Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện.

Trong phòng bện.

Tôn Khải dạ dạ nói : Con, con tốt hơn rồi

Hạ Diễm Trân mỉm cười nói : Vậy được, từ từ nghỉ ngơi đi

Dạ, nhất định, cảm ơn dì ... quan tâm Tôn Khải vội nói.

Hạ Diễm Trân vỗ vỗ hắn nói : Con vừa làm xong phẫu thuật phải không? Đừng nói nữa, hiện tại quan trọng nhất cũng là nghỉ dưỡng, như vậy đi, con nằm đây trước, dì gọi điện thoại liên hệ với bạn mọt chút, nếu như qua hai ngày nữa bệnh tình ổn định, đế lúc đó dì an bài người chuyển viện cho con, hoàn cảnh chữa bệnh ở đây cũng không tốt lắm, cũng ảnh hưởng đến hồi phục

Tôn mẫu khẩn trương nói : Đừng đừng, quá phiền phức

Đúng vậy Tôn phụ cũng nói : Ở đây rất tốt'

Hạ Diễm Trân nhìn về phía bọn họ : Không phiền phức, một cú điện thoại mà thôi, Tiểu Khải bị thương không nhẹ, ở bên này tôi cũng lo lắng, vẫn là chuyển viện đi

Đổng Học Bân nói : Thím lớn nói rất đúng, điều kiện bên này quả thật kém một chút Đâu chỉ là kém một chút? Quá kém mới đúng, ngay cả một bác sĩ ngoại ra ra hình ra dạng cũng không có, miễn cưỡng đi vào lại là một người thực tập, nếu như không phải Đổng Học Bân tự mình ra trận, vậy mạng của Tôn Khải khẳng định không giữ được.

Tôn mẫu không biết nên nói cái gì cho phải, Vậy, vậy cảm ơn bà.

Ngàn vạn lần đừng khách khí. Hạ Diễm Trân đứng dậy nói: Ngược lại là tôi nên Khải nói lời xin lỗi với các người` và Tiểu, trước đó chuyện công tác của Tiểu Khải, là chúng tôi nhúng tay, bởi vì chúng tôi nghĩ Tiểu Khải cùng tiểu Tĩnh không thích hợp, không phải gia đình không môn đăng hộ đối, tôi không có ý tứ này, tôi và ba của tiểu Tĩnh tuy rằng đều là cán bộ, nhưng cán bộ cũng phải sinh hoạt, cũng phải sống, cũng phải củi gạo dầu diêm đường lửa, có cái gì khác nhau? Cái gì khác nhau cũng không có, hy vọng của chúng tôi cũng là tiểu Tĩnh có thể qua được ngày lành, có thể tìm được một người kiên định đối tốt với con bé, có thể che mưa che nắng cho tiểu Tĩnh, nói thật, ngay từ đầu tôi thấy Tiểu Khải, ấn tượng của tôi đối với hắn thật sự rất bình thường, nghĩ hắn. . . Không có tâm tiến tới. Người tuy rằng rất thành thật rất chân thật, nhưng nếu như đem tiểu Tĩnh giao cho hắn, tôi lo lắng.

Tạ Tĩnh vội la lên: Tôn Khải hắn. . .

Trước hãy nghe mẹ nói xong. Hạ Diễm Trân cắt đứt lời cô ấy, chậm rãi nói: Sáng sớm tôi còn không rời giường, điện thoại liền vang lên, cũng mới nghe nói Tiểu Khải đã xảy ra chuyện, là động thân ra bảo hộ các học sinh mới bị đâm. Đi một vòng tại quỷ môn quan, tôi nghe xong, trong lòng chấn động rất lớn, tôi không ngờ rằng người trẻ tuổi nhìn cũng rất nhu nhược lúc trước tôi liếc mắt, trong lòng dĩ nhiên có lực lượng lớn như vậy, cúp điện thoại. Tôi rất xấu hổ, cũng không biết nên nói như thế nào, ba của tiểu Tĩnh hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi chỉ đáp lại ổng một câu, tôi nói. . . Chúng tôi nhìn lầm người. Hạ Diễm Trân sờ sờ tay của Tôn Khải đặt ở trên giường bệnh, Được lắm. Dừng một chút, bà ấy lại lập lại một lần, Được lắm.

Tôn Khải suy yếu nói: Đó là học sinh … của con, con. . . Hẳn là.

Hạ Diễm Trân nói với hắn: Chờ con bình phục. Cũng không cần quay về thành phố Lữ An, đến lúc đó dì tìm người an bài một vị trí cho con ở hệ thống giáo dục kinh thành, cha mẹ con nghe nói thân thể cũng không được, trong nhà chỉ một mình con là con trai, phải ở gần một chút mới có thể chiếu cố tốt người nhà, ừm, thật ra chuyện này cũng không cần dì làm dư thừa, chuyện của con ngày hôm nay phỏng chừng là có thể đăng báo, chờ con xuất viện. Công tác tự nhiên sẽ có người an bài cho con.

Đổng Học Bân vui đùa nói: Thím lớn. Ngài đây là đào góc tường của mẹ con.

Mẹ này, đương nhiên chỉ mẹ ruột của Đổng Học Bân Loan Hiểu Bình.

Hạ Diễm Trân cười nói: Công tác của Tiểu Khải tại thành phố Lữ An là mẹ con giúp đỡ an bài? Vậy nên cho mẹ con thả người đi. Nếu không con gái của thím muốn gặp bạn trai, còn phải mỗi ngày lái xe đường dài xe sao?

Bạn trai?

Bạn trai? ?

Tôn Khải kinh ngạc, Dì, dì là nói. . .

Tạ Tĩnh kích động nói: Mẹ, mẹ đáp ứng?

Hạ Diễm Trân nhìn cô ấy, Đứa nhỏ tốt như vậy, còn đi chỗ nào tìm? Ha ha, có hắn chăm sóc cho con, mẹ và ba con cũng yên tâm.

Mẹ! Tạ Tĩnh đi tới ôm lấy Hạ Diễm Trân, hít hít mũi, bật khóc.

Hạ Diễm Trân yêu quý sờ sờ tóc con gái, Nha đầu ngốc, khóc cái gì, còn giận mẹ à?

Không có. Tạ Tĩnh lắc đầu, lại ôm lấy mẹ tay của thật chặt, Là con không hiểu chuyện, còn giận hờn với ba mẹ.

Mẹ là mẹ con, con giận hờn gì ba mẹ còn chấp nhất sao? Ha ha.

Vậy ba bên kia. . .

Ba con không bất cận nhân tình như con nghĩ đâu, ngày hôm nay chính là ổng bảo mẹ nhanh chóng tới đây, con đó, đã bao nhiêu ngày rồi không về nhà? Rảnh rỗi quay về đi.

Ừm!

Được rồi, con mèo nhỏ, đừng khóc.

Ừm!

Tạ Tĩnh còn đang ôm mẹ, không buông tay. Rốt cục chiếm được lý giải và ủng hộ của người nhà, Tạ Tĩnh rất cảm động.

Hạ Diễm Trân bất đắc dĩ cười cười, một tay ôm con gái, nhìn về phía Tôn phụ Tôn mẫu, Chuyện của Tiểu Khải tôi phải nói lời xin lỗi với các người, xin lỗi, nếu không phải chúng ta, Tiểu Khải cũng sẽ không mất công tác, càng không đi thành phố Lữ An làm thầy giáo, cũng sẽ không gặp phải loại sự tình này, thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng.

Tôn Khải vội la lên: Không có quan hệ với dì.

Tôn mẫu cũng nói: Đúng vậy, chuyện tình không thể nói như vậy.

Vẫn là phải nói. Hạ Diễm Trân nói: Xin lỗi.

Đổng Học Bân nói: Ngài muốn nói như vậy, vậy trách nhiệm của con là lớn nhất rồi, vì tôi đem Tiểu Tôn an bài đến chỗ của mẹ con, nếu như con không nhúng tay cũng không xảy ra chuyện này.

Tôn mẫu nhất thời nói: Mạng của Tiểu Khải đều là do cậu cứu, đừng nói như vậy.

Hạ Diễm Trân biết Đổng Học Bân là ba phải, nhìn hắn, nở nụ cười một chút.

Cửa vừa mở ra, y tá đi vào, Chúng ta có phải là nên đi bên ngoài không? Chúng tôi nên làm kiểm tra cho bệnh nhân rồi, mời mọi người phối hợp một chút.

Được.

Đi thôi.

Bên ngoài chờ.

Mọi người đều lục đục đi ra phòng bệnh.

Hạ Diễm Trân vừa đi vừa hỏi: Đã bắt được đám lưu manh chưa?

Tạ Tĩnh ừm nói: Ban đêm đều bắt được tất cả, một người cũng không thoát!

Hạ Diễm Trân gật đầu, nhéo nhéo tay của con gái nói: Tiểu Khải đứa nhỏ này không tồi, mấy ngày nay con ở lại chiếu cố hắn nhiều, có thể vì học sinh của mình làm đến nước này. . . Thật sự không nhiều lắm.

Tạ Tĩnh ngượng ngùng cười cười, nhìn Đổng Học Bân, thay Tôn Khải khiêm tốn nói: Cũng không có, so với anh rể của con thì Tôn Khải còn kém xa lắm.

Hạ Diễm Trân bật cười nói: Cũng đừng so với hắn, ai có thể so với anh rể của con?

Đổng Học Bân xua tay nói: Sao nhấc đến con.

Nghe nói giải phẫu là con làm? Hạ Diễm Trân nhìn hắn, Con còn biết giải phẫu ngoại khoa? Trên đường đi thím còn nghe mấy người y tá nói thầm, cái gì mà bác sĩ Đổng, cái gì mà thần y.

Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Không có, tôi cũng là học vài ngày, làm bậy thôi.

Hạ Diễm Trân cười ha ha nói: Con cũng đừng giải thích, nếu như thím không nhận ra con thím còn có thể kinh ngạc một chút, nhưng hiện tại thím đều chết lặng, tên nhóc con là ai? Con là Đổng Học Bân! Cho nên con làm ra cái gì thím cũng sẽ không kinh ngạc.

Đổng Học Bân: . . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK