Trong phòng làm việc.
Trà hương bay ra bốn phía.
Đổng Học Bân trong lòng cảm khái một hồi, cũng không nghĩ chuyện phiền não này, bưng ly trà đưa cho Trần Tiểu Mỹ, Không nói cái này, tới, uống chút trà.
Trần Tiểu Mỹ hai tay tiếp lấy, Cảm ơn.
Đổng Học Bân cười ha ha, Nếm thử thế nào.
Trần Tiểu Mỹ ngửi hương trà, cầm cái chén nhấp một ngụm rất hưởng thụ, ừm một cái, lại nhấp một ngụm, thở ra nói: Trà ngon, quá tinh khiết.
Đổng Học Bân cũng pha cho mình một ly, uống một ngụm, cũng được.
Trần Tiểu Mỹ là thật tâm nghĩ trà ngon, Tôi thật không uống qua lá trà tốt như vậy, ngài cái này... Đây là trà gì? Sao mùi vị không giống với lá trà bình thường?
Đổng Học Bân cười cười, Bạch trà, cụ thể cái gì tôi cũng không hiểu, người ta đưa.
Trần Tiểu Mỹ à một tiếng, Bạch trà nghe nói cũng là trà tốt, tôi là lần đầu tiên uống.
Vừa nghe, Đổng Học Bân đã lấy ra một hộp bạch trà nữa đi về phía trước, Thích uống thì đem đi, tôi cũng không hiểu trà, uống cũng là lãng phí, ha ha.
Trần Tiểu Mỹ xua tay nói: Không được không được.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, tôi còn vài hộp, cầm đi.
Trần Tiểu Mỹ đẩy nửa ngày, mới nói: Coi tôi cái này, ngài bình phục tôi không mang tới vật gì, ngược lại còn lấy đồ từ chổ của ngài.
Không khách khí như vậy, uống hết thì đến chổ tôi lấy tiếp.
Vậy tôi không khách khí, cảm ơn Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân ngồi tại phía sau bàn làm việc, Trần Tiểu Mỹ sau đó đi rót nước. Cũng giúp Đổng Học Bân rít nước, cuối cùng không đi ngồi sô pha tiếp khách, mà là ngồi ở đối diện Đổng Học Bân, hai người vừa phẩm trà vừa trò chuyện, cái bầu không khí này Đổng Học Bân rất thích, trong lòng rất tĩnh, rất thoải mái. Thật ra thấy thằng nhãi này bình thường cứ đánh đánh giết giết. Trên thực tế thích nhất vẫn là uống trà nói chuyện phiếm, đương nhiên, điều kiện phụ gia là phải cùng phụ nữ. Uống trà nói chuyện tào lao với một người đàn ông? Vậy Đổng Học Bân còn không bằng đi phê văn kiện.
Trò chuyện trò chuyện, cũng một tiếng trôi qua.
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, Buổi chiều chị còn có việc không?
Trần Tiểu Mỹ buông tách trà. Nói: Trở về cũng là bận chuyện này, thật ra tới chính phủ huyện, tôi cũng vì trốn thanh nhàn, trong cục thật sự...
Đổng Học Bân vui vẻ, Lão nghiêm cũng trốn đi ra?
Trần Tiểu Mỹ ừm một cái, Nghiêm cục trưởng đi bệnh viện, buổi sáng cũng không có tới.
Đổng Học Bân rất lý giải bọn họ, nói: Khổ cực các người, được rồi, tôi đi kinh thành có mang theo chút đồ về cho cô. Nói xong đi mở hành lý.
Trần Tiểu Mỹ ngẩn ra.Lá trà tôi đều lấy rồi, ngài đừng.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cầm đi, tiện tay mua thôi, cũng không bao nhiêu tiền.
Thật ra Đổng Học Bân cũng là vì sự kiện ngoài ý muốn lần kia, coi như biểu thị lời xin lỗi ý. Đỡ phải sau này cứ suy nghĩ. Một lát sau, một cái túi được Đổng Học Bân lấy ra, hắn xoay người quay lại Trần Tiểu Mỹ nói: Thì có một túi, mấy cái bao khác tôi bỏ hết rồi, nếu không cầm không tiện, thì bỏ vào trong hộp. Tới, tặng chị, nhìn xem thế nào Trần đại tỷ.
Trần Tiểu Mỹ không dám nhận, Thật không được, rất đắt tiền?
Đổng Học Bân đem túi kín đáo đưa cho cô ấy, Không đắt, chị nhìn trước có thích hay không.
Trần Tiểu Mỹ không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, cúi đầu nhìn nhãn hiệu, nhất thời ai da một tiếng, Đây là Miss-ixty? Cái hiệu quần jean này là sản phẩm nổi tiếng thế giới đấy.
Nghe cô ấy đọc ra chữ tiếng Anh kia, Đổng Học Bân cũng cảm thấy xấu hổ một chút, không ngờ rằng Trần đại tỷ ngay cả đại học cũng chưa từng được học, tiếng Anh chưa từng học qua, dĩ nhiên phát âm còn chuẩn hơn so với mình, hắn hiển nhiên là đánh giá thấp mê hoặc của sản phẩm hàng hiệu đối với phụ nữ rồi, xem ra Trần Tiểu Mỹ rất quan tâm những cái này, Tôi cũng không hiểu, mua đại thôi, chị trở lại mặc thử xem, thích hợp thì lấy, không thích hợp tôi đổi cái khác.
Bên trong là?
Quần jean.
Thật sự là quần jean? Cái này quá quý! Trần Tiểu Mỹ không dám nhận, vội vàng đẩy trở về, Không nên không nên, tôi thật không thể nhận, cái quần này ít nhất trên chục ngàn.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi đâu có hối lộ chị đâu.
Trần Tiểu Mỹ nói: Không phải cái ý kia, tôi cũng là nghĩ quá đắt.
Chị mở ra nhìn trước rồi nói. Đổng Học Bân nói: Mua đều mua rồi, mua theo cỡ của chị, chị không nhận tôi cũng không có cách nào cho người khác?
Nhưng...
Nhìn trước đi.
Trần Tiểu Mỹ đem túi mở ra, lấy quần bên trong ra.
Đây là một quần jean màu trắng, rất phục cổ, cũng rất đẹp, rất thích hợp khí chất và vóc người của Trần Tiểu Mỹ, chi tiết nhỏ cũng làm rất tinh xảo.
Trần Tiểu Mỹ vừa nhìn con mắt liền không chớp, Cái này...
Đổng Học Bân cười nói: Cầm đi, bất quá đừng nói là tôi đưa. Thứ nhất là sợ có người nói, dù sao quần tương đối đắt tiền, thứ hai Trần đại tỷ người ta là người có chồng, đứa nhỏ cũng không còn bé, Đổng Học Bân cũng không muốn chồng cô ấy hiểu lầm, sau khi suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân cũng sợ Trần Tiểu Mỹ hiểu lầm cái gì, thuộc hạ tặng lễ cho lãnh đạo là chuyện thường, lãnh đạo tặng lễ cho thuộc hạ, thì có chút không ổn, Đổng Học Bân liền nói: Tôi cũng không có ý khác, cũng là chút tâm ý, cũng là vì nói lời xin lỗi với chị chuyện lần trước, lần đó tôi thật không phải cố ý, ha ha.
Trần Tiểu Mỹ biết hắn nói chuyện gì, Ài, ngài không nói tôi đều đã quên, không có sao, ngài xem ngài còn... Thật không cần.
Đổng Học Bân nói: Đều mua rồi, chúng ta đừng khách khí được không?
Trần Tiểu Mỹ dừng lại, cười khổ nói: Vậy, vậy tôi cúng kính không bằng tuân mệnh, quần thật đẹp, thật ra tôi thích loại kiểu dáng này nhất.
Thích là tốt rồi, không thích hợp chị cứ tìm tôi.
Trần Tiểu Mỹ nhìn nhìn hắn, Bằng không... Tôi thử xem?
Đổng Học Bân a một tiếng, Chổ tôi không có phòng xép? Dừng lại, Thử cũng được, vậy như vậy đi, tôi đi ra ngoài trước một chuyến, chị thử của chị.
Không cần, khoác lên một chút là được.
Trần Tiểu Mỹ nói xong, cầm quần ngồi ở sô pha tiếp khách, khom lưng đem giầy cởi ra, tay xắn quần, đem chân nhấc lên, dưới cái nhìn mặt đỏ của Đổng Học Bân vói vào trong quần jean, sau đó chân còn lại cũng tiến vào, Trần Tiểu Mỹ tựa như cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đem chân mang giầy vào đứng lên, cầm quần jean nhẹ nhàng kéo lên.
Cô ấy mặc váy, kéo như thế, làn váy tự nhiên cũng bị kéo lên một chút.
Hai đùi bọc trong vớ chân lộ ra trước mắt của Đổng Học Bân, lập tức muốn lộ ra đến mép, nếu còn kéo lên một chút, phỏng chừng sẽ hoàn toàn lộ hết.
Trần Tiểu Mỹ ngừng tay lại một chút, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, đem quần jean kéo lên lưng.
Nhưng dây kéo không được, tuy rằng quần đã lên đến mông, nhưng phía trước vẫn bại lộ, quần lót màu vàng ẩn dưới vớ chân đen cũng lộ ra một ít. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh