Chạng vạng.
Bãi đất bên ngoài tiệm cơm.
Mạnh Hàn Mai a một tiếng, Cái gì?
Bên kia cán bộ của thành phố nói: Người nước Anh buổi tối không thể tới, bữa tiệc và cái khác rút trước, chờ buổi tối bọn họ đến chổ các người bên kia dừng chân rồi nói, còn có xí nghiệp của địa phương tới chưa? Cái này cũng chờ một chút đi, buổi tối nếu có thời gian trống sẽ khiến cho mọi người giao lưu, nếu như người nước ngoài không rãnh, vậy ngày mai rồi nói, dù sao cũng muốn ở chỗ các người, không phải chuyện gấp gì.
Mạnh Hàn Mai nổi cơn tức, Nhưng mà chúng tôi đều chuẩn bị cả rồi, không tới?
Bên kia cán bộ thành phố dừng một chút, Bữa tiệc đều chuẩn bị? Vậy hủy trước đi.
Mạnh Hàn Mai bảo lưu tia kiên trì cuối cùng nói: Lãnh đạo, hiện tại xí nghiệp chúng tôi mời đều tới, bí thư huyện uỷ và huyện trưởng của huyện chúng tôi cùng rất nhiều thường ủy và cán bộ cũng đều tới, chuẩn bị nghênh tiếp người nước ngoài, nhưng. . . Hiện tại không hợp ý nhau thì không tới, tôi làm sao ăn nói với lãnh đạo của tôi?
Người cán bộ thành phố nói: Người nước ngoài lâm thời thay đổi chủ ý, có thể là đói bụng, đột nhiên muốn ăn tại thành phố bên này, cho nên hành trình trước đó cũng phải làm ra điều chỉnh, cái này đều là có chuyện xảy ra, tôi cũng không có biện pháp, thành phố cũng không có dự liệu, các người cũng phải thông cảm một chút, phải biết rằng tất cả mọi người không dễ dàng, hiện tại là người nước ngoài yêu cầu, chúng tôi có thể nói cái gì? Lần này nhiệm vụ giao lưu tất cả đều lấy người nước ngoài là việc chính, các người chịu ủy khuất một chút đi, bắt chuyện một tiếng với Đổng bí thư và Trương huyện trưởng các người, đều đừng đợi.
Mạnh Hàn Mai bị chọc tức.
Cán bộ thành phố nói: Trước như vậy đi.
Đổng Học Bân bên cạnh đã nghe được đại khái, Chuyện gì xảy ra?
Bí thư. Mạnh Hàn Mai lập tức nói với hắn: Người nước ngoài lại đổi chú ý, nói buổi tối không đến chổ chúng ta ăn, lúc dừng chân mới đến đây.
Đổng Học Bân sắc mặt cũng ngay lập tức lạnh xuống, đưa tay, Điện thoại cho tôi.
Mạnh Hàn Mai đem điện thoại di động đưa qua.Đây là Ngưu phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ.
Đổng Học Bân đem điện thoại tiếp, căn bản là không có chút cấm kỵ, nổi bão với điện thoại, Tôi Đổng Học Bân! Ngưu phó chủ nhiệm phải không? Chúng tôi đợi gần một giờ, bên kia nói không tới thì không tới?
Ngưu phó chủ nhiệm vừa nghe, nhíu mày nói: Cái tình huống này chúng tôi cũng không có dự liệu đến.
Đổng Học Bân lạnh giọng quát to: Không dự liệu đến ông con mẹ nó không biết gọi điện thoại cho chúng tôi biết hả? Cái gì mà sáu giờ! Chính ông xem hiện tại mấy giờ rồi? Hả? Gọi điện thoại cũng không biết hả? Không biết dùng điện thoại ông tìm người biết dùng điện thoại mà gọi không được hả? Các người làm ăn cái kiểu gì thế không biết? Hả? Quên? Các người sao không quên thở! Một mình tôi chờ cũng sẽ chờ! Tôi trẻ tuổi, thể lực cũng không tồi! Nhưng các người biết chúng tôi bên này có bao nhiêu người không? Trương huyện trưởng năm mươi tuổi! Thân thể không tốt! Ngụy bí thư cũng hơn năm mươi tuổi! Ngày hôm nay còn mang theo cao huyết áp tới! Bận đến nỗi ngay cả thuốc cũng không uống! Đến tiệm cơm mới kịp uống! Còn có xí nghiệp chúng tôi mời tới! Ông nghĩ rằng chúng tôi đều rất rãnh phải không? Đều phải chờ các người đợi các người hầu các người? Hầu cái con mẹ ông ấy!
Đổng Học Bân phát hỏa, mở mồm thô tục, làm gì quản đối diện là cán bộ thành phố hay cán bộ tỉnh. Thằng nhãi này há mồm là mắng, mặc kệ là ai với ai!
Chủ xí nghiệp phía sau nhà đều nghe choáng váng!
Lãnh đạo cán bộ của huyện Tiêu Lân ở đây cũng toàn bộ trừng to mắt ra!
Bất quá Đổng Học Bân cũng không phải không có mắng người như thế, lần kia vẫn là trước máy quay, lúc cứu viện tại núi Thang Nga Đổng Học Bân đã đem nhân viên công tác của thành phố mắng cho một lần, lúc này hắn mở miệng mắng chửi người. người của Huyện Tiêu Lân thật ra cũng không ngoài ý muốn, đều biết rõ bí thư huyện ủy mới tới cũng là tính tình lưu manh, nhưng để cho bọn họ kinh hồn khiếp đảm chính là, lúc này đối phương không phải đội cứu viện cái loại phòng ban không có thực quyền, Mạnh Hàn Mai đã nói, đối phương là cán bộ của chính phủ thành phố, đại biểu chính là thành phố. Ý nghĩa hoàn toàn không đồng dạng, bọn họ không ngờ rằng đối mặt cán bộ của thành phố Đổng bí thư lại có thể dám mắng!
Mẹ nó!
Mạnh dzữ!
Ngài cái này thật sự là lục thân không nhận à!
Mạnh Hàn Mai vội vàng nói: Bí thư! Xin ngài bớt giận!
Trương Đông Phương cũng nhanh chóng đi tới khuyên một câu, Học Bân bí thư, từ từ nói. Từ từ nói.
Bất quá nói là nói như vậy, thật ra mọi người cũng biết Đổng Học Bân vì sao nổi bão, đừng nói hắn, bọn họ ở đây ai có thể chịu được hả? Ai cũng không được. Mẹ nó lúc đầu các người đã nói muốn ngày mai mới đến, kết quả tới sớm một ngày. Vẫn là thông báo cùng ngày, cái này cũng không nói, chúng tôi vội vàng an bài chổ ăn chổ ở cho đám người nước ngoài các người, đến phút cuối cùng các người mới nói muốn đổi tiệm cơm, ăn không quen cái này ăn không quen cái kia, được, cái này cũng không nói, chúng tôi hiện tại tranh thủ cuối cùng cũng an bài được tiệm cơm cho các người, tất cả mọi người đến đây chờ nghênh tiếp, các người con mẹ nó nói một câu không tới là không tới? Ngay cả người đi theo của thành phố cũng không nói một tiếng cho huyện Tiêu Lân chúng tôi biết? Chuyện này đổi thành ai cũng chịu không nổi, cái này căn bản là là không đem bọn họ để vào mắt, cái này căn bản là hoàn toàn không có một chút tôn trọng bọn họ!
Chửi?
Cái này cũng không trách bí thư huyện uỷ bọn họ!
Tuy rằng phương thức ngôn ngữ của Đổng bí thư có chút quá kích, nhưng chuyện này quả thật quá làm giận, bọn họ đều lý giải Đổng bí thư phát hỏa!
Nhưng Ngưu phó chủ nhiệm không lý giải được, vừa nghe bí thư của huyện Tiêu Lân dám chửi mình, gã cũng giận, Cậu lập lại lần nữa cho tôi!
Đổng Học Bân cười lạnh nói: Lập lại lần nữa hả? Tốt! Hầu con gái mẹ nhà ông đấy! Nghe thấy chưa? Nghe rõ rồi chứ? Không nghe rõ tôi lập lại lần nữa?
Mạnh Hàn Mai bắt đầu kéo hắn, Bí thư!
Phó bí thư huyện ủy Ngụy Chí Hiên cũng lập tức nói: Đổng bí thư!
Ngưu phó chủ nhiệm trong điện thoại phẫn nộ nói: Được lắm Đổng Học Bân! Cậu muốn tạo phản có phải không? Với những lời này ngày hôm nay của cậu! Cậu có tin tôi báo ủy ban kỷ luật thành phố hay không!
Đổng Học Bân cười nhạt, nói: Ông đừng báo ủy ban kỷ luật thành phố, ủy ban kỷ luật tỉnh ông cũng báo đi, tốt nhất báo lên ủy ban kỷ luật trung ương, ông con mẹ nó hù dọa ai thế, tôi ngày hôm nay cũng là chửi, ai kêu ông thiếu chửi! Họ Ngưu kia! Ông đừng có đem cái trò này ra hù tôi! Ông thích báo lên đâu thì báo! Khiến cho đám người chúng tôi chờ các người! Cuối cùng không đến ngay cả một cú điện thoại cũng không biết gọi, còn chờ chúng tôi gọi cho các người thì các ngươi mới nói? Ông thật không đem huyện chúng tôi để vào mắt hả? Ông không tôn trọng chúng tôi! Vậy tôi tôn trọng ông làm gì? Tôi mắng cũng là ông! Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn! Thứ chó má gì vậy!
Ngưu phó chủ nhiệm đều bị tức giận đến nổ phổi, cấp bậc gã tuy rằng không cao như Đổng Học Bân, nhưng có thế nào cũng là một cán bộ thành phố, còn chưa bao giờ bị người của trong huyện mắng chửi như thế, gã thậm chí ngay cả khả năng này đều không có nghĩ đến, cũng căn bản không có kinh nghiệm mắng nhau với một người cán bộ huyện, kinh nghiệm của gã đều là làm sao lấy lòng lãnh đạo và xử lý chuyện tình như thế nào, ở đâu gặp phải qua loại lưu manh quan trường như Đổng Học Bân hả? Cho nên trong lúc nhất thời bị Đổng Học Bân mắng cho phát hỏa, tức giận đến nói một câu cũng không ra được!
Đổng Học Bân căn bản không quan tâm!
Mắng ông thì làm sao? Ông` nếu như hiện tại đứng trước mặt tôi! Tôi con mẹ nó đá ông cũng không mới mẻ! Cái thứ gì thế! Giỡn mặt với chúng tôi hả? ?
Đổng Học Bân lần này bão nổi, tính ra cũng là một mâu thuẫn tích lũy, trong tỉnh vẫn không thích hắn, thành phố cũng vẫn chướng mắt hắn, tuy rằng không có rõ ràng, thế nhưng trên thái độ của một ít việc nhỏ là có thể đoán ra, các bên cũng không có một chút tôn trọng cơ bản đối với Đổng Học Bân, một việc, hai việc, ba việc, chồng chất cùng một chỗ, Đổng Học Bân không phát hỏa mới là lạ, hắn cũng đâu phải một người hiền, hơn nữa còn là loại đầu gấu, cái loại nói trở mặt là không nhìn mặt nữa, người lý giải hắn đều rõ ràng.
Trước đây còn chưa tính.
Các người lần này gây chuyện cho tôi? Lúc đầu anh em đối với đám người nước ngoài này là không có một chút ấn tượng tốt, căn bản không muốn tiếp đãi bọn họ, bây giờ còn lật lọng? Tôi có thể chịu các người mới là lạ! Không trở mặt với các người một lần! Các người thật sự nghĩ Đổng Học Bân tôi dễ khi dễ hả?
Điện thoại cúp.
Là bị Đổng Học Bân cúp, hắn đem điện thoại di động trực tiếp trả về cho Mạnh Hàn Mai, sau đó quay đầu lại vung tay lên, Bọn họ không tới, đi thôi, chúng ta tự mình ăn! Nói xong, đi nhanh ở phía trước, tiến vào tiệm cơm.
Mọi người phía sau vừa nhìn, nhìn nhau vài lần, cũng đều đi vào theo.
Bên trong Đổng Học Bân hiển nhiên còn đang nổi nóng, lớn tiếng nói với người phục vụ: Lên đồ ăn! Mấy món đặt trước đó toàn bộ lên! Sau đó tiến vào sảnh yến hội.
Mọi người vừa nhìn bí thư huyện uỷ còn chưa hết giận, cũng đều không dám nói với hắn.
Ngay cả Tô Nham và Mạnh Hàn Mai mấy người có quan hệ không tồi với Đổng Học Bân cũng không dám đi tới, bọn họ đã dần dần thăm dò một ít tính tình của Đổng bí thư, lúc này Đổng Học Bân là ai đều không thể trêu vào, cho nên cũng không có khả năng đi chọc hắn lúc này.
Trong` sảnh yến hội.
Người đều ngồi xuống, đồ ăn cũng bưng lên bàn.
Đổng Học Bân ngồi một hồi, cục tức mới xuống một ít, thấy Tô Nham rót đầy rượu cho hắn, hơi gật đầu một cái, nói với Trương Đông Phương: Lão Trương, qua bên kia? Cằm hất về hướng các chủ xí nghiệp. Các cán bộ khác trong huyện cũng may, lần này nghênh tiếp đều trong phạm vi công tác của mọi người, hơn nữa Đổng Học Bân là lãnh đạo, cũng không cần nói cái gì, nhưng xí nghiệp chỗ đó không giống, người ta cho trong huyện mặt mũi rút ra thời gian tới tham gia cái gọi là giao lưu này, kết quả còn bắt người ta chờ mỏi cả chân, cái này khẳng định là không thích hợp.
Trương Đông Phương hiểu ý, bưng ly cùng Đổng Học Bân đi qua.
Tới hai bàn của các chủ xí nghiệp, Đổng Học Bân giơ ly, Ngày hôm nay xin lỗi các vị, là trong huyện chúng tôi công tác thất trách và sơ sót, làm lỡ thời gian của mọi người lâu như vậy, như vậy đi, tôi cùng Trương huyện trưởng bồi tội cho mọi người.
Trương Đông Phương cũng giơ ly lên, Xin lỗi các vị.
Các chủ xí nghiệp này cũng đều đứng dậy, Đổng bí thư, Trương huyện trưởng, chuyện ngày hôm nay chúng tôi đều nhìn thấy, không phải do các người, chúng tôi trong lòng đều biết.
Những người khác cũng nói: Đúng vậy, không cần như vậy.
Còn có người mắng: Đám người nước ngoài đó, thật mẹ nó cho mặt mà không muốn!
Không sai! Đám người nước ngoài căn bản là không đem chúng ta để vào mắt! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh