Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên máy bay.

Sự thay đổi này thật sự là quá bất ngờ.

Đổng Học Bân một quyền một cước, cả khoang hạng nhất im lặng như tờ, vài hành khách trợn tròn mắt, bọn Tạ Tĩnh, Tôn Khải cũng ngẩn ngơ hồn phách.

Một giây…

Hai giây…

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Nước A kia: "Mày là Phó hội trưởng hiệp hội lãnh thổ gì gì đó của Nước A hả? Chính là cái cơ quan dẫn đầu nhóm gây kích động của đất nước các người mà trên tin tức nói đến đúng không? Cầm đầu việc tuyên truyền đảo AB là của các người chính là do tổ chức của chúng bay sao? Còn du lịch thị uy với đất nước chúng ta nữa hả? Thật nực cười! Tao nói này, lũ chúng mày có phải là ăn no rồi rảnh rỗi không có việc gì làm không hả? Dám đối đầu với nước tao thì chúng mày tiêu rồi, bây giờ thì được đấy, mẹ kiếp nhà mày, tao đây không thèm chấp mày mà mày còn làm càn à? Ở chốn xa lắc xa lơ mà dám chạy đến lãnh thổ của nước Cộng hòa chúng tao tuyên bố đảo AB là của chúng mày hả? Nếu ai đó có nói chúng mày thiếu tầm nhìn thì tao cũng không tin, lũ chúng mày không coi chúng tao ra cái gì cả? Mẹ kiếp chúng bay, làm một người dân bình thường thì không muốn làm, tranh chấp lãnh thổ ầm ĩ để làm gì? Tao mà không cho mày một trận thì mày còn không biết đông tay nam bắc gì nữa rồi!"

Chửi bới xong một tràng dài, Đổng Học Bân quay đầu sang nhìn Tôn Khải: “Tiểu Tôn, phiên dịch cho hắn nghe!"

Tôn Khải lau mồ hôi, rồi phiên dịch lại bằng một tràng tiếng Nước A.

Nếu như là một người dân Nước A bình thường thì Đổng Học Bân cũng sẽ không ra tay với hắn ta, nhưng vừa nghe thấy người này là cái gì mà Phó hội trưởng hiệp hội lãnh thổ, thế thì Đổng Học Bân làm sao còn có thể khách sáo với hắn? Sự việc này và việc cướp đọa lãnh thổ không có lí lẽ đều là do cái bọn tổ chức này thao túng, nếu như không có tổ chức này xúi dục ở trong nước Nước A thì ở Nước A cũng sẽ không có một số bộ phận người dân cho rằng đảo AB là lãnh thổ của họ!

Hừ, chúng mày còn tìm đường đến đây hả?

Còn khiêu khích đất nước chúng tao hả?

Vậy thì tao không đánh chúng mày thì tao đánh ai?

Người phiên dịch đi theo nguời Nước A đó cuối cùng cũng phản ứng lại, anh ta đứng dậy chỉ tay vào Đổng Học Bân mà mắng: “Mày dám đánh người hả?"

Đổng Học Bân nhìn hắn: “Mày là người nước nào?"

“Mày cần biết tao là người nước nào để làm gì!" Người phiên dịch phẫn nộ nói: “Mày muốn tạo phản!"

Đổng Học Bân càng bực: “Là tao tạo phản hay là mày tạo phản?"

“Mày nói ít thôi!" người phiên dịch đáp lại ngay: “Bảo vệ đâu? Bảo vệ ở đâu? Nhanh đến đây bắt người đi!"

Tạ Nhiên ở phía sau khe khẽ thở dài, người dám nói những lời này với Đổng Học Bân thì quả thật không có kết cục tốt đẹp.

Quả nhiên là như vậy, Đổng Học Bân nhìn tên phiên dịch đó và chỉ vào mũi mình, giơ tay lên ra điều hung hăng lắm, răc rắc, hình như là tiếng gãy cổ tay, chỉ còn thấy tên phiên dịch đó kêu thảm thiết một tiếng, Đổng Học Bân còn chưa tính sổ xong, hắn giơ chân lêm cho một đạp vào lưng hắn, bụp một tiếng, tên phiên dịch kia bay thẳng ra rơi xuống lối đi ở khoang hạng nhất!

Người Nước A đi cùng kia cũng chạy mất xác!

Mày là người của nước Cộng Hòa! Vậy mà lại đi theo tên Nước A kia cùng gây náo loạn? Cùng tuyên bố đảo AB là lãnh thổ của Nước A? Mày đáng phải chết!

Đổng Học Bân có sức chiến đấu khủng khiếp tới cỡ nào? Đối phó với tên Hán gian này thật không nể tình!

Lần này đánh cho tên phiên dịch kia thật quá đau, tên Nước A kia bị đánh ban nãy cũng phải bưng mặt bịt mắt kêu la.

“Đánh hay lắm!" Tạ Hạo lập tức reo hò lên!

Mấy hành khách cũng lần lượt hò reo lên: “Đáng ra phải cho chúng biết tay từ sớm!"

“Tiểu tử! Tốt lắm! Đừng có mà khách khí với bọn chúng nó!"

Tạ Hạo xua tay theo kiểu không lo thiên hạ loạn: “Anh rể cố lên! Anh rể cố lên!"

Tạ Tĩnh thì lại sợ điều tiếng nên vội vàng nhìn về phía Tạ Tuệ Lan nói: “Chị, anh rể anh ấy…"

Tạ Huệ Lan từ đầu chí cuối chưa hề lên tiếng, cô vẫn trong bộ dạng ung dung vắt hai chân nghiêm nghị, chậm rã nhâm nhi ly nước trái cây: “Anh rể em là một thanh niên dễ kích động, em cũng không phải là không biết điều đó, chị không thể nào quản lý được".

Tạ Tĩnh cười khắc khổ, cô nhìn Tạ Nhiên, anh chàng này cũng đang dở khóc dở cười.

Trước khi đi Hàn phu nhân đã giao cho Đổng Học Bân nhiệm vụ dẫn đầu, để anh ta phụ trách an toàn cho mọi người, cố gắng tránh không gây phiền phức, nhưng nào ai ngờ được sự việc vừa xảy ra, vừa mới lên máy bay mà Đổng Học Bân đã ra tay đánh người, lấy đâu ra dáng dấp của một người dẫn đầu chứ? Nhưng mà mọi người cũng không xảy ra qua nhiều việc ngoài ý muốn, bởi vì cả Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh đều rất hiểu anh rể của họ, ban nãy tên Nước A và kẻ phiên dịch ba hoa kiêu ngạo kia đến hị còn thấy khó chịu nữa là, huống hồ là Đổng Học Bân? Tính khí của anh ấy mà nhẫn nhịn được mới lạ?

Lúc này, tiếng ồn ào náo loạn đã kinh động đến tiếp viên hàng không.

Hai nữ tiếp viên hàng không đang phụ trách kiểm tra vé lên máy bay đã nhanh chóng tiến vào: “Sao vậy? Xảy ra việc gì đây?"

Tên Nước A kia hét lớn lên một tiếng.

Người phiên dịch kia thì ôm cánh tay đứng lên: “Bọn họ đánh người! Còn nhìn cái gì mà nhìn! Gọi nhân viên bảo vệ đến bắt họ đi! Bắt tất cả bọn chúng đi!"

Cô nữ tiếp viên cau mày nhìn Đổng Học Bân, trên máy bay mà dám đánh người? Mà lại còn là ở trên khoang hạng nhất?

Nhưng trong khi đang đợi tiếp viên hàng không nói gì đó, Đổng Học Bân đột nhiên lại đá một cú vào mặt tên phiên dịch kia: “Còn ồn ào cái mẹ mày à? Mày thử xem!"

Người phiên dịch bị đánh cho mặt mũi bầm dập!

Hai nữ tiếp viên hàng không đều ngây người ra, nhanh chóng ngăn lại và nói: “Dừng tay, dừng tay!"

Tạ Nhiên thấy không ổn liền nhanh chóng kéo Đổng Học Bân lại: “Anh rể!"

“Anh! Anh đừng có lôi anh rể nữa! Giúp cho chúng nó à!" Tạ Hạo lên tiếng.

Tên người Nước A kia cũng tím mắt, hắn rống lên mấy câu tiếng Nước A.

Tôn Khải nghe thấy mà tức giận, hắn phiên dịch lại: “Hắn ta nói đảo AB tự cổ chí kim đã là của họ, còn nói muốn đăng lên báo để bắt chúng ta lại!"

Lần này thì đến lượt Tạ Hạo nhảy chồm tới, nhảy hai chân đạp lên bụng tên người Nước A kia: “Còn già mồm à? Tao đánh cho mẹ mày không nhận ra mày nữa!"

Tạ Huệ Lan cuối cùng cũng nghiêm mặt nói: “Tiểu Hạo! Quay về chỗ cho chị!"

Tạ Hạo vừa nhìn thấy vẻ mặt của chị cả thì nhún vai, chỉ có thể ngoan ngoãn mà trở về chỗ, hắn vừa đi vừa lầm bầm: “Anh rể đánh người sao chị không cản, hừ, lại cản em”.

Hai nữ tiếp viên nghe mãi cũng đã hiểu phần nào, hóa ra tên Nước A và ngời phiên dịch ngồi trên máy bay nước Cộng Hòa mà tuyên truyền chủ quyền quốc gia, hai người họ liếc nhìn nhau, rồi liếc nhìn tên người Nước A vừa bị đánh, trong lòng nghĩ thầm cái người này thật là hâm, ở trong nước mình thì hô hào thế nào cũng được, tốt rồi, ngươi lại còn chạy đến nước Cộng Hòa ta mà tuyên truyền nhảm nhí? Ở trên lãnh thổ của chúng ta, trên máy bay của chúng ta mà lại dám quả quyết đảo AB là của các người? Đó chẳng phải là bị bệnh rồi hay sao? Người ta không đáng ngươi mới là lạ đấy! đây giống như việc dắt con lợn nửa cân dạo quanh trên phố và trở về nhà dân vậy, đánh chết ngươi là đáng đời.

Tạm thời máy bay không thể cất cánh được rồi.

Xảy ra việc thế này, cả người trong cuộc và người bị đánh chắc chắn là đều phỉa xuống máy bay và bị đưa đến đồn cảnh sát. Nữ tiếp viên mặc dù không muốn nhưng cúng đã liên can đến vụ việc, phải báo cáo lại tình hình lúc đó.

Một nữ tiếp viên khác có lòng tốt nhắc nhở Đổng Học Bân: “Lát nữa có thể người phụ trách sân bay sẽ đến, anh nhất quyết đừng có nói là anh ra tay trước".

Một đôi vợ chồng trung tuổi ở bên cạnh cũng nói: “Tiểu tử, tôi sẽ làm chứng cho cậu, đó là do bọn chúng ra tay trước".

“Tôi cũng vậy!" Một cụ ông vẻ mặt phúc hậu cũng nói vậy: “Dù sao tôi cũng không nhìn thấy cậu đánh người thì mọi người có ai nhìn thấy không nào?"

“Không nhìn thấy!"

“Tôi cũng chẳng biết gì hết".

“Bọn họ tự ngã ra đó thôi? Chẳng có liên quan gì đến anh chàng này cả?"

Tất cả mọi người mỗi người một câu đều nói làm chứng cho Đổng Học Bân.

Tên Nước A và người phên dịch vừa nghe thấy cũng bực tức.

Đổng Học Bân chắp tay quay về phía mọi người nói: “Đa tạ các vị, nhưng không sao đâu, đánh thì cũng đánh rồi, đối phó với loại người này thì không cần nói lý lẽ với chúng, chúng ta nói đi nói lại rồi lôi cả tài liệu lịch sử ra nói với chúng nó mà chúng nó còn khăng khăng “AB là củng chúng ta” thế rõ ràng là có liên quan đến chính trị, vốn dĩ là không muốn nói lý lẽ với chúng ta. Trong lịch sử những chuyện thị phi mà chúng đã gây ra còn ít hay sao? Mặc dù chúng ta là người biết lý lẽ nhưng đó cũng là tùy người mà nói, đối với một người mà ta không biết có phải là chủ nhân hay không thì lý lẽ cũng chẳng có tác dụng gì!"

Tên phiên dịch và người Nước A kia đều đang giận dữ, mở miệng là chỉ muốn chửi bới.

Nhưng Đổng Học Bân liếc nhìn chúng một cái thì hai người đều câm như hến ngay, hiển nhiên là họ không muốn bị đánh nữa.

Ở bên kia, Chi cục cảnh sát ở sân bay cuối cùng cũng đã đến, có đến năm sáu người lục tục kéo đến.

Nhìn thấy cảnh sát dẫn đầu, Đổng Học Bân trừng mắt lên nhìn, có vẻ người này rất quen.

Đội trưởng Tôn cũng nhìn thấy Đổng Học Bân, nghĩ lại một lát rồi ngẩn người ra kinh ngạc, đấy không phải là cái người đó sao?

Tên phiên dịch thấy cảnh sát đến liền ôm cánh tay đau điếng nói: “Mau bắt chúng lại! Mấy người này ra tay đánh người! Các anh xem! Các anh nhìn thấy rõ chưa?" Tên này vén ống tay áo lên.

Tên Nước A đang máu mũi chảy ròng ròng ở bên cạnh cũng nói chen vào mấy câu với cảnh sát.

Đội trưởng Tôn hỏi: “Ai đánh?"

“Hắn ta!" Người phiên dịch chỉ Đổng Học Bân.

“Việc này tôi biết rồi" Đội trưởng Tôn gật gật đầu, lập tức giơ tay về phía người Nước A và tên phiên dịch kia: “Bắt hai người chúng nó về đi".

Mấy người cảnh sát lập tức đến bắt người.

Tên phiên dịch kinh ngạc nói: “Anh ta đánh người! Anh bắt chúng tôi làm gì?"

Đội trưởng Tôn lạnh lùng nói: “Các người ở trên máy bay ăn nói linh tinh, khiêu khích gây sự, không bắt các ngươi thì bắt ai? Bắt cả đi! Thu lại thủ tục lên máy bay của họ!"

Hai người kinh sợ, chửi ầm cả lên!

Một viên cảnh sát bực mình nói: “Còn chửi mắng gì hả? Được rồi, trong vòng hai ngày các người đừng hòng mà mong được thả!"

Mấy người cảnh sát áp giải hai tên đó xuống máy bay.

Tôn Khải không khỏi ngạc nhiên, mấy người hành khách cũng như vậy, anh chàng này không phải là đã đánh người rồi sao? Tại sao cảnh sát không bắt anh ta? Nhưng câu nói tiếp đó của đội trưởng Tôn mới làm cho mọi người vỡ lẽ.

Đội trưởng Tôn dang tay ra bắt tay với Đổng Học Bân mà cười ha ha: “Đã lâu không gặp rồi".

Đổng Học Bân có chút đăm chiêu nói: “Anh là… À, là đội trưởng Tôn đúng không?"

Đổng Học Bân cuối cũng cũng nhớ ra, từ trước đây khá lâu lúc hắn vẫn còn là Phó cục trưởng của Cục chiêu thương, hắn cùng với bọn La Hải Đình đến Nước A mở hội nghị cho các thương gia, sau đó còn xảy ra vụ máy bay rơi, nhưng lúc ở sân bay trước khi vụ việc xảy ra, khi kiểm tra hành lý thì phát hiện trong va ly của La Hải Đình có một tờ giải truyền đơn, lúc đó chính là đội trưởng Tôn áp giải họ đến đồn cảnh sát tại sân bay phía đông – trạm hạ cánh, sau đó lại bị đến đồn cảnh sát địa phương, Đổng Học Bân bực bội, hắn gọi điện thoại luôn cho Cục trưởng Cục cảnh sát Bắc Kinh, lúc đó mới dọa được họ và lên máy bay một cách thuận lợi.

Tôi nói là nhìn quen quen mà.

Hóa ra là người quen cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK