều có thể nghe được âm nhạc bên trong, hình như là tiết mục ca hát nào đó.
Học Bân, cậu đi vào trước đi.
Đừng, còn ngài?
Cô đi hậu trường nhìn.
Em cũng đi, cũng không có việc gì làm.
Được rồi, cô đi xem học sinh của cô tập luyện, cậu đi vào ngồi trước đi.
Vậy cũng được, ngài nhìn đường, đừng ngã.
Ha ha, chân đã tốt rồi, cái này không phải giả vờ sao, yên tâm đi.
Nói xong, Tương Mẫn giả bộ khập khiễng đi, từ cửa sau đi vào hậu trường.
Nhìn xung quanh cũng không có người, phỏng chừng đều trong lễ đường, Đổng Học Bân cũng ở bên ngoài hút thuốc, sau đó mới đi vào, Đổng Học Bân trên cổ có giấy thông hành, nhân viên công tác cũng không cản hắn, thật ra chuyện ở cổng trường mọi người cũng đều thấy được hoặc là nghe nói, có một nhân viên trong trường còn nở nụ cười một chút với Đổng Học Bân, gật đầu, mở cửa lớn cho hắn.
Trong lễ đường quả nhiên là một tiết mục ca vũ.
Đổng Học Bân theo lối đi nhỏ đi vào, muốn xuống hàng cuối cùng xuống.
Bất quá có một lãnh đạo mắt sắc, thấy được Đổng Học Bân, nhanh chóng đi tới nói: Đổng sở trưởng.
Đổng Học Bân nhìn ông ta, Xin chào.
Người lãnh đạo trường học đó nói, Bên này có chừa chỗ ngồi cho cậu.
Đổng Học Bân cười nói: Không cần, tôi đi phía sau ngồi.
Lãnh đạo trường học vội nói: Đừng, như vậy sao được, đều chừa chổ cho cậu rồi, Hà thị trưởng còn cố ý dặn dò, chính là chổ bên cạnh của Hà thị trưởng.
Đổng Học Bân trước đó làm to chuyện, cũng là bất đắc dĩ, vì ân sư, đó là không có cách nào, lúc này muốn điệu thấp, không muốn chọc người chú ý, Tuệ Lan và người nhà Tạ gia nói hắn làm sao không hiểu? Thế nhưng nghe nói là phó thị trưởng Hà Chính Phi cố ý giữ chổ cho mình, Đổng Học Bân cũng không thể không cho người ta mặt mũi, người ta là quan to cấp phó bộ, Đổng Học Bân cũng không phải cái loại người dựa vào danh tiếng của Tạ gia mà không coi ai ra gì, người khác kính hắn một thước, hắn kính người khác một trượng, vì vậy cũng không thoái thác, chỉ có thể đi qua.
Hàng ghế đầu đều là lãnh đạo.
Có lãnh đạo nhà nước, cũng có lãnh đạo trường học.
Bởi vì cũng là phía dưới sân khấu, rất chói mắt, Đổng Học Bân vừa đi qua, không ít người đều nhìn về phía hắn, có người không nhận ra hắn thì thấp giọng hỏi một câu với người bên cạnh, có thể là không biết sao một người trẻ tuổi như thế được an bài ngồi ghế đầu, đều rất tò mò.
Vị trí ở giữa.
Đổng Học Bân thấy được Hà Chính Phi, ông ta đang chăm chú xem biểu diễn, mặt mang nụ cười, bên cạnh Hà phó thị trưởng quả nhiên có một vị trí trống, Đổng Học Bân liền đi qua ngồi.
Hà Chính Phi thấy được hắn, Tới rồi à?
Ừm. Đổng Học Bân cười cười.
Hà Chính Phi hỏi: Tuệ Lan có khỏe không?
Đổng Học Bân nói: Cũng khoẻ, mới ra trong tháng thì ngồi máy bay đi, tôi thấy cô ấy tinh thần còn tốt hơn tôi, ha ha, cũng là hơi mập ra ba bốn ký.
Hà Chính Phi cũng cười, Hiện tại người trẻ tuổi đều chú ý thon thả, cái này vì đẹp, thật ra không cần, mập một ít cũng khỏe mạnh, không dễ dàng sinh bệnh, hơn nữa chỉ mới ba bốn ký, cũng may, Tuệ Lan trước đây cũng là quá gầy, cái thể trọng này là thích hợp, cậu là không biết, vợ tôi lúc trước cũng đẹp lắm, kết quả sinh xong đứa nhỏ lập tức tăng mười ký, hiện tại mỗi năm đều tăng thêm hai ba ký, ha ha.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi cũng gặp qua dì ấy một lần trên TV, không nghiêm trọng như chú nói, hơn nữa vừa nhìn cũng trẻ tuổi đặc biệt đẹp.
Vậy hiện tại cũng già rồi.
Cũng không có, dì cũng đâu có già.
Không nói cô ấy, đứa nhỏ cậu đâu?
Để cho Tuệ Lan ôm đi, cùng đi phía nam.
Cùng đi? À, tôi còn tưởng rằng đứa nhỏ do Hàn phu nhân trông chứ.
Mẹ tôi nói muốn cho chúng tôi trông đứa nhỏ, nhưng Tuệ Lan không đáp ứng, muốn tự mình giữ, tôi muốn ôm con trai một cái đều phải trải qua cô ấy đồng ý, đừng nói nữa.
Ha ha, đây là mẹ.
Đúng vậy, không có cách nào khác.
Trong cơ quan của Đổng Học Bân, hoặc là nơi hắn trước đây công tác, cấp bậc như Đổng Học Bân bình thường đều là trên dưới bốn mươi tuổi, Đổng Học Bân trong cơ quan nói chuyện với bọn họ bình thường cũng là ngang hàng luận giao, dù sao cũng là quan trường phân biệt đối xử, cấp bậc quyết định tất cả, bất quá hiện tại trước mắt là Hà Chính Phi, Đổng Học Bân hiển nhiên là không dám nói ngang hàng với người ta, đó chính là người ngang hàng với cha vợ, nghe giọng điệu của ông ta, quan hệ với vợ mình tựa như cũng không sai, Đổng Học Bân đương nhiên phải gọi chú gọi dì, rất tôn trọng.
Hàn huyên vài câu, hai người ngồi xem tiết mục.
Bên cạnh mấy người cán bộ thấy Hà Chính Phi và một người trẻ tuổi nói chuyện, cũng không nhịn được liếc vài lần, có thể khiến cho Hà phó thị trưởng buông cái giá cùng một người tuổi còn trẻ nói cười như vậy, cái này không thấy nhiều lắm, bất quá cũng giống như ở cơ quan của Đổng Học Bân không khác biệt lắm, bởi vì trình tự chênh lệch, bọn họ cũng không biết bối cảnh của Đổng Học Bân, phỏng chừng ngay cả tên của hắn đều chưa từng nghe qua, tối đa cũng là biết hắn là một người cán bộ của ủy ban kỷ luật trung ương thôi.
Tiết mục lần lượt tiến hành.
Hợp ca. . .
Hát. . .
Vũ đạo. . .
Cuối cùng, các học sinh trong lớp cô giáo Tương cũng lên biểu diễn.
Đổng Học Bân xem vui vẻ, thỉnh thoảng cũng vỗ tay ủng hộ, thấy rất vui.
Mười hai giờ, tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, mọi người vỗ tay một lần cuối cùng, sau đó dưới vòng vây của lãnh đạo trường học, lãnh đạo cán bộ đều đi ra ngoài, rời đi trước.
Bên ngoài.
Hà Chính Phi cùng mấy người cán bộ chào hỏi, sau đó thấy Đổng Học Bân cũng ở đây, cũng nói với hắn một tiếng, Tôi buổi chiều còn có việc, không ở lại ăn, đi trước.
Đổng Học Bân lập tức nói: Được, vậy chú đi chậm một chút.
Hà Chính Phi ừm một cái, Đổng Tuyền là một người bộ hạ cũ của tôi, chuyện lần này tôi cũng nghe nói một chút, quả thật là hắn có chút vấn đề, quá ngạo mạn, cậu cũng không cần cho tôi mặt mũi, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế ấy.
Ông ta nói là nói như vậy, nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên sẽ không làm vậy, cũng biết ý tứ trong lời nói của ông ta, Không có việc gì, mâu thuẫn nhỏ mà thôi, không đến mức, hơn nữa ông ta trước đó cũng xin lỗi cô giáo của tôi, chuyện này cũng coi như hết, hơn nữa, mặt mũi của chú tôi khẳng định phải cho, tôi vừa rồi cũng là hù dọa ông ta thôi, chuyện quan báo tư thù tôi cũng sẽ không làm, dù sao chuyện này cứ như thế đi. Cô giáo Tương đã lên tiếng, Đổng Học Bân cũng đáp ứng rồi, tự nhiên không chuẩn bị làm khó dễ Đổng Tuyền, ngày hôm nay ông ta đã đủ mất mặt, cục tức của Đổng Học Bân cũng ra.
Hà Chính Phi cười nói: Cậu còn cần hù dọa người? Nếu như hắn biết cậu là ai, làm gì dám đi chọc cậu, dám một mình tiến đánh quốc an thành phố, toàn bộ kinh thành phỏng chừng cũng chỉ có cậu.
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Tôi nghe ra rồi, chú đây là phê bình tôi.
Hà Chính Phi cười ha ha, Tôi cũng không có, cái tính cách này của cậu tôi ngược lại rất thích, tôi nghĩ nếu ở vào vị trí của cậu, khẳng định là không làm được tiêu sái như cậu, cho nên tôi hâm mộ cậu. Dừng một chút, Hà Chính Phi lắc lắc tay, Không nói nữa, xe đang chờ tôi, đi.
Tôi đưa chú ra.
Được rồi, cậu đi ăn đi.
Vậy được, có thời gian tôi đến nhà chú bái phỏng.
Tốt, tùy thời hoan nghênh, ha ha.
Hà Chính Phi không phải một người lãnh đạo rất hòa thuận, nhưng cái này là dành cho người khác, đối đãi Đổng Học Bân, ông ta nghiễm nhiên ra hình dạng trưởng bối, rất thân thiện, cái này cũng làm mấy người xung quanh thấy hai người bọn họ nói chuyện nghi hoặc, không biết Hà Chính Phi tại sao có quan hệ tốt như vậy với người kia, trước đó chuyện ở cổng trường, mọi người cũng đều thấy được, rõ ràng là người kia không cho Hà Chính Phi mặt mũi, hình như hai người cũng đều không nhận thức uqa, nhưng vừa qua không bao lâu, sao nói chuyện vui vẻ như thế? Hai người trước đây nhận thức à?
Lúc này, Vương phó hiệu trưởng đến đây, Đổng sở trưởng, khách sạn bên ngoài đã đặt bàn rồi, xe cũng tới, chúng ta cùng nhau đi qua?
Đổng Học Bân nhìn ông ta, Đi khách sạn?
Vương phó hiệu trưởng ừm nói: Không xa, năm phút đồng hồ.
Những người khác đâu? Đổng Học Bân nói.
Giáo viên và học sinh, đều chuẩn bị yến hội tại căn tin số hai. Vương phó hiệu trưởng nói.
Đổng Học Bân nhất thời gật đầu một cái, Vậy tôi cũng không đi khách sạn, kỷ niệm ngày thành lập trường, vẫn là ở trong trường học ăn tương đối có cảm giác, tôi còn hoài niệm đầu bếp của căn tên số hai, ngày hôm nay phải nếm thử.
Vương phó hiệu trưởng nói: Thế nhưng lãnh đạo cán bộ đều. . .
Không cần coi tôi là cán bộ, tôi cũng là một người đã tốt nghiệp. Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói, mặt mũi của Hà Chính Phi phải cho, những người khác sẽ không cần, hơn nữa hắn đối với Vương phó hiệu trưởng này bản thân cũng không có ấn tượng tốt gì.
Vương phó hiệu trưởng vừa nhìn không lay chuyển được hắn, cũng chỉ đành đáp ứng, không đáp ứng cũng không được, chuyện trước đó ông ta đã nhìn ra tính cách của Đổng Học Bân. Khẩu âm của Đổng Học Bân, hiển nhiên là cái loại lão bắc kinh ở qua trong ngõ, mà người lão bắc kinh bình thường 90% đều là phẫn thanh, còn có một loại tính cách kiểu kinh thành gọi là Hỗn vui lòng, giống cái cụm từ “kệ mẹ nó là ai” trong tiếng phổ thông không khác biệt lắm, bách tính bình thường theo kiểu lão bắc kinh cũng là như vậy, càng đừng nói Đổng Học Bân là cán bộ cấp chính xử, rõ ràng là một người rất “bắc kinh”.
Bên kia.
Nhạc Hải Đông và Tôn Như Hoa mấy người bạn học cũng đi ra, thấy Đổng Học Bân sau khi, đều bước tới.
Học Bân, đi ăn hả?
Đúng vậy, đói bụng, đi thôi.
Ha ha, tôi cũng đói bụng, chúng ta đợi cô giáo Tương?
A, cô giáo Tương đã tới, bên kia bên kia.
Quay đầu nhìn, Tương Mẫn cũng mang theo các học sinh đi ra lễ đường.
Vừa nhìn thấy Đổng Học Bân, không ít học sinh của cô giáo Tương đều xông tới, mới vừa rồi nói chuyện không tiện, hiện tại mới bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
Học trưởng!
Xin chào học trưởng!
Anh thật sự là lãnh đạo cấp chính xử hả?
Tiền bối, qua hai năm nữa chúng em cũng tốt nghiệp, truyền thụ kinh nghiệm cho chúng em được không?
Người Thượng Hải thích bàn thương (thương nghiệp - làm ăn), người kinh thành thích bàn quan, cái này có trực tiếp quan hệ cùng bối cảnh văn hóa và lịch sử của địa phương.
Thấy Tương Mẫn cũng cổ vũ gật đầu, Đổng Học Bân không có cách, mọi người vừa đi căn tin, hắn vừa nói vài chuyện đơn giản trong cơ quan nhà nước cho bọn họ, đương nhiên, cũng là chút lông gà vỏ tỏi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh