Kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu rồi.
Bên ngoài cũng rất náo nhiệt, tiếng người ồn ào, thậm chí còn nghe thấy được tiếng pháo.
Ồ, còn cho đốt pháo à?
Ừ, cô cũng không rõ ràng lắm.
Cấm bao nhiêu năm rồi ,à.
Kỷ niệm ngày thành lập trường mà, làm một chút cũng có thể lý giải.
Được, vậy chúng ta cũng xuống dưới giúp vui.
Xuống dưới cái gì? Chân của cô còn chưa thể cử động, phải ngồi xe đẩy.
Ai, xem cái đầu của em này, nói chuyện với ngài nên quên, ngài nhanh ngồi ổn đừng nhúc nhích, em nhìn cho ngài, bảo đảm tay đến bệnh trừ.
Em thật sự biết xem bệnh hả?
Thật, ngài nhìn rồi biết.
Cô bây giờ còn có thể miễn cưỡng đi, ha ha, cô chỉ sợ cho em trị xong, đi đều đi không được.
Hắc, ngài còn chưa tin? Được, ngày hôm nay em phải biểu hiện một chút y thuật của em .
Đổng Học Bân không chịu nổi, nhất thời muốn biểu diễn một chút, tìm tìm cái ghế chung quanh, nhưng không có, hắn thẳng thắn không tìm, đặt mông ngồi xổm xuống trước cô giáo Tương, bảo cô ấy đem chân giơ lên, làm thành tư thế chân bắt chéo khiến cho chân bị thương đưa ra phía trước, Đổng Học Bân vừa nhìn, đưa tay cởi giày cao gót trên chân của cô giáo Tương, đặt ở bên cạnh, vớ chân đen cũng bị rách một ít, trên chân cũng có chút sưng đỏ, nhưng không quá nặng, cũng không có sưng nhiều, chỉ có chút vết tích mà thôi.
Em cởi vớ của ngài nha?
Cởi đi.
Được, để em xem vết thương.
Rất có hình có dạng?
Đương nhiên, em là chuyên nghiệp mà.
Nói khoác một câu, Đổng Học Bân cũng mang một chút tâm tình dị dạng, nhẹ nhàng nắm vớ chân ngắn của cô ấy, từng chút từng chút cởi ra, ném qua một bên, nhìn trái, nhìn phải, thương thế không thấy gì. Nhưng thật ra nhìn ra chân của cô giáo Tương rất đẹp, rất có thứ tự.
Tương Mẫn cười hỏi: Có thể trị không?
Có thể, đương nhiên có thể. Đổng Học Bân cam đoan nói: Ngài cứ nhìn đi, ngài cho em năm phút đồng hồ, em làm xoa bóp trung y cho ngài.
Tương Mẫn nói được, Cậu thử xem.
Đổng Học Bân liền nắm lấy chân nhỏ trắng mịn của cô ấy. Hai tay cầm lên, gác lên trên đùi rồi bắt đầu xoa bóp cho cô ấy.
Reng reng reng, điện thoại của cô giáo Tương vang lên, là người của phòng y tế hỏi Tương Mẫn sao không đi qua chỗ bọn họ, thuốc đều đã chuẩn bị, hình như có người đẩy xe đẩy đi tìm cô ấy ... từ sau khi biết thân phận của học sinh cô giáo Tương, Vương phó hiệu trưởng bên kia hiển nhiên là cũng không dám chậm trễ, chuyện liên quan đến Tương Mẫn cũng vô cùng để bụng, an bài rất chu toàn. Bất quá Tương Mẫn cúi đầu nhìn học sinh đang xoa bóp cho mình. Liền nói một tiếng cô ấy tạm thời không đi, đã có người trị liệu, sau đó mới tắt điện thoại.
Đổng Học Bân thấy thế, vừa xoa vừa khoác lác, Ngài không đi phòng y tế là đúng rồi, bác sĩ của trường học cũng không tính là bác sĩ. Y thuật đều có hạn, xử lý không được những cái này, cho dù có thể xử lý cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể được, rất khó nói là thuốc của bọn họ nổi lên tác dụng hay là ngài tự mình dưỡng tốt, hơn nữa, đều là phun một ít thuốc tây, bôi dược vật gì đó. Là dược ba phần độc, nói trắng ra là cũng không phải lưu thông máu giảm bầm các loại hay sao? Xoa bóp trung y của chúng ta cũng có thể đạt được cái hiệu quả này, hơn nữa phát huy dưới tay của em, hiệu quả sẽ nhanh hơn.
Tương Mẫn hít vào vài hơi thở.Cậu bớt nói khoác hai câu đi, có chút đau.
Khẳng định phải đau một chút, lập tức xong ngay. Đổng Học Bân thật ra là muốn xoa thêm một hồi, có chút ghiền, xúc cảm thật tốt.
Một chút. . .
Năm chút. . .
Mười chút. . .
Rốt cục, Đổng Học Bân thấy Tương Mẫn lại một lần nữa nhíu mày đau đớn, lập tức hít sâu lấy lại bình tĩnh, đem ý niệm tập trung ở chân của cô giáo Tương.
REVERSE một giây đồng hồ!
Lông mày của Tương Mẫn trong nháy mắt mở ra, Ơ?
Cảm giác gì? Đổng Học Bân hỏi.
Vừa rồi trên chân có chút tê, có chút ngứa, nói không nên lời. Tương Mẫn nói.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Cái này là được rồi, nói rõ bắt đầu có hiệu lực.
Sau đó lại qua vài phút, Đổng Học Bân mới lấy tay ra, đem giày cao gót đến đây, tự tay mang vào cho cô giáo Tương.
Có thể? Lúc này mới bao lâu? Tương Mẫn đẩy đẩy mắt kính.
Đã được rồi, em nói hiệu quả rất nhanh, ngài đi vài bước thử xem. Đổng Học Bân cổ vũ nói: Yên tâm, không ngã ngài đâu, khẳng định không có việc gì.
Tương Mẫn cúi đầu nhìn, Ơ, thật không còn sưng đỏ? Sau đó, cô ấy liền thử đứng lên, trên tay đỡ bàn đi thử, Ơ? Tựa như cảm thấy không có cảm giác đau đớn, cô giáo Tương thẳng thắn buông tay trên bàn, thử đi một bước, đi rất ổn, cô ấy lại thử vài bước.
Đổng Học Bân nói: Được chứ?
Tương Mẫn có chút kinh ngạc nhìn hắn, Tên nhóc cậu thật đúng là biết xoa bóp trung y?
Con người em không thích chém gió, đều nói với ngài, ngài còn chưa tin, ngài đi lại thử đi? Đổng Học Bân nói.
Tương Mẫn đi bộ một vòng ở trong phòng, cuối cùng rốt cục xác định, Thật đúng là không có việc gì, một chút cũng không đau, tên nhóc cậu thật là được.
Bình thường bình thường.
Ha ha, nói cậu béo cậu còn phồng má.
Vậy chúng ta xuống lầu tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường? Tiết mục sắp bắt đầu rồi? Em cũng muốn nhìn một chút.
Được, bất quá chờ cô thay quần áo trước, quần dơ cả rồi, cũng đi không được.
Nói xong, Tương Mẫn đi về phía một ngăn tủ, mở ra, từ bên trong lấy ra một cái quần vận động, phỏng chừng cũng là không có quần khác.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, Vậy em đi ra ngoài trước.
Ra bên ngoài đóng cửa lại, hắn đợi đại khái năm phút đồng hồ sau, cô giáo Tương đi ra.
Một thân đều đổi thành đồ vận động, giày cao gót dưới chân cũng biến thành dép kẹp, nhìn rất thoải mái, khiến cho Đổng Học Bân hai mắt sáng ngời, bất quá nhớ tới một việc, hắn nói: Một hồi ngài làm bộ đi không ổn, giả bộ một chút, nếu không để người ta biết rõ là y thuật của em quá lợi hại, không biết còn tưởng rằng ngài vừa rồi là giả vờ bị thương muốn làm khó Đổng Tuyền, ảnh hưởng đối với ngài cũng không tốt, cho nên em cảm thấy. . .
Nghe vậy, Tương Mẫn vui mừng nhìn hắn, Thấy tính cách hấp tấp của tên nhóc cậu, cô vẫn còn rất lo lắng cậu sao sinh tồn trong thể chế, bất quá nghe cậu nói như vậy, cô mới thật yên tâm, có thể nghĩ chu toàn như thế, nói rõ cậu đã rất thành thục, trong lòng cái gì đều biết, cái gì cũng đều hiểu, cô đã không có gì để dạy cậu, ừm, cũng là có chút thích khoác lác, ha ha.
Hắc, em thích khoác lác cái gì chứ, câu nào em nói cũng đều là thật sự.
Cậu nói cậu không nhận ra Hà phó thị trưởng cũng là thật?
Thật mà, em thấy qua ông ta hai lần trên TV, thật ra em ngay cả ông ta tên gọi là gì cũng đều không rõ ràng, chỉ biết họ Hà.
Vậy cậu nói xem người ta tại sao lại nhận ra cậu?
Danh tiếng của em lớn, ông ta khẳng định biết em.
Được rồi, xuống lầu thôi.
Đổng Học Bân: . . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh