Mắng chửi người chỉ là chuyện nhỏ.
Thương thế của Tằng Lệnh Hoa mới là then chốt.
Lệnh Hoa đâu? Giải phẫu thế nào? Sở Bành đi tới trước mặt Đổng Học Bân.
Mẹ của Tằ phu nhân cũng bước nhanh tới, Đổng huyện trưởng! Con gái của tôi cứu được không? Cứu được không hả? Cậu đừng nói với tôi con bé. . .
Đổng Học Bân cười cười, Yên tâm đi, người không có việc gì.
Sở Bành sắc mặt vui vẻ, Không có việc gì? Lệnh Hoa không nguy hiểm?
Bác sĩ Tiền cảm thán nói: Giải phẫu rất thành công, bệnh nhân đã tạm thời thoát ly nguy hiểm tính mạng.
Bác sĩ Vương cũng nói: Nhanh đưa đến bệnh viện làm trị liệu và quan sát đi, ài, lần này nhờ có Đổng huyện trưởng mổ chính, nếu không thật sự không kịp.
Ông lão vui mừng mà khóc, Cậu nói thật?
Bác sĩ Vương gật đầu, Tất cả vết thương đều được Đổng huyện trưởng khâu lại.
Bác sĩ Tiền cười khổ nói: Tôi cũng nhìn giải phẫu ngoại khoa vô số lần, nhưng lần đầu tiên gặp qua người nhanh như vậy, Đổng huyện trưởng kỹ thuật quá tốt, lúc đó dù cho chỉ là chậm một chút, giải phẫu đều không có khả năng thành công, quả thật là kỳ tích, tôi hiện tại đều có chút không thể tin được đây.
Bác sĩ Vương cũng thổn thức không ngớt.
Bọn họ ngày hôm nay thật sự được mở rộng kiến thức!
Mọi người vây xem cũng đều nghe mà sửng sốt!
Sao có thể! Bác sĩ Phùng căn bản không tin, Kính hiển vi y dụng không có! Làm giải phẫu như thế nào? Huyết quản khâu lại ra sao? Không khâu lại thì sao nói là giải phẫu thành công?
Cô y tá nói: Chúng tôi dùng kính lúp.
Kính lúp? Khâu huyết quản dùng kính lúp? ?
Bác sĩ trẻ tuổi kia suýt nữa ngã xuống đất!
Bác sĩ Phùng cũng nghe mà vỗ trán, Các người đây là đem sinh mệnh ra nói giỡn! Nói xong ông trực tiếp tiến vào, kiểm tra tình hình của người bị thương.
Bác sĩ Phùng dù sao cũng là chuyên gia, hơn nữa là nhân vật quyền uy của ngoại khoa, tại thành phố đều được cho là bác sĩ ngoại khoa đứng đầu, lời nói của ông ta tự nhiên có quyền uy một ít. Sở Bành và cha mẹ của Tằng phu nhân vừa nghe. Trong lòng cũng căng thẳng, đều không xác định Tằng Lệnh Hoa có phải là thoát khỏi nguy hiểm.
Hiện trường yên tĩnh xuống, đều chờ chẩn đoán cuối cùng của bác sĩ Phùng.
Đổng Học Bân không phản ứng với ông ta. Lấy điếu thuốc ra mồi lên, vừa rồi làm mất đi của hắn rất nhiều tinh lực, trên thân thể và trên tinh thần đều rất mệt mỏi.
Bác sĩ Phùng tiến vào.
Một phút đồng hồ sau, lại đi ra.
Xuống xe đầu tiên bác sĩ Phùng cũng là nhìn về phía Đổng Học Bân, trong mắt cũng lộ ra một vẻ khiếp sợ, nghẹn nửa ngày chưa nói ra được.
Bác sĩ Phùng!
Lệnh Hoa thế nào?
Con gái của tôi rốt cuộc có chuyện hay không?
Bác sĩ Phùng im lặng, một lát mới nói: Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, giải phẫu. . . Rất thành công!
Hả?
Thật tốt quá!
Lệnh Hoa không có việc gì! Không có việc gì!
Cảm ơn! Quá cảm ơn ông bác sĩ Phùng!
Bà lão cũng là quá vui vẻ, nắm tay bác sĩ Phùng cảm ơn, thấy bác sĩ Phùng vẻ mặt xấu hổ, bà lão mới nhớ tới căn bản không phải ông ta làm giải phẫu, vì vậy ông lão bà lão đều quay người lại, vội vàng nói với Đổng Học Bân: Đổng huyện trưởng! Cảm ơn! Cảm ơn!
Đổng Học Bân vội nói: Hai ngài đừng khách khí, chuyện tiện tay, cũng là tố chất thân thể của Tằng đại tỷ không tồi. Lúc này mới được.
Bà lão rơi lệ nói: Cậu đây là đã cứu con gái tôi một mạng!
Là hai mạng. Sở Bành bổ sung nói: Lệnh Hoa vừa rồi bị đè ở trên lầu. Cũng là Đổng huyện trưởng đem cô ấy cứu ra, còn bị trọng thương!
Ông lão bà lão lúc này mới chú ý tới vết máu trên quần áo của Đổng Học Bân, hình như còn đang chảy máu, trong mắt run lên, càng cảm kích hơn.
Đổng huyện trưởng. . . Sở Bành kích động cầm tay hắn lắc lắc.
Đổng Học Bân nở nụ cười, Sở cục trưởng, đưa Tằng đại tỷ đến bệnh viện đi, giải phẫu làm xong, bất quá còn phải phối hợp dược vật trị liệu, cũng không thể đợi ở đây.
Đúng đúng. Sở Bành cũng nhớ tới.
Bên kia, bác sĩ Phùng và bác sĩ trẻ tuổi đều mang theo nghi hoặc nồng đậm tìm bác sĩ Tiền và bác sĩ Vương còn có cô y tá vừa rồi tham dự giải phẫu. Mấy người gặp mặt, người bác sĩ trẻ tuổi cũng thấy được tình huống của bệnh nhân, huyết áp nhịp tim đều ổn định, cái này rõ ràng là giải phẫu thành công, nhưng gã và bác sĩ Phùng đều còn không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, theo bọn họ thấy, loại giải phẫu này sao có thể thành công!
Đừng nói một người thường!
Cho dù bác sĩ Phùng không có kính hiển vi cũng làm không được cái giải phẫu này!
Bác sĩ trẻ tuổi vội hỏi, Bác sĩ Tiền, bác sĩ Vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bác sĩ Vương cười khổ, Thật ra tôi và bác sĩ Tiền cũng đều không rõ ràng.
Sao có thể không rõ ràng lắm? Các người không phải cùng nhau giải phẫu sao? Bác sĩ Phùng lập tức nói.
Bác sĩ Tiền thở dài nói: Chúng tôi trên cơ bản chưa từng giúp cái gì, Đổng huyện trưởng động tác quá nhanh, chúng tôi đều còn không thấy rõ, huyết quản trong chớp mắt đã khâu lại xong!
Bác sĩ trẻ tuổi nói: Huyết quản khâu lại phải tốn thời gian, sao có thể!
Bác sĩ Tiền nhìn gã nói: Tin tưởng tôi, Đổng huyện trưởng hạ châm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu, nếu không tận mắt nhìn thấy tôi cũng không tin.
Bác sĩ Phùng ngưng trọng nói: Dùng bao lâu?
Bác sĩ Vương nói tiếp nói: Ba huyết quản dùng mười giây đồng hồ!
Bác sĩ trẻ tuổi trừng to mắt ra nói: Mười giây đồng hồ? ?
Bác sĩ Phùng hít vào một hơi, Còn chưa dùng kính hiển vi?
Nào có kính hiển vi , cũng là một kính lúp, bội số còn không cao. Bác sĩ Vương bất đắc dĩ nói: Đừng nói các người, chúng tôi lúc đó cũng thấy choáng váng!
Cô y tá sợ hãi than nói: Vô cùng kì diệu!
Bác sĩ Tiền nói: Sau đó lúc khâu lại cơ quan nội tạng sinh mệnh bệnh nhân đột nhiên giảm xuống chúng tôi giúp một chút, theo tốc độ của Đổng huyện trưởng, một giải phẫu phỏng chừng đều không đến ba phút, quá nhanh, lúc hắn khâu lại cơ quan một giây đồng hồ thậm chí có thể hạ sáu bảy châm, nhưng không có làm lỗi, một châm cũng không có, quả thật thần, thật không biết Đổng huyện trưởng làm sao luyện ra!
Bác sĩ Phùng cũng không nói.
Những người khác nghe đến Đổng huyện trưởng một người thường lại có thể thật sự dưới tình huống thiết bị không được đầy đủ giải phẫu thành công đem người cứu về! Cũng đều có chút ngây ngốc!
Chỉ muốn hắn có thể giúp đỡ kéo dài thời gian một chút!
Ai mà ngờ Đổng huyện trưởng trực tiếp làm giải phẫu xong!
Ngay cả ngoại khoa chuyên gia quyền uy trong huyện đều á khẩu không trả lời được!
Nhìn xe cấp cứu chở Tằng Lệnh Hoa đi về phía bệnh viện, ánh mắt của mọi người cũng đều thu trở về, ánh mắt khác nhau nhìn thẳng Đổng Học Bân!
Mông Duệ và đám người Trương Vạn Thủy Bồ An cũng không nói gì!
Thật sự thành công? Giải phẫu thật sự là hắn làm? ?
Cái đệch! Cậu trước đây làm gì hả? ?
Lực cánh tay có thể đem tường đá một tấn dọn lên. . .
Toàn thân là máu vẫn còn có thể nói cười. . .
Bị nhiều vật nặng như vậy đập trúng cũng không ngã xuống. . .
Còn có y thuật giải phẫu ngoại khoa ngay cả kính hiển vi cũng không có mà có thể thành công. . .
Ở đây lãnh đạo huyện, dân chúng, ký giả và nhân viên y tế đều đã không biết nên đánh giá Đổng huyện trưởng người này như thế nào!
Sao cái gì ngài cũng đều được ! ?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh