Chạng vạng.
Trên núi Thanh Loan.
Còn xa lắm không? Trương Đông Phương thở hồng hộc.
Còn rất xa Trương huyện trưởng. Bí thư thôn Tiêu Thành nói.
Trương Đông Phương khoát tay chặn lại, Hô, không được, tôi phải nghỉ ngơi một chút.
Phía sau có người lập tức nói, Tôi đỡ ngài Trương huyện trưởng, ngài nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Thân hình gần cả trăm ký của Trương Đông Phương run rẩy không ngừng, mới ba mười phút thì kiên trì không được, người của phòng làm việc chính phủ huyện đi theo nhanh chóng chiếu cố huyện trưởng, vừa đỡ ông ta ngồi xuống, vừa đem nước khoáng cho ông ta, đoàn người lên núi bất đắc dĩ chỉ có thể ngừng.
Xin lỗi Đổng bí thư. Trương Đông Phương lau lau mồ hôi, thở dốc nói: Già rồi già rồi, nhớ lại hồi tôi lúc trẻ tuổi cũng rất gầy, núi cao như thế đi từ dưới lên trên ngay cả thở dốc cũng không có, ài, năm tháng không buông tha người, hiện tại không được, không được.
Đổng Học Bân quan tâm nói: Không có việc gì chứ?
Không quan hệ, nghỉ một chút là được. Trương Đông Phương cũng không làm cho bí thư huyện uỷ chờ mình, Các người đi trước đi, không cần để ý đến tôi.
Đổng Học Bân nói: Cái này làm sao mà được.
Trương Đông Phương nói: Tiểu Tiêu, cậu mang Đổng bí thư đi tới trước, tôi sẽ đến sau đó.
Đổng Học Bân lắc đầu, Như vậy đi, các người một hồi đỡ Trương huyện trưởng lên núi, một mình tôi đi xem trước, tiểu Tiêu, cụ thể ở đâu?
Tiêu Thành vội nói: Trời sắp tối rồi, ngài không nhận ra đường, đường núi không dễ đi lại nguy hiểm, cái này. . . Ngài một mình sao được? Tiêu Thành công tác ở đây năm sáu năm, cũng coi như nửa dân bản xứ, đối với tình huống của núi Thanh Loan rõ như lòng bàn tay, lúc này mới dám mang theo người lên núi, nếu như thay đổi những người khác, một ngọn núi lớn như thế ai dám đi lên khi trời sắp tối chứ, lỡ như lạc đường mất tích đó là muốn tai nạn chết người.
Cậu cứ chỉ đường cho tôi. Đổng Học Bân không nghe.
Tiêu Thành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chỉ lên trên nói: Đi bên kia. Một hồi có một đường nhỏ, quẹo trái, đi lên thêm mười phút là có thể thấy được.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Cũng là có khối nham thạch nhỏ dài cao vài mét?
Tiêu Thành kinh ngạc, Cũng là đi hướng đó năm phút, ngài làm sao mà biết được? Ngẩng đầu xác nhận một chút, ở đây căn bản không có năng thấy khối nham thạch đó, cách quá xa, ở giữa còn có rất nhiều cây cối che đường, hắn không rõ ràng Đổng Học Bân làm sao mà biết được.
Đổng Học Bân cười nói: Núi này tôi trước đây đã tới. Được rồi, vậy tôi đã biết đường, các người chiếu cố Trương huyện trưởng đi. Tôi đi trước.
Trương Đông Phương lớn tiếng nói: Chú ý Học Bân, cẩn thận dưới chân.
Được. Đổng Học Bân phất phất tay, tự mình đi lên.
Đổng Học Bân vì sao biết bên này? Bởi vì trước đây hắn đã tới, vì chuyện cổ mộ Đổng Học Bân lần kia cuối tuần cố ý sáng sớm lên núi, bắt đầu từ đường nhỏ hầu như đem cả ngọn núi đào một lần. Vừa leo vừa đào, tuy rằng cuối cùng không có thu hoạch, nhưng tối thiểu đối với núi Thanh Loan cũng có một lý giải, cảm giác phương hướng của hắn cũng rất mạnh, cho nên Tiêu Thành vừa nói Đổng Học Bân lập tức nhớ lại khối nham thạch rất có đặc điểm, trên ngọn núi như vậy, khối nham thạch kia cũng có thể coi như biển báo giao thông.
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Tiêu Thành nói đường đi hơn mười phút, Đổng Học Bân chỉ dùng bảy tám phút là đến.
Vừa đi qua, cách đó không xa có tia sáng tiến vào tầm mắt. Không phải ánh mặt trời chiều, mà là bởi vì đèn pha, độ sáng rất đủ rất chói mắt.
Ai da.
Đổng bí thư?
Ngài sao tự mình tới?
Nhân viên công tác bên kia đang dựng bộ chỉ huy lâm thời và một ít phương tiện tương quan đều thấy được Đổng Học Bân, vội vàng chào hỏi chào đón. Bên trong có người của cục văn hóa, có người của cục công an. Hiển nhiên trước đó tất cả mọi người không nhàn rỗi, có thể thấy tuyến cảnh giới đã dựng lên một phạm vi rất lớn. Đem mấy trăm mét xung quanh vòng lại, mấy cái lều mui thuyền lớn cũng đã mọc lên từ mặt đất, đèn pha gác ở trên cây, cơ bản đều bố trí được rồi.
Đổng Học Bân dò xét một vòng, không khỏi nói: Mọi người khổ cực, còn chưa có ăn cơm?
Không khổ cực, chúng tôi đều phải làm. Liễu hội trưởng nói: Còn chưa có ăn, bất quá thôn dân đều đã đem đồ ăn lên, chúng tôi chuẩn bị ăn trên núi, bởi vì còn có một vài món chưa làm, chờ chuẩn bị xong chúng tôi đi ăn, đến lúc đó để vài người lại là được.
Đổng Học Bân nhìn ra xa xa, chỗ đó quả nhiên có ánh lửa, mấy người của thôn Thanh Bắc dẫn bọn họ lên núi đang giúp mọi người làm cơm, rất nhiều thiết bị phỏng chừng lúc lên núi cũng là được mấy người này chia sẻ một phần lớn, nếu không chỉ dựa vào hai mươi mấy người của tổ bảo hộ văn vật bọn họ không có khả năng dọn lên nhiều đồ như vậy, bọn họ dọn thôi cũng lao lực nữa.
Đồng hương. Đổng Học Bân bước nhanh đi tới, Cảm ơn, còn để cho mọi người bận việc với chúng tôi, xin lỗi.
Một người trung niên cười hàm hậu nói, Cái này có cái gì cảm ơn? Tiêu bí thư phân phó, chúng tôi thuận lợi đi một chuyến, không tốn sức gì, sau này các người muốn ăn hoặc là dọn cái gì, thì cứ gọi chúng tôi.
Đổng Học Bân nói: Vậy không thích hợp, còn để cho các người chạy qua chạy lại.
Người trung niên nói: Chúng tôi đều quanh năm lên núi hái thuốc, các người leo núi cảm thấy mệt, chúng tôi đều là cơm thường, mỗi ngày không leo hai lần còn khó chịu.
Một thanh niên thôn dân nói: Chú hai, cơm được rồi.
Người trung niên liền hô mọi người tới ăn, cũng tự mình múc một chén canh ngồi xuống đất uống.
Nói là làm cơm, thật ra cũng là một bữa cơm rau trộn bình thường, không có nước luộc, bất quá trên núi có thể ăn đồ nóng đã không tồi.
Đổng Học Bân đem Liễu hội trưởng gọi tới, Tiền công của các đồng hương, đến lúc đó chớ quên, mỗi ngày tính một lần, có thể cho nhiều thì cho nhiều, đến lúc đó đi thanh toán trong huyện.
Liễu hội trưởng khẽ gật đầu, Khẳng định quên không được.
Tất cả mọi người đói bụng, toàn bộ buông công tác trong tay đi ăn.
Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn, mở dây của tuyến cảnh giới khom lưng tiến vào, đầu kia, nhân viên công tác đã làm xong ký hiệu, cắm một lá cờ đánh dấu vị trí, hiển nhiên cũng là chổ đào ra gương đồng, Đổng Học Bân thở ra một hơi, chậm rãi bước tới đứng ở nơi đó, ngồi xổm xuống lấy tay bới hố nhỏ bị đào lên qua, mân mê hơn nửa ngày lại không dám đào, hắn cũng sợ phá hư cái gì.
Lúc này, đám người Trương Đông Phương mới chậm rãi tới.
Người của tổ công tác vội vàng buông chén đi nghênh đón.
Trương Đông Phương lại khoát khoát tay, để cho bọn họ tiếp tục ăn, tự mình nhìn Đổng Học Bân bên kia, cũng mở tuyến cảnh giới tiến vào.
Đổng bí thư.
Tới?
Cũng là ở đây?
Ừm, gương đồng cũng là đào ở chổ này.
Trương Đông Phương cũng theo Đổng Học Bân cùng nhau ngồi xổm xuống nhìn nửa ngày, cuối cùng, thấp giọng nói: Ngài nói xem dưới mặt đất chổ này, thật sự có thể có một cụm cổ mộ? Nhìn không giống.
Đổng Học Bân nói: Cái này cần thiết bị chuyên nghiệp và nhân viên chuyên nghiệp xác nhận, khẳng định thật sự có cổ mộ thì đào từng tầng, khi đó cổ mộ mới có thể lộ ra tới vết tích, hiện tại nhìn như vậy khẳng định là không nhìn ra, công tác khai quật nào không phải đợi mấy tháng thậm chí vài năm thời gian, rất phí công phu, nếu như trộm mộ thì không sao cả, trực tiếp đào là được, bọn họ không quan tâm đến giá trị lịch sử của cổ mộ, phá hủy thì phá hủy, bọn họ chỉ coi trọng vật bồi táng có giá trị của bên trong, nhưng chúng ta không được.
Trương Đông Phương gật đầu, phủi tay đầy đất nói : Chỉ mong có thể có một tin tức tốt.
Người đang trên đường tới, lập tức có thể thấy được. Đổng Học Bân nhìn thời gian, Mục Chính Trung bọn họ bên kia hẳn là sớm xuống máy bay, bên này không có sóng điện thoại di động, cũng không có cách nào liên hệ, nhưng trước đó đã đem điện thoại của Tô Nham để lại cho Mục lão sư bọn họ, cái này không cần lo lắng, Tô Nham vẫm chờ ở sân bay, Đổng Học Bân dặn qua hắn, khi nhận được người thì lập tức chạy tới núi Thanh Loan bên này.
. . .
Bầu trời tối đen.
Mấy người đồng hương đều xuống núi.
Thế nhưng khi thấy Đổng bí thư và Trương huyện trưởng hoàn toàn không có ý xuống núi ở chỗ này nói chuyện, người của tổ công tác thấy thế, cũng không có đi, mọi người lắp đặt trang bị và dựng phương tiện xong, thì lại mở đèn pha, đem hiện trường chiếu sáng một ít.
Rốt cục tại lúc bảy giờ bốn mươi, chỗ dưới chân núi truyền đến ánh sáng của đèn pin.
Tiêu Thành và hai người thôn dân địa phương mang theo Tô Nham cùng mấy người trung niên lên đây.
Mục lão sư, một đường khổ cực. Đổng Học Bân sau khi thấy người thì lộ ra nụ cười.
Mọi người của tổ công tác huyện Tiêu Lân rõ ràng cũng có không ít người nhận ra Mục Chính Trung, toàn bộ ngẩn người, không ngờ Đổng bí thư sao đem nhân vật đỉnh đỉnh đại danh như thế mời tới, hơn nữa người ta lại có thể vạn lý xa xôi tới núi Thanh Loan? Trong lúc nhất thời mọi người thấy kỳ quái, chẳng lẽ ở đây thật có cổ mộ? Chẳng lẽ thật để cho Đổng bí thư đoán trúng? Mèo mù vớ được chuột chết? Không thể nào?
Mục Chính Trung mấy người cũng mệt đến không nhẹ, buổi chiều gấp gáp ngồi máy bay đến đây, sau đó tới huyện Tiêu Lân, lại một phút cũng không nghỉ lên núi, bọn họ tuổi cũng không nhỏ, cái này tiêu hao thể lực là có thể nghĩ, trên trán mỗi người đều thấy mồ hôi và mệt mỏi, nhưng mà làm cho người ta vô cùng kinh ngạc chính là, mấy người mệt thì mệt, trong ánh mắt lại tựa như đều đầy tinh thần.
Học Bân, tôi giới thiệu cho cậu trước một chút. Mục Chính Trung chỉ chỉ hai người bên cạnh, Đây là lão Sở của đội khảo cổ, đây là nghiên cứu viên lão Mạnh của viện bảo vật cố cung.
Sở lão sư, Mạnh lão sư. Đổng Học Bân đi tới nắm tay với bọn họ, Khổ cực khổ cực. Nói xong cũng đem Trương Đông Phương giới thiệu một chút, Đây là Trương Đông Phương Trương huyện trưởng.
Trương Đông Phương cũng khách sáo vài câu với bọn họ.
Sở lão sư là người sốt ruột nhất trong đội khảo cổ, không làm quen cũng không chào hỏi gì cả, lập tức nói: Đồ ở đâu?
Liễu hội trưởng cũng nghe được giới thiệu vừa rồi, thấy đối phương là của đội khảo cổ, không khỏi nghiêm nghị, nhanh đưa hộp đựng gương đồng mang lên, là dựa theo phân phó của Đổng Học Bân mang lên núi.
Sở lão sư mở hộp.
Mục Chính Trung và Mạnh lão sư cũng xông tới, mang bao tay đem đồ lấy ra tỉ mỉ nhìn vài lần dưới ngọn đèn, cuối cùng, mấy người liếc nhau, đều là dùng sức gật đầu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh