Buổi chiều cùng ngày.
Một thành phố vùng duyên hải .
Xuống máy bay Đổng Học Bân liền lên một chiếc xe đường dài, xe chạy tới cảng vùng duyên hải.
Trên đường đi, Đổng Học Bân lần đầu tiên mở điện thoại lên sau khi rời nhà, tích tích tích, tích tích tích, không ít tin nhắn chen tiến, đều là của người trong nhà, có Cù Vân Huyên, có Tạ Tuệ Lan, còn có Loan Hiểu Bình, đều hỏi Đổng Học Bân ở chổ nào, hơn nữa còn bảo hắn lập tức về nhà. Đổng Học Bân sau khi xem qua nhưng cũng không có trả lời tin nào, hắn đã nói qua, nếu như không tìm được con gái, cả đời này cũng không mặt mũi trở về, hiện tại hắn cần phải làm là đem Cù Thiên an toàn trở về, mặc dù phải để lại cái mạng này cũng sẽ không tiếc!
Sau đó, Đổng Học Bân bắt đầu gọi điện thoại.
"A lô, lão Tiền à, tôi đang ở thành phố C đây, ở bên này ông có quen ai ở cảng hay không? Không có hả? Không có việc gì không có việc gì, vậy quên đi."
"A lô, ông chủ Mục, ông có quen với thuyền trưởng nào ở cảng không? À, không có việc gì cả, tùy tiện hỏi thôi."
"Chu ca à, cảng ở thành phố C bên này anh có quen ai không? Tôi muốn đón một chiếc thuyền, anh xem có đường binh hay không? À, không sao cả, vậy tôi hỏi lại người khác."
"A lô, Lưu chủ nhiệm, tôi Tiểu Đổng đây..."
Gọi bảy tám cú điện thoại, nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Bất quá một người thuộc hạ của Đổng Học Bân lúc trước nhậm chức tại cục công an huyện Duyên Đài thật ra có nói cho Đổng Học Bân biết, bảo hắn đi hỏi Lưu Đại Hải của đồn công an Huệ Điền Hương, nói lão Lưu hình như có người thân ở bên kia. Lưu Đại Hải thì Đổng Học Bân đã quá quen thuộc, Đổng Học Bân đã cứu ông ta, hai người cũng là quan hệ rất thân thiết, vì vậy lập tức gọi điện qua, đem chuyện cần thuyền rời bến đại khái nói với ông ta một chút.
Lưu Đại Hải vừa nghe, nói: "Ngài muốn đi đâu?"
"Đi thuyền đến đảo F là được, thuyền hàng cũng không sao cả."
"Không có thủ tục, ngài đi cũng..."
"Tôi chỉ là muốn ngồi thuyền giải sầu, chơi một chút, không có gì cả."
"Như vậy à, được, nếu Đổng chủ nhiệm ngài mở miệng, tôi cũng không thể không giúp, chuyện dư thừa tôi cũng không hỏi, tôi quả thật có người thân là thuyền trưởng của một thuyền hàng, thế nhưng hắn không chạy tuyến đến đảo F, tôi hỏi giúp ngài một chút, nhờ hắn giúp ngài tìm người."
"Được, vậy cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, ngài chờ tin tức của tôi."
Nhiều người nhiều con đường, Đổng Học Bân cừu không ít nguuời, ở thành phố Phần Châu nhiều năm như vậy, bạn bè của Đổng Học Bân cũng rất nhiều, rốt cục khiến cho hắn liên hệ được đường đi.
Hai mươi phút sau, xe đường dài tới gần cảng, ngừng lại.
Đổng Học Bân bước xuống đi hướng cảng, bất quá đập vào mắt là trại kiểm tra và nhân viên bảo vệ, đối với việc kiểm tra nhân viên ở đây làm việc vô cùng nghiêm mật, Đổng Học Bân thấy, tất cả người vào cảng đều là phải có giấy thông hành, người ngoài căn bản không vào được, một người muốn đi vào chụp ảnh của cũng bị cản ở bên ngoài. Bất quá cái này hiển nhiên không làm khó được Đổng Học Bân, hắn nhìn trái nhìn phải thấy không người chú ý mình, liền tìm một chổ bí mật mặc niệm một tiếng STOP.
Thời gian dừng lại!
Đổng Học Bân nghênh ngang đi bộ vào cảng!
Một tiếng STOP giải trừ, thời gian lại một lần nữa khôi phục!
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Đổng Học Bân vang lên … là Lưu Đại Hải gọi tới.
"Đổng chủ nhiệm, tôi liên hệ được rồi, cho ngài một vị trí, ngài đi vào trong đó tìm một người tên Ngưu Đại Chiêu là được, hắn là thuyền trưởng chạy thuyền hàng tuyến đi qua đảo F, vừa lúc muốn xuất phát, có quan hệ rất thân thiết với người thân của tôi, đều không vấn đề gì, bất quá hắn nói ngài phải đi qua trại kiểm tra trước, nếu không hắn cũng giúp không được."
"Tôi đã ở trong cảng."
Lưu Đại Hải sửng sốt, nghĩ thầm cũng phải thôi, nếu như tiểu Đổng chủ nhiệm ngay cả một trại kiểm tra của cảng còn không thể nào vào được, vậy cũng đừng gọi là tiểu Đổng chủ nhiệm, loại sự tình này với hắn mà nói khẳng định chỉ là một bữa ăn sáng.
Thật ra Đổng Học Bân hoàn toàn có thể dùng STOP ẩn mình vào một con thuyền, len lén rời bến, bất quá sau đó hắn suy nghĩ một chút vẫn là phủ quyết, thứ nhất Đổng Học Bân không biết chiến thuyền đó sẽ đi đảo F và xuất phát lúc nào, thứ hai là thời gian còn thừa trên người của Đổng Học Bân không nhiều lắm, vài phút mà thôi, hắn phải tiết kiệm một chút, cuối cùng, Đổng Học Bân mặc dù lén lên thuyền hàng cũng không tránh được bị người phát hiện, hắn không muốn cãi cọ.
Dựa theo vị trí Lưu Đại Hải cho hắn, Đổng Học Bân tìm được khu số 3, xa xa là đại dương mênh mông, bầu trời và biển rộng đều không sạch sẽ. Bên bờ có một thuyền hàng trọng tải không lớn, có thuyền viên đang bận rộn dọn đồ, xem ra lập tức xuất phát.
Đổng Học Bân tắt điện thoại di động đi lên, ngẩng đầu nhìn sang người trên thuyền.
"Cậu là?" Trên thuyền, một người trung niên để râu mép khoảng bốn năm mươi tuổi cúi đầu nhìn hắn.
Đổng Học Bân nói: "Ngài là Ngưu thuyền trưởng sao? Tôi là Tiểu Đổng."
Ngưu Đại Chiêu nhìn nhìn hắn, "Là người lão Lưu giới thiệu?" Lão Lưu mà ông ta nói, tám phần là người thân của Lưu Đại Hải, " Cậu làm sao vào được trong cảng?"
"... Đi vào."
Ngưu Đại Chiêu vui vẻ, "Được, đi lên đi!"
Đổng Học Bân lên thuyền, bên cạnh có rất nhiều thuyền viên đều nhìn vị khách không mời mà đến này.
Ngưu Đại Chiêu cũng không nói gì, mang theo Đổng Học Bân vào buồng nhỏ trên tàu, đẩy cửa đi vào một khoang trống, "Tiểu Đổng, nghe nói cậu muốn đi ngắm biển? Giải sầu?"
"Đúng vậy." Đổng Học Bân đáp.
Ngưu Đại Chiêu liên tục lắc đầu, "Tôi nói này, cậu tốt nhất nên trở về đi."
Đổng Học Bân nhìn ông ta nói: "Vì sao?"
Ngưu Đại Chiêu thở dài nói: "Đứa nhỏ, rời bến không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nhìn dáng vẻ của cậu, khẳng định là không có thủ tục đúng không? Nếu như cậu lên thuyền rời bến, cái này đã là nhập cư trái phép phi pháp, đợi đến đảo F cậu không có thủ tục cũng không xuống được thuyền."
"Tôi không xuống thuyền, khẳng định sẽ không cho các người phiền phức."
"Phiền phức tôi không sợ, trước đây cũng có người muốn ra biển chơi, tôi cũng mang đi ra ngoài, chỉ cần lúc xuất cảng và cặp bờ ở trong khoang thuyền đợi là được, cơ bản không có vấn đề, thế nhưng hiện tại không giống, tin rằng cậu cũng nghe nói hải tặc tại gần đảo F đang hoành hành? Chúng tôi là thuyền hàng nhỏ, không mướn nổi tàu bảo vệ của quân đội, bằng không chuyến đi này cả vốn lẫn lời đều không lấy lại được, coi như là chạy không công, không có tàu bảo vệ, chúng tôi đi trên biển tùy thời đều có thể bị hải tặc tấn công, tuy rằng tỷ lệ không lớn, nhưng cái nguy hiểm này cậu có nghĩ tới không?"
"Không sao cả."
"Cậu suy nghĩ rõ ràng chứ?"
"Rõ rồi, phiền phức ông Ngưu thuyền trưởng."
Ngưu Đại Chiêu liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, "Tốt lắm, tôi cũng không nói nhiều, cậu suy nghĩ rõ ràng là được, đừng để đến lúc đó xảy ra chuyện trách tôi không nhắc nhở cậu."
Hải tặc?
Đổng Học Bân chính là đang hướng về đám khốn nạn này!
Đổng Học Bân biểu thị tất cả mạo hiểm chính hắn sẽ gánh chịu.
Ngưu Đại Chiêu ừ một tiếng, "Đến đảo F còn phải vài ngày, mấy ngày này cậu ở nơi này đi."
Cái khoang này là một phòng nhỏ giản dị, có giường, có bàn, tuy rằng không cách nào so sánh với hoàn cảnh điều kiện của thuyền khác, nhưng đối với một thuyền hàng nhỏ mà nói, cái này đã là đãi ngộ không tồi. Sở dĩ an bài cho Đổng Học Bân ở chỗ này, Ngưu Đại Chiêu một là cho bạn cũ mặt mũi, người lão Lưu cực lực đề cử, ông cũng không thể an bài quá kém, điểm thứ hai, cũng là Ngưu Đại Chiêu thấy Đổng Học Bân tay nhỏ chân gần, thật sự có chút yếu đuối, nếu như cho Đổng Học Bân cho tới phòng thuyền viên chen mấy người trong một phòng, Ngưu Đại Chiêu sợ Đổng Học Bân chịu không nổi.
"Cảm ơn." Đổng Học Bân nói lời cảm ơn.
Ngưu Đại Chiêu lắc lắc tay, xoay người đi ra ngoài bận việc của mình.
Đổng Học Bân lúc này là không thân phận gì, cũng không được đi ra ngoài đi lại, nằm lên trên giường, nhìm chằm chằm lên trần, trong đầu tất cả đều là hình ảnh khả ái của con gái.
Nửa giờ sau.
Bên ngoài truyền đến động tĩnh ầm ĩ, theo sau đó, thân thuyền hơi nhoáng lên, rời cảng.
Đổng Học Bân đợi một hồi, tâm tình phiền muộn đi ra khoang thuyền, một trận gió lạnh thổi trên biển nhất thời đập vào mặt, giống như châm đâm vào da, bốn phía là đại dương mênh mông, lục địa xa xa như ẩn như hiện, thuyền viên thủy thủ trên boong tàu đều đang bận rộn, có dọn đồ, có thu dây, còn có nói chuyện phiếm, Ngưu Đại Chiêu không biết là đi phòng thuyền trưởng hay là ở đâu, nói chung trên boong tàu không thấy được ông ta.
"Ài, chỉ mong lần này rời cảng thuận lợi."
"Bà vợ của tôi lúc gần đi có cầu bùa bình an cho tôi, cũng không biết dùng được hay không."
"Cái đám hải tặc này càng ngày càng hung hăng ngang ngược, hơn nữa hình như còn nhằm vào thuyền của nước chúng ta."
"Không phải như vậy chứ, lão Lý năm ngoái bị hải tặc cướp, trở về không phải nói rồi sao? Lúc đó cũng có thuyền hàng của vài quốc gia khác, cách thuyền của lão Lý bọn họ không xa có một con thuyền khác, kết quả? Đám hải tặc kia cứ lao đến nhìn cũng không nhìn chiến thuyền kia, mà trực tiếp tìm tới thuyền của chúng ta, hình như cũng là nhằm vào chúng ta, bắt đầu nổ súng với người của chúng ta!"
"Không thể nào? Vì sao nhằm vào chúng ta?"
"Là vì nước chúng ta sẽ cho tiền chuộc, có vài quốc gia chẳng để ý đến tiền chuộc này đâu."
"Mẹ nó! Đám người này khi dễ chúng ta khi dễ đến nghiện à?"
"Đúng vậy, tin tức ngày hôm qua không phải nói rồi sao? Lại có một con thuyền hàng bị cướp, còn chết không ít người, đám hải tặc kia lại muốn tiền chuộc!"
"Không cho bọn họ!"
"Không trả tiền, con tin làm sao bây giờ?"
"Sớm muộn gì cũng sẽ bị giết sạch toàn bộ!"
"Một con thuyền hộ vệ quân hạm còn không chơi lại thuyền của hải tặc? Nhưng đám người mang thù, giết một người hai người thì dễ, nhưng sau này? Để cho bọn chúng đụng với thuyền của nước ta, bọn chúng còn không đại khai sát giới? Giống như chúng ta, không có tiền mời tàu bảo vệ, vậy làm sao bây giờ?"
"Lẽ nào bọn chúng hiện tại không mở sát giới sao? Lần này đã chết ba người rồi?"
"Ài, cái đám hải tặc này, quả thật là chết tiệt!"
Nhắc tới hải tặc, mấy người thuyền viên đều có chút phẫn nộ.
Nghe xong, Đổng Học Bân con mắt lạnh xuống, tình huống quả thật giống như mọi người nói vậy, bọn họ một lần rồi lại một lần bị hải tặc cướp thuyền, một lần rồi lại một lần thỏa hiệp, bởi vì bận tâm ảnh hưởng và an toàn của con tin mà cho hải tặc tiền chuộc, cái này khiến cho đám hải tặc càng ngày càng không kiêng nể gì cả, người hiền bị kẻ khác khi, bọn chúng thấy nước mình không dám làm thương tổn bọn chúng, cho nên càng bừa bãi, lúc này mới có hải tặc vừa nhìn thấy thuyền của nước mình thì căn bản mặc kệ đội thuyền của quốc gia khác, như ong vỡ tổ tràn tới cướp giật, hàng cướp, người giết, cuối cùng còn đắc ý chờ nước mình đem tiền chuộc đưa cho bọn chúng?
Đây là cái khái niệm gì ...