Một ngày. . .
Mười ngày. . .
Hai mươi ngày. . .
Trong nháy mắt trôi qua một tháng.
Buổi sáng hôm nay, ngày mới lên, Đổng Học Bân trong chăn mở mắt tỉnh dậy, duỗi lưng một cái thật dài, hắn nằm trên giường mở TV đã lâu không xem, vì sao nói là đã lâu, bởi vì cả tháng này cũng vẫn chưa có nhàn rỗi, rất nhiều ngày chưa được mở TV. Ngoại trừ bắt đầu nghỉ ngơi một hai ngày dưỡng sức ra, trong một tháng còn lại hắn lại một lần tiến vào trạng thái công tác khẩn trương bận rộn, thị sát tiến triển khởi công công trình trùng kiến ký túc xá, theo hạng mục của hội chiêu thương, đốc xúc nhóm tài chính đầu tiên của hạng mục, họp công tác huyện trưởng, họp thường ủy huyện ủy, cục tài chính, cục chiêu thương, giúp Khương huyện trưởng xử lý sửa đường, vân vân, chạy tới chạy lui nhiều ngày như vậy, Đổng Học Bân cuối cùng cũng đem chuyện tình xong, nên chứng thực cơ bản đều đã chứng thực, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Thoải mái.
Nghe nhạc một chút, hút thuốc một chút.
Nghỉ ngơi sau khi bận rộn quả nhiên không tồi.
Nằm trên giường thêm một tiếng đồng hồ, Đổng Học Bân mới từ trong chăn đi ra, đánh răng rửa mặt xong, tự mình khao cho mình một bữa điểm tâm phong phú.
Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân bắt đầu gọi điện thoại cho cả đám.
A lô, mẹ, làm gì thế. . . Ha ha, đúng vậy, hôm nay con có thời gian, nghỉ vài ngày, cuối cùng cũng có thể thở được vài hơi. . . Ừm, con biết con biết, thân thể không có việc gì, con chú ý lắm. . . Chú Dương thế nào. . . Cũng được à, vậy được, mẹ cũng chú ý thân thể nhiều, có việc gọi điện thoại cho con. . . Ừm. . . Ừm. . . A, Vân Huyên và đứa nhỏ cũng ở chổ của mẹ anh? Vậy cho Vân Huyên tiếp điện thoại. . . A lô, Vân Huyên. . . Ha ha, nhớ anh không. . . Ai da, có cái gì mà ngại chứ. . . Đứa nhỏ đâu đứa nhỏ đâu, nhanh cho tôi nghe tiếng của con ngoan gái một chút. . . Ồ a, nghe thấy rồi. . . Thật ngoan, hôn ba ba một cái, có nhớ ba ba không. . . Nha nha nha là ý gì? Nhớ hả? Ha ha. Ba của con sẽ tranh thủ trở về sớm một chút, đến lúc đó mang con đi chơi, con phải nghe lời của mẹ nói biết không, không được bướng bỉnh. . . Đứa nhỏ còn chưa biết nói, chỉ nghe Đổng Học Bân một mình nói nhảm.
Điện thoại gọi hơn hai mươi phút.
Sau khi cúp, Đổng Học Bân lại gọi cho Tạ Tuệ Lan, Tuệ Lan, tỉnh dậy chưa. . . Hắc. Sao lại họp? Mới mấy giờ. . . Ha ha, được rồi được rồi, biết em bận, ngài là thị trưởng đại nhân mà, tiểu dân chúng tôi biểu thị lý giải. . . Ha ha, đúng vậy. Em cũng nhìn ra anh gần đây tâm tình không tồi? Đương nhiên không tồi, anh không phải nói với em tình huống chiêu thương của huyện anh sao. . . Đương nhiên, đều là chiến tích. . . Bụng em thế nào. . . Vậy được, chụp siêu âm rồi à? Cục cưng khỏe mạnh chứ. . . Được, được rồi, em nhớ mua quần áo chống phóng xạ nha, đừng ngồi cả ngày trước máy tính, chăm sóc tốt cho mình nhiều. . . Ừm. . . Có việc gọi điện thoại cho anh. . .
Từ Yến.
Ngu Mỹ Hà.
Cảnh Nguyệt Hoa.
Trương Long Quyên.
Ngoại trừ Khương Phương Phương ngày hôm qua đã gặp mặt, Đổng Học Bân đều gọi điện thoại cho cả đám.
Sau khi gọi xong hắn mới phát hiện. Mình hiện tại mỗi lần nghỉ ngơi, người phải gọi điện thoại càng ngày càng nhiều, trước đây cũng là Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên, sau đó thêm Ngu Mỹ Hà, ở phía sau thêm Cảnh Nguyệt Hoa, còn có Từ Yến và Trương Long Quyên, sau này điều động trở lại, người phải gọi điện thoại phải thêm Khương Phương Phương nữa, nghĩ tới đây. Đổng Học Bân không khỏi cười khổ một tiếng. Chính hắn cũng hiểu được mình đúng là hết thuốc chữa, sắc tâm quá nặng. Vừa nhìn thấy phụ nữ đẹp thì cái gì cũng quên hết, ừm, điểm này sau này phải chú ý, sửa.
Sau khi trò chuyện xong, Đổng Học Bân mở cửa sổ ra ghé vào bệ cửa sổ hút thuốc, cũng khơi dậy tâm tình nhớ nhà của hắn, lại một lần nhớ thương đến chuyện điều động. Hỏi Tuệ Lan một câu? Nhìn xem có thể hay không? Không được, nói cùng Tuệ Lan cô ấy khẳng định cũng không làm chủ được, vẫn là hỏi người trong nhà, so với việc nhờ vợ làm trung gian truyền lời, còn không bằng Đổng Học Bân trực tiếp đi hỏi, ừm, bất quá mình mới tiền nhiệm bốn tháng, muốn điều động thì cũng quá nhanh. Dụi tàn thuốc suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân thật ra cũng không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại di động.
Gọi cho ai?
Ba của Tuệ Lan?
Không được, không dám!
Ừm, vẫn là gọi cho mẹ vợ mình đi, mẹ vợ có thể nói!
Đổng Học Bân bấn dãy số, hít sâu một hơi, tít tít tít, chờ.
A lô, Tiểu Bân. Hàn Tinh tiếp điện thoại.
Đổng Học Bân lập tức nói: Mẹ, buổi sáng tốt lành.
Ha ha, được, nghe vợ con nói con gần đây rất bận?
Đúng vậy, bận muốn xỉu luôn, cũng may mấy ngày nay con được nghỉ.
Vậy có trở về hay không? Mẹ và ba con đều nhớ con.
Có chút bận, hai ngày nay không được, thật ra con cũng nhớ mẹ với ba, khụ khụ, được rồi mẹ, con nói chuyện này với mẹ, được thì được, không được mẹ cũng đừng nói với ba.
Thần thần bí bí, nói đi.
Vậy, mẹ xem cấp chính xử của con có phải là nên chứng thực không hả?
Mẹ còn tưởng rằng con muốn nói gì, tên nhóc con không ngờ là muốn quan?
Ai da, con cái này chẳng phải nhớ mẹ sao, sau khi trở lại con cách cũng gần, còn có thể thăm mẹ với ba nhiều, hơn nữa Tuệ Lan cũng sắp sinh, không ở bên cạnh cô ấy con cũng lo lắng.
Con mới đi huyện Trinh Thủy bốn tháng phải không?
Phải, con cũng biết thời gian có chút ngắn, bất quá con làm ra thành tích công tác. Đổng Học Bân mang theo điện thoại chà tay, tự chém gió cho mình, Mẹ hẳn là tới bên này nhìn, huyện Trinh Thủy trước đây là bộ dáng gì? Huyện nghèo khó cấp quốc gia, nhưng khi con tới thì sao? Con mang theo năm mươi triệu ngân sách của trung ương cho giảm bớt áp lực trong huyện, trước đó ký túc xá sập xuống ngoài ý muốn con cũng đưa ra đề án muốn trùng kiến gia thuộc viện, cuối cùng bắt được tổng chỉ huy công trình, sau đó hội chiêu thương, con lại liên hệ hạng mục, kéo tới cho trong huyện hai trăm triệu dẫn tư, trước đây bao nhiêu? Trước đây trong huyện kéo tới mấy triệu đều tính là không tồi, đây là gấp bao nhiêu lần hả? Còn có hạng mục sửa đường cũng sắp mở, không phải con chém gió với mẹ, lúc con đến, mang đến nhiều biến hóa quả thật có thể nói là nghiêng trời lệch đất!
Tên nhóc con, bớt ba hoa đi.
Không phải đâu, mẹ, là thật đấy!
Được rồi, chuyện đại khái mẹ cũng sớm nghe nói, năng lực công tác của con mẹ và ba vẫn không hoài nghi, ừm, làm không tồi.
Cảm ơn mẹ khích lệ, chờ chính xử chứng thực xong con nhất định không ngừng cố gắng.
Ồ, vậy không chứng thực thì con sẽ ngừng cố gắng à? Ha ha, được rồi, ý tứ đại khái của con mẹ đã biết. Dừng một chút, Hàn Tinh cười nói: Như vậy đi, con làm cho mẹ một phần chiến tích ra nữa, vậy mẹ sẽ liên hệ điều động trở về cho con, nếu không con hiện tại mới đi bốn tháng, tuy rằng có thành tích rất xuất sắc, nhưng vẫn thiếu biên độ đặc biệt đề bạt, mẹ cũng không nói chuyện được, hiểu không?
Đây là mẹ nói hả?
Mẹ nói.
Được! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh