Chạng vạng.
Bảy giờ hơn.
Sắc trời tối sầm, trên đường bắt đầu bày ra vẻ xa hoa truỵ lạc.
Bạn tốt gặp lại, Đổng Học Bân và Hầu Văn đều uống không ít, ăn cơm xong hai người kề vai đi ở trên đường, lớn tiếng xướng ca, làm người xung quanh ghé mắt, bất quá Đổng Học Bân hai người không coi là gì, bọn họ lúc ở ký túc xá đại học cũng bình thường có cái hoạt động này, sau khi uống xong rượu thì bắt đầu đi theo đường răng cưa, cất giọng gào thét rượu làm càn, cái này đã thành một loại truyền thống của bọn họ, vừa đi vừa hát như vậy, Đổng Học Bân và Hầu Văn đều có cảm giác tìm về thời đại học, hát xong một bài, hai người nhìn nhau, cười ha ha.
Hôm nay thật thống khoái! Hầu Văn nói.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, uống cũng đã nghiền!
Hầu Văn thổn thức nói: Cũng không biết hai thằng cờ hó còn lại trong phòng bây giờ như thế nào.
Đổng Học Bân nở nụ cười một chút, hoài niệm nói: Tôi cũng rất nhớ bọn họ, đáng tiếc liên hệ không được, cũng như cậu, số điện thoại di động đều thay đổi.
Hầu Văn nói: Tôi là không có cách, dãy số của kinh thành tôi làm sao dùng ở tỉnh Giang Nam, tùy tiện gọi điện thoại đều là đường dài, đắt lắm, tôi trước khi đổi điện thoại có liên hệ qua nhà cậu, gọi rất nhiều lần, nhưng điện thoại không người tiếp, còn có hai thằng kia, tôi cũng gọi qua, đều gọi không thông.
Nói như vậy, hai người bọn họ không chừng cũng không ở kinh thành?
Không biết, hôm nào tôi hỏi thăm, phải tìm ra hai người bọn họ.
Được, đến lúc đó tôi cũng hỏi một chút, anh em chúng ta bốn người khẳng định phải gặp mặt một lần.
Không sai, anh em trước đây tốt như vậy, không thể tản như thế, phải tụ.
Đi thôi, cái này cũng không sớm. Về khách sạn trước, buổi tối làm cái gì?
Tôi tùy tiện, dù sao lần này tới là du ngoạn, đi chỗ nào đều thành.
Phía trước cũng là khách sạn Hoàng Gia, xe tiến xe ra, lúc này ngược lại nhiều người hơn một ít. Đổng Học Bân hai người tuy nói uống không ít rượu, bất quá cũng đều không có say, cũng không có uống chết, vì vậy Đổng Học Bân mắt sắc liền nhìn thấy Tạ Tuệ Lan ở cửa phòng khách, bên cạnh còn có không ít người. Hẳn là đều là lãnh đạo cán bộ và người nhà của tỉnh Giang Nam lần này tới điều tra nghiên cứu học tập. Đổng Học Bân còn thấy một người lãnh đạo của thành phố Hạ Hưng, là một phó thị trưởng.
Vợ cậu ở đàng kia? Hầu Văn chỉ chỉ.
Tôi nhìn thấy, cũng không biết làm gì. Đổng Học Bân nhìn, hai người đi tới. Vào cửa liền bắt chuyện một tiếng.Tuệ Lan.
Uống rượu. Giọng cũng có chút lớn.
Một tiếng này, không ít người đều nhìn qua, trên cơ bản cũng không có người nhận thức Đổng Học Bân, cũng không biết hắn là ai vậy, Tuệ Lan? Hắn gọi Tạ bí thư à?
Tạ Tuệ Lan cười cười, Ăn xong rồi?
Đổng Học Bân ừm nói: Vừa ăn xong, đây là làm sao vậy?
Ở khách sạn đợi cũng không có chuyện gì, mọi người đang thương lượng một đi ra ngoài đi dạo, bất quá chỗ còn chưa có định, ha ha, anh cũng cùng đi chứ.” Tạ Tuệ Lan nói.
Anh không sao cả. Đổng Học Bân nhìn về phía Hầu Văn, Thế nào?
Hầu Văn cười hắc hắc, nhìn Đổng Học Bân nói: Tôi đương nhiên cũng đi cùng, lâu lâu mới được gặp mặt, tôi còn muốn trò chuyện với vợ cậu nhiều vài câu. Nói xong, Hầu Văn vươn tay nhìn phía Tạ Tuệ Lan, nói: Tạ tỷ, còn chưa có chính thức nhận thức, tôi là Hầu Văn, chị gọi tôi tiểu Văn hoặc là Hầu tử đều được.
Khóe mắt thích cười của Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, nắm tay với Hầu Văn, Vậy tôi cũng theo Học Bân, cậu cũng đừng Tạ tỷ, gọi Tuệ Lan là được.
Được. Hầu Văn hiện tại cũng không câu nệ như ban ngày.
Bên cạnh rất nhiều cán bộ của tỉnh Giang Nam đều nhận thức Hầu Văn, biết là con trai của Hầu thị trưởng, nhưng bọn họ còn chưa thấy qua Đổng Học Bân, cái này vừa thấy người ta nói nói, vừa nghe tin tức trong ngôn ngữ, không ít người cũng đều kinh ngạc, mới biết được thì ra đây là chồng của Tạ bí thư, lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương, trong lúc nhất thời mọi người biểu tình rất phong phú, đại khái cũng là bị vẻ ngoài xấu xí của Đổng Học Bân làm cho sửng sốt, hiển nhiên, Đổng Học Bân và hình tượng khí chất cùng tuổi tác trong ấn tượng của bọn họ không quá như nhau, hơn nữa là rất không quá như nhau.
Ồ, Đổng tiên sinh.
Đổng sở trưởng, lần đầu gặp mặt.
Ha ha, xin chào Đổng sở trưởng.
Có vài cán bộ cười ha ha trên mặt tới chào hỏi.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười giới thiệu cho bọn họ, nhận thức lẫn nhau một chút.
Có phó thị trưởng một thành phố nào đó của tỉnh Giang Nam, có bí thư, cũng có người đứng đầu của phòng ban phía dưới, Đổng Học Bân lộ khuôn mặt tươi cười, lần lượt nắm tay vấn an bọn họ, còn làm cho rất long trọng, nếu như là lãnh đạo khác hoặc là người nhà bình thường, có thể không cần phải như vậy, dù sao ở đây nhiều người như vậy đều chờ đi ra ngoài đi dạo phố, bất quá Đổng Học Bân thân phận không giống, mọi người khẳng định phải cho coi trọng với trình độ nhất định.
Đổng sở trưởng đến đây lúc nào?
Buổi chiều vừa đến, đi chuyến bay trễ hơn các người hai giờ.
Được rồi, chúng tôi còn chưa có quyết định đi nơi nào, cậu xem?
Mọi người quyết định đi, tôi cũng không biết, lần đầu tiên tới.
Ở đây tụ tập chỉ là một phần tư lãnh đạo và người nhà, Hầu phụ Hầu mẫu bọn họ không ở đây, hơn nữa lần này tất cả mọi người không phải một thành phố, lại không ai mang đội, tuy nói ý nguyện của mọi người là không khác biệt lắm, đều chuẩn bị buổi tối tổ chức thành đoàn thể đi ra ngoài dạo chơi, dù sao một hai người thì nhân sinh không quen cũng không tiện, cũng không hiểu đi nơi nào, ý kiến không thống nhất, chủ yếu cũng là không có người có thể lên tiếng, cấp bậc đều không khác biệt nhau. Nhưng Đổng Học Bân đến lúc này, bầu không khí liền có chút không quá như nhau, nhắc tới người duy nhất có thể ngăn chặn bọn họ, phỏng chừng cũng là Đổng Học Bân, hắn nói muốn đi chỗ nào, rất nhiều người tám phần mười cũng không ý kiến, nhưng Đổng Học Bân không muốn làm cái này, hắn tới đây, chỉ dùng thân phận chồng của Tạ Tuệ Lan, cũng không chuẩn bị tỏa uy phong ở đây.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thương lượng.
Lên đài Đại Pháo nhìn?
Tôi thấy vẫn là đi giáo đường bên kia đi.
Lúc chúng ta tới có mấy chỗ kiến trúc cung đình không tồi, còn chưa có nhìn kỹ.
Lão Vương, ông cứ thích kiến trúc cung đình, năm ngoái đi lên kinh thành công tác, ông cứ lôi kéo chúng tôi chạy đi cố cung cả hai ngày.
Ha ha, chủ yếu là thấy khí tức văn hóa, lý giải một thành phố, khẳng định phải nhìn những kiến trúc cổ.
Nói xong, có vài người tựa như không muốn đi cùng, có người muốn đi ra ngoài, nên chia nhau ra, tự mình tốp năm tốp ba đi, có thể là chờ không nhịn được, cũng có thể là không muốn lúc đi dạo phố mua sắm có một lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương nhìn.
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan không quản, rất nhiều cán bộ cũng như vậy, đứng tại cửa trò chuyện, đối với bọn họ mà nói đi nơi nào đều không sao cả.
Cuối cùng, địa điểm cũng quyết định.
Là một chổ khiến cho Đổng Học Bân đều ngoài ý muốn ... Sòng bạc Bồ Kinh.
Bất quá cũng coi như dự liệu trong, tới Ma Cao, sao có thể không đi nhìn sòng bạc đại danh đỉnh đỉnh? Cho dù bọn họ không đi, Đổng Học Bân cũng chuẩn bị tự mình đi, đương nhiên, tất cả mọi người là quan viên, khẳng định là sẽ không đánh bạc, đi tới mở mang kiến thức mà thôi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh