Buổi chiều.
Cơm nước xong.
Tạ Quốc Kiến vội vã đi, phỏng chừng là trở về cùng quân đội nghĩ biện pháp giải cứu Chung Lệ Trân, Hàn Tinh và Tạ Quốc Bang đi nghỉ trưa.
Tiểu Bân, con cũng ngủ một chút đi.
Không được, con phải quay về khách sạn.
Không được, mẹ nhớ con, buổi tối ăn cơm rồi đi.
Ặc, vậy. . . Được, con đi phòng Tuệ Lan ngủ một chút.
Ừm, phòng đã được thu dọn sạch sẽ, đi thôi.
Đổng Học Bân đi phòng của Tuệ Lan, cũng không cởi quần áo nắm lên giường bắt chéo chân, lẳng lặng nhìn trần nhà, luôn cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên. Lần trước đi nhà bảo tàng lấy lại văn vật thuộc về Tạ gia, cũng là Đổng Học Bân lén lút đi, ai cũng không nói, cho nên người trong nhà Tuệ Lan còn chưa từng cầu mình làm qua chuyện gì, lần này Hàn Tinh và Tạ Quốc Kiến đều tìm mình, mình không giúp đỡ bọn họ cái gì, thậm chí ngay cả đáp ứng cũng không đáp ứng, điều này làm cho Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, càng nghĩ càng khó chịu.
Nhưng hắn đi thật ra có tác dụng sao?
Đổng Học Bân không biết, chỉ có thể suy nghĩ, quấn quýt cực kỳ.
Một giờ trôi qua, Đổng Học Bân không ngủ, thẳng thắn đứng dậy xuống lầu muốn đi phòng khách uống chút trà.
Giữa đường qua cửa phòng của Tạ Quốc Bang và Hàn Tinh, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền ra tiếng khóc nhẹ nhàng của Hàn Tinh, rất thương tâm, khiến cho Đổng Học Bân đứng lại. Phải biết rằng, Hàn Tinh làm dâu trưởng trong nhà, nhưng mà chưa từng chảy qua nước mắt, cũng không có biểu hiện ra một mặt yếu đuối trước mặt bất luận kẻ nào, cho nên nghe thấy tiếng khóc, trong lòng Đổng Học Bân không nhịn được đau một chút.
Mẹ khóc?
Chuyện gì xảy ra? ?
Đổng Học Bân biết như vậy không tốt, nhưng vẫn không nhịn được đứng ở cửa một chút.
Bà khóc cũng không phải biện pháp.
Nhưng Lệ Trân cô ấy. . .
Lệ Trân khẳng định không có việc gì, yên tâm đi.
Nói là nói như vậy nhưng. . . Lỡ như Lệ Trân …
Quốc Kiến bọn họ sẽ nghĩ biện pháp, tôi ngày mai cũng đi một chút.
Hiện tại trong đầu tôi đều là hình ảnh khi còn bé cùng Lệ Trân chơi đùa, Lệ Trân cùng không ai có liên hệ, cầu cứu cuối cùng cũng là liên lạc với tôi, nhưng mà …
Hiện tại chỉ có thể đợi nhìn xem có cơ hội hay không.
Sao mà có, bọn họ bên kia sẽ không thả Lệ Trân đi!
Còn nghĩ biện pháp, có thể sẽ nghĩ ra phương pháp cứu ra Lệ Trân.
Bên ngoài Đổng Học Bân vừa nghe, trong lòng càng khó chịu, ài, làm sao bây giờ ta! ?
Buổi tối.
Nhà hàng Vương Phủ.
Đổng Học Bân đã trở về, vừa vào phòng thì rút thuốc ra bắt đầu hút, trong đầu tất cả đều là tiếng khóc của Hàn Tinh, thật lâu cũng không cách nào tán đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Leng keng, leng keng chuông cửa vang lên.
Đổng Học Bân chớp mắt, đi mở cửa Xin chào?
Bên ngoài là một lão gia tử tám mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, chỉ là khiến cho Đổng Học Bân ngoài ý muốn chính là diện mạo của người này khiến cho hắn có chút nhìn quen mắt.
Ông lão nhìn hắn, Là Đổng Học Bân sao?
Là tôi. Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Ngài là?
Ông lão thản nhiên nói: Tôi là Trần Học Giai, trung khoa viện.
Trung khoa viện? Đổng Học Bân trong đầu nhất thời xuất hiện một thân ảnh, kinh ngạc nói: Ngài là Trần viện sĩ?
Trần Học Giai nhìn bên trong, Nếu như tiện, đi vào rồi nói?
Đổng Học Bân nói tiếng được rồi mở cửa cho ông lão vào phòng.
Trần Học Giai, hèn chi nhìn quen mắt như thế, đây chính là một trong những nhà khoa học nổi danh nhất nước, vì đất nước làm ra rất nhiều cống hiến khoa học, Đổng Học Bân khi còn bé không chỉ thấy ông ấy trên TV một lần, cho nên mới nghĩ quen mặt!
Trần viện sĩ làm sao tới?
Đổng Học Bân có chút không rõ.
Trong phòng.
Trần Học Giai ngồi ở sô pha, nhìn Đổng Học Bân từ trên xuống dưới, lông mày khi thì nhíu khi thì thả ra, Tôi gọi cậu một tiếng Học Bân có thể chứ?
Đổng Học Bân nói: Đương nhiên có thể.
Trần Học Giai từ từ nói: Vợ cậu cha mẹ cậu tôi đều nhận thức, tôi biết bối cảnh của cậu, cũng biết cậu không phải người bình thường, sự tích của cậu•. . . Tôi đã nghe rất nhiều bạn bè trong quân bộ nói qua.
Đổng Học Bân cười khổ, có chút rõ ràng, Ngài là vì chuyện của Chung Lệ Trân mà tới?
Trần Học Giai gật đầu, Cũng không cần giấu diếm cậu, tiểu Chung trước đây là đệ tử của tôi, cũng là đệ tử tôi tán thưởng nhất, cô ấy có thể có thành tựu ngày hôm nay, nói thật tôi cũng không ngoài ý muốn, chuyện này không phải chuyện đùa, tôi tin tưởng với bối cảnh của cậu cùng quan hệ của nhà cậu với tiểu Chung, cậu khẳng định là nghe nói, có vài lời chúng ta cũng có thể nói ra, lần này. . . Tiểu chung phải trở về! Cô ấy nghiên cứu ra cái kỹ thuật này, là quốc gia chúng ta vô cùng cần, cho dù nỗ lực bất luận giá nào, tiểu Chung cũng phải trở về!
Đổng Học Bân nói: Tôi biết, thế nhưng. . .
Trần Học Giai nói: Ăn ngay nói thật, lần đầu tiên thấy cậu, tôi không tin cậu có bản lĩnh gì, có thể là tôi quá trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tôi có mấy người học sinh quân bộ nói qua tôi, nếu như nước cộng hoà còn có một người có thể đơn thương độc mã có thể đem tiểu Chung an toàn trở về, vậy cũng chỉ có Đổng Học Bân, tôi cũng muốn tin tưởng, tôi cũng phải tin tưởng, cho nên tôi đi qua quan hệ tra xét khách sạn cậu ở, rồi tới.
Đổng Học Bân vội vàng nói: Ngài quá tâng bốc, tôi cũng không có bổn sự này, thật sự đấy.
Trần Học Giai nói: Tôi cũng biết chuyện này tương đối khó làm, hầu như là không có khả năng cũng không thực tế, nhưng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng cậu có thể vì quốc gia làm ra một phần lực, với bối cảnh của cậu, tôi không có khả năng ra lệnh cậu đi làm cái gì, nhưng tôi làm thầy của tiểu Chung, làm một lão đồng chí vì quốc gia cống hiến hơn phân nửa cuộc sống, có vài lời tôi có thể nói, tôi đại biểu không được mọi người, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đại biểu tất cả viện sĩ và nhân viên nghiên cứu khoa học của trung khoa viện tới khẩn cầu cậu, đem tiểu Chung mang về đây! Nói xong, Trần Học Giai đứng lên, cúi đầu, khom lưng lạy Đổng Học Bân một cái thật sâu.
Đổng Học Bân cuống quít đi qua đỡ, Ngài nhanh đừng lên ngài nhanh đừng lên, tôi thật nhận không nổi!
Cậu nhận được! Chỉ cần tiểu Chung có thể bình an trở về! Khiến cho tôi quỳ xuống cho cậu đều được! Trần Học Giai giọng điệu kiên định nói: Tôi muốn cậu giúp tiểu Chung! Cũng giúp quốc gia chúng ta!
Ngài quá nói quá lời! Thật sự!
Tôi không bức cậu, thế nhưng xin cẩn thận suy nghĩ một chút! ( Ờ, không có bức đâu, ép với buộc thôi, lão hồ ly)
Được, tôi suy nghĩ, tôi suy nghĩ, ngài mau đứng lên trước đi, ngài như vậy không phải khiến cho tôi giảm thọ sao? ?
Đối với Trần Học Giai lão gia tử, Đổng Học Bân là rất tôn trọng, là rất kính nể, một người vì quốc gia đem tất cả thanh xuân và lực lượng đều kính dâng, phải khiến cho hắn tôn trọng.
Thế nhưng. . .
Đi cứu Chung Lệ Trân?
Đổng Học Bân trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, trong lòng hắn thật là không có biện pháp, thậm chí ngay cả một chút nắm chắc cũng không có, bảo hắn làm sao đi cứu hả? ?
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc có đi không?
Đổng Học Bân do dự! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh