Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám giờ hơn.

Ánh sáng mặt trời từ từ.

Mây xanh phủ kín bầu trời.

Land Rover màu đen đi ở phía trước mở đường, xe buýt theo sát ở phía sau, đoàn xe đã dần dần ra khỏi khu vực thành thị, thậm chí đuổi theo ba chiếc xe buýt hộ tống nhà đầu tư trong nước đi phía trước. Đổng Học Bân trước đó sợ thành phố và người của các khu huyện khác sau khi phát hiện sẽ đuổi theo chặn đường, để Cung Na dẫn người đi xa, liên hệ ngoại thương của Trương Long Quyên xuất phát sớm, cho nên trên đường tại khu vực thành thị, bọn họ vừa lúc đuổi theo xe buýt của đám người Cung Na, hai đoàn xe hội hợp.

Tin tin.

Tin tin.

Đổng Học Bân đè còi.

Cung Na trên xe buýt phía trước cũng phát hiện bọn họ, cô ấy lộ đầu ra ngoài cửa sổ, dùng sức phất phất tay với xe của Đổng Học Bân. Đổng Học Bân cười cười, làm thế tay OK với cô ấy, sau đó nhấn cửa xe hạ xuống vươn tay ra, làm một thế với tài xế xe buýt chở ngoại thương phía sau, chỉ chỉ ba chiếc xe phía trước, tài xế xe buýt nhìn liền hiểu, tăng tốc một chút, lái xe theo đuôi ba chiếc xe ở phía trước, bốn chiếc xe buýt nhất thời xếp thành một đội, rất có khí thế, Đổng Học Bân thấy không có chổ của hắn, cũng nhấn ga xông ra ngoài, chạy lên trước bốn chiếc xe, mở đường cho bọn họ, đồng thời mở nhạc trong xe.

Một bài hát sôi nổi vang lên.

Rất có khí thế, cũng rất có tình cảm mãnh liệt.

Đổng Học Bân cũng lẩm bẩm hát theo, nhìn mấy chiếc xe buýt trong kính chiếu hậu, tâm tình hắn rất tốt, cái gọi là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay. Hoa Lập ơi Hoa Lập, Lữ Vệ Quốc ơi Lữ Vệ Quốc, còn có các đồng chí của cục chiêu thương huyện khu, xin lỗi nha.

Một phút đồng hồ. . .

Hai phút. . .

Ba phút. . .

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Vừa nhìn dãy số, là phó thị trưởng Hoa Lập gọi tới.

Thật ra lúc mới xảy ra chuyện không lâu, Hoa Lập và cán bộ của chiêu thương thành phố có điện thoại đến đây, nhưng Đổng Học Bân một người cũng không tiếp, bởi vì hắn sợ xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng hiện tại xe đã ra khỏi khu vực thành thị lập tức đến huyện Trinh Thủy, Đổng Học Bân cũng không sao cả, thẳng thắn tắt nhạc tiếp điện thoại, nghe sự kêu gào của kẻ địch thất bại, cái này đối với Đổng Học Bân mà nói cũng là một loại lạc thú rất hưởng thụ.

A lô, Hoa thị trưởng? Đổng Học Bân vừa lái xe vừa nói.

Đầu kia vang ra tiếng nói lạnh lẽo của Hoa Lập, Sao hiện tại mới tiếp điện thoại!

Đổng Học Bân cười.Ai da, vừa rồi bận chuyện. Ngài gọi điện thoại? Tôi không nghe thấy. Xin lỗi, bên này quá rối loạn.

Hoa Lập lập tức nói: Cậu hiện tại ở nơi nào?

Đổng Học Bân nhìn biển báo giao thông, thật ra cái này còn thuộc về địa giới của huyện Thành Cương, nhưng hắn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: Tôi đến huyện Trinh Thủy, mới vừa vào vùng ngoại thành, đang đi thị trấn, làm sao vậy Hoa thị trưởng? Có chuyện gì sao? Có phải là hội chiêu thương xảy ra chuyện gì?

Thấy hắn biết rõ cố hỏi. Hoa Lập cũng phát hỏa, Cậu lập tức trở về cho tôi!

Đổng Học Bân nói: Tôi đều đến trong huyện rồi. Hiện tại trở lại? Có việc gấp hả?

Hoa Lập tức giận nói: Tôi bảo cậu trở về thì cậu trở về cho tôi! Đem nhà đầu tư mang về!

Đổng Học Bân cười nhạt, Tôi còn nói là vì sự tình gì. Thì ra là chuyện này, Hoa thị trưởng, ngài phát hỏa với tôi cái gì hả?

Hoa Lập quát: Cậu nói tôi phát hỏa cái gì với cậu! Hả? Nhà đầu tư khảo sát các huyện khu đã liên lạc xong, huyện Trinh Thủy các người nửa đường dẫm một cước muốn làm gì? Hả? Tôi hỏi hỏi các người muốn làm gì? Tạo phản à? Hội chiêu thương lần này có bao nhiêu quan trọng thành phố đã không chỉ một lần nhấn mạnh qua! Huyện Trinh Thủy các người làm cái gì thế! Các người đây là phá hư đoàn kết! Một chút cái nhìn đại cục cũng không có! Tôi không muốn nhiều lời! Hiện tại quay đầu trở về cho tôi! Một giờ sau, tất cả nhà đầu tư tôi muốn một người cũng không được ít!

Đổng Học Bân cũng bị ông ta chọc cười, vịt chết tới tay tôi còn có thể khiến cho nó bay? Ông cái này không phải vô nghĩa sao, Chúng tôi hiện tại không thể quay về.

Hoa Lập trầm giọng nói: Cậu lập lại lần nữa?

Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Tôi nói mấy lần cũng không thể quay về.

Hoa Lập giận không thể át, Tốt! Chỉ thị của thành phố các người cũng không nghe phải không?

Đổng Học Bân cười nói: Hoa thị trưởng, ngài cũng đừng chụp mũ tôi, tôi không phải không nghe chỉ thị của thành phố, tôi là nghĩ yêu cầu hiện tại của ngài căn bản là không đạo lý, ngài muốn nói với tôi, vậy tôi luận với ngài một chút, tôi cũng phải nói trước, lần này không phải tôi chủ động muốn cướp nhà đầu tư của huyện khu khác, chuyện tình ở đây, lúc sáng sớm đồng chí chiêu thương của các huyện khu khác đều đi đâu vậy? Tôi không biết, nhà đầu tư gọi điện thoại nhiều như vậy cũng không có liên hệ được một người, chuyện hẹn sáu giờ đồng hồ xuống dưới khảo sát cũng bị thả bồ câu, ngài là không thấy được tràng diện ngay lúc đó, nhà đầu tư tâm tình xúc động phẫn nộ, đều tức giận, cái này nhân viên công tác khách sạn có thể làm chứng, ngài nếu không tín đi hỏi một chút sẽ biết, cuối cùng nhà đầu tư tìm được tôi, hỏi tôi người của cục chiêu thương khu huyện khác đâu, tôi cũng không biết, căn bản là không có cách nào trả lời, khi đó nhà đầu tư đã sản sinh không tín nhiệm đối với thành phố Mai Hà chúng ta, đây là trí mạng nhất, nếu như tiếp tục như thế, mọi người tùy thời đều có thể rời đi, ví dụ như đám người An tổng, đã biểu thị muốn trở về, tôi thấy tình huống không ổn, chỉ có thể giúp đỡ người của cục chiêu thương các khu huyện khác hoà giải, giúp bọn họ giải thích một chút, nhưng cuối cùng chuyện tình còn phải xử lý, không thể khiến cho nhà đầu tư chờ ở khách sạn, tôi mới làm ra một quyết định, khiến cho mọi người tới huyện Trinh Thủy khảo sát, trước tiên giúp các đồng chí của cục chiêu thương giải vây, tôi làm sai sao?

Hoa Lập vẫn hò hét nói: Vì sao không báo cáo với thành phố! Hả?

Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Lúc đó tình huống nguy cấp, tôi căn bản là không kịp báo cáo, hơn nữa, Lữ cục trưởng và người của cục chiêu thương các khu huyện khác sao không báo cáo với thành phố? Chuyện này chính là bọn họ bỏ gánh trước! Tôi rất buồn bực! Sao Lữ cục trưởng bọn họ mặc kệ nhà đầu tư thì chuyện gì cũng không có, tôi liều mạng giúp bọn họ giảng hòa chùi đít cho người ngược lại bị mắng?

Hoa Lập vừa nghe, nói: Tôi đã phê bình qua bọn họ! Cũng báo lên thành phố! Chuyện lần này tất cả mọi người không tránh được xử phạt!

Đổng Học Bân nói: Quyết định này của ngài tôi nghĩ là anh minh, mặc kệ nhà đầu tư, cái hành vi này quả thật có chút ác liệt, nhưng ngài bảo chúng tôi hiện tại trở lại, chúng tôi khẳng định không làm được, Lữ cục trưởng bọn họ đã làm rét lạnh tâm tình của nhà đầu tư, tất cả mọi người cho rằng đám người Lữ cục trưởng có ngoại thương rồi thì không thèm nhìn bọn họ, không tôn trọng bọn họ, tất cả mọi người còn đang tức giận, tôi hiện tại nếu như đem người mang về, vậy không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Không nói chúng ta bỏ mặc nhà đầu tư một lần, sau khi trở về nhà đầu tư cũng tám phần là sẽ không xuống khu huyện khảo sát lần nữa, giống như là làm mâu thuẫn càng thêm gay gắt, cho nên tôi bảo lưu ý kiến đối với quyết định này của ngài!

Cơn tức của Hoa Lập nghẹn trong giọng, Lão lữ bọn họ vì sao sáng sớm dậy không nổi? Bọn họ là có trách nhiệm! Nhưng nguyên nhân trực tiếp là cậu tối hôm qua chuốc rượu bọn họ! Tôi nói không sai chứ?

Đổng Học Bân buồn cười nói: Hoa thị trưởng, ngài cái này lá cái lý luận gì thế, không thể trợn tròn mắt nói dối được, tối hôm qua người nhiều như vậy, tôi không tin tất cả mọi người bị mù, lúc đó còn có người phục vụ thấy được, cái này đều có thể làm chứng, tôi chuốc rượu bọn họ? Tôi lúc đầu cũng tỏ vẻ rất rõ ràng, tôi không uống rượu, là Lữ cục trưởng bọn họ lôi kéo tôi uống, người của tôi cũng cản rượu cho tôi vài lần, đều muốn uống mà ói ra, tôi vừa nhìn cũng chỉ tự mình uống, hơn nữa uống xong tôi vẫn như cũ là biểu thị ra thái độ không muốn uống nữa, nhưng Lữ cục trưởng bọn họ không để ý tới tôi, một lần rồi lại một lần kính rượu tôi, vậy tôi có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể cho bọn họ mặt mũi mà cùng uống, sao nói tôi chuốc rượu bọn họ? Hoa thị trưởng, tôi nghĩ chỉ cần là người hơi chút có đầu óc là có thể biết, năm mươi người liều mạng uống rượu với tôi, một ly một ly kính tôi, vậy là ai chuốc ai hả? Chẳng lẽ còn là một mình tôi chuốc rượu năm mươi mấy người bọn họ? Cái này không phải nói giỡn sao! Chính bọn họ nguyện ý uống! Tôi cũng không cầm súng chỉ vào đầu bọn họ buộc bọn họ uống! Hiện tại đều uống say làm lỡ chính sự ngược lại còn đổ lên trên đầu tôi? Làm gì có đạo lý này!

Hoa Lập nhất thời nghẹn lời.

Đổng Học Bân kiên quyết nói: Vẫn là câu nói kia, ngài muốn tôi hiện tại mang nhà đầu tư trở lại, vậy tôi chỉ có thể từ chối chấp hành cái mệnh lệnh này, tôi hoài nghi nghiêm trọng quyết định này của ngài có phải là mang theo màu sắc cá nhân, cũng hoài nghi nghiêm trọng sức phán đoán của ngài, ngài báo với thành phố cũng có thể, cho tôi xử phạt tôi cũng không sợ, nhưng tôi chỉ nói một chút, chuyện này tôi đi tới đâu đều có thể nói ra lý, Đổng Học Bân tôi cây ngay không sợ chết đứng!

Hoài nghi quyết sách của tôi?

Hoài nghi phán đoán của tôi?

Hoa Lập lại một lần nữa bị chọc giận!

Dù rằng ông đã biết thường vụ phó huyện trưởng mới tới của huyện Trinh Thủy không phải đèn đã cạn dầu, nhưng cũng không ngờ rằng hắn lại có thể dám công khai nghi vấn lãnh đạo thành phố!

Không đợi Hoa Lập nổi giận, Đổng Học Bân lại nã pháo, Bọn họ chuốc rượu tôi tôi nhất định phải bị say? Chính bọn họ uống say thì toàn bộ là trách nhiệm của tôi? Lữ cục trưởng giúp đỡ các huyện khu khác giành đi nhà đầu tư vốn dĩ muốn đi huyện Trinh Thủy chúng tôi cũng là công tác bình thường? Chúng tôi giúp bọn họ giải vây ổn định tâm tình của nhà đầu tư bất đắc dĩ đem người mang đi huyện chúng tôi khảo sát, cũng là không có cái nhìn đại cục? Cực kỳ buồn cười! Tôi muốn hỏi một chút! Cái nhìn đại cục này là cái nhìn đại cục của ai? Hả? Là của Hoa thị trưởng hay là của Lữ Vệ Quốc ổng? Dù sao tôi thấy không phải cái nhìn đại cục của thành phố, huyện Trinh Thủy chúng tôi cũng là một thành viên của thành phố Mai Hà? Hiện tại Lữ cục trưởng bọn họ làm ra sai phạm, huyện Trinh Thủy chúng tôi giúp đỡ giảng hòa đây là bình thường, nếu như đầu tư rơi xuống huyện Trinh Thủy chúng tôi, vậy lúc đó chẳng phải rơi vào thành phố sao? Nhưng vì sao tâm tình của Hoa thị trưởng ngài lại lớn như vậy? Sao giống như có cái nhìn phiến diện với huyện chúng tôi hả? Tâm tình hôm nay của tôi có chút không tốt, nói khó nghe ngài cũng đừng trách móc, nhưng chuyện này mặc kệ nói thế nào! Huyện Trinh Thủy chúng tôi cũng không thẹn với lương tâm!

Hoa Lập nổi giận, Được! Được! Được!

Đổng Học Bân lãnh đạm nói: Bên tôi còn có không ít chuyện muốn xử lý, sẽ không quấy rối Hoa thị trưởng công tác, chờ nhà đầu tư tâm tình ổn định, tôi sẽ đem người đưa trở về!

Kịch!

Đổng Học Bân đã là lần thứ hai cúp điện thoại của Hoa Lập! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK