Ngày hôm sau.
Buổi sáng chưa đến mười một giờ.
Tỉnh Thanh Tây, phòng khách sân bay.
Đổng Học Bân xuống máy bay đi đến khu gửi hành lý vận chuyển, lấy hành lý đi ra ngoài phòng khách, đứng dưới mặt trời ngẩng đầu nhìn trời xanh lam và mây dầy đặc, hắn hít sâu một hơi, thở ra thật dài, không khí bên này vô cùng mới mẻ, trời cũng đặc biệt cao, hoàn cảnh so với kinh thành quả thật khác không phải ít, rời đi một tháng, Đổng Học Bân cũng có chút nhớ huyện Trinh Thủy, nghèo thì nghèo, bất quá bầu không khí quê nhà cũng có một phen phong vị, ở thành phố lâu, luôn có loại kích động muốn rời xa chố phồn hoa ồn ào náo nhiệt.
Đã trở về.
Lần này hình như rời đi rất lâu.
Đổng Học Bân mồi điếu thuốc ngậm lấy, quét mắt bên ngoài.
Học Bân. Bỗng nhiên, bên cạnh cách đó không xa có người gọi hắn.
Nhìn qua, thân ảnh của Diêu Thúy tiến vào tầm mắt, Đổng Học Bân vẫy tay, Thúy nhi.
Diêu Thúy một thân váy hoa mang theo một kính mát, nếu không phải bạn học cũ nhiều năm, Đổng Học Bân phỏng chừng đều không nhận ra, trang phục rất mới, nhất là kính râm, thêm một tia thành thục và anh khí.
Thương thế của cậu thế nào?
Đều khỏi rồi, ha ha.
Nhanh như vậy? Không phải chứ?
Năng lực khôi phục của tôi mạnh, xe ở bên kia?
Đúng vậy, đi thôi, tôi xách hành lý cho cậu.
Không cần, tôi cầm là được, rất nặng.
Cũng là biết trọng tôi mới xách, thân thể cậu còn chưa có khôi phục toàn bộ.
Làm gì khách khí như vậy, nhanh. Cô đi phía trước đi, đừng động.
Phía trước, Land Rover màu đen lẳng lặng dừng đó, xe đã rực rỡ hẳn lên, chổ bị trầy trước đó do tông vào xe hôn lễ của con trai Trương phó bí thư, rồi từ thành phố quay về huyện Trinh Thủy gặp tai kiếp bị thôn dân đập hư lớp sơn, hiện tại cũng đều khôi phục. Đổng Học Bân không khỏi khẽ gật đầu. Diêu Thúy mở cửa ra tiếp nhận hành lý đặt vào ghế sau, lại mở cửa cạnh người lái cho Đổng Học Bân lên xe, cuối cùng mới ngồi vào chổ lái xe.
Bên trong xe.
Diêu Thúy cười móc ra một tấm thẻ cho hắn. Nói: Xe đã sửa lại cho cậu, dùng thẻ cậu để lại cho tôi, xài không ít. Còn lại tôi chưa từng động, nè.
Đổng Học Bân tiếp nhận thẻ thu vào, Cảm ơn.
Sau khi nghỉ bệnh hắn trở về kinh thành, đem xe cho Diêu Thúy, tiện thể cho cô ấy sửa lại một chút.
Diêu Thúy nghiêng đầu nhìn hắn nói: Cậu cũng không biết là sửa xe có bao nhiêu khó đâu, huyện chúng ta thật ra có mấy chổ sửa xe, bất quá vừa nhìn là Land Rover người ta cũng không cho sửa, cuối cùng tôi phải chạy đến một trung tâm sửa chữa độc quyền của Land Rover ở tỉnh thành, có mấy linh kiện còn phải nhập về từ nước ngoài, quá phiền phức.
Đổng Học Bân cười nói: Khổ cực Thúy nhi của chúng ta . Thật ra ném cho người bên dưới làm là được.
Diêu Thúy cười ha ha, nói: Đổng lớn huyện trưởng giao cho tôi nhiệm vụ, tôi có thể không để bụng sao, nếu không trở về gây khó dễ tôi thì sao?
Đổng Học Bân vui đùa nói: Cô nói như thế thật đúng là, tôi thật phải cho cô một đôi giày nhỏ.
Diêu Thúy a một tiếng.Tôi bận việc chạy đi sửa xe cho cậu, cậu ngược lại cho tôi khó dễ?
Quay người lại, Đổng Học Bân mở hành lý của ghế sau, từ bên trong lấy ra một hộp giày, đưa cho cô ấy, Mua cho cô. Nhìn thích không.
Diêu Thúy cười nói: Thật cho tôi?
Cũng không biết số đo có đúng hay không. Đổng Học Bân nói.
Hộp rất tinh xảo, có cảm giác sang trọng, không phải hộp giấy bình thường, có tiếng Anh bên trên mặt, Diêu Thúy ngạc nhiên nói: Manolo-Blahnik?
Đổng Học Bân nói: Là nó, tôi cũng không hiểu.
Diêu Thúy vội nói: Đây chính là một sản phẩm nổi tiếng, rất đắt tiền.
Đổng Học Bân cười cười, Không bao nhiêu tiền, mấy ngày trước đi thương trường nhìn thấy, nghĩ rất hợp với phong cách của cô, nên mua, nhanh thử xem.
Ai da, cái này quá quý.
Thật vất vả quay về một chuyến, dù sao cũng phải cho bạn học cũ chút đồ, tiền của tôi đều là đến không, cô cứ nhận đi, còn khách khí với tôi chi.
Cái này, thế nhưng. . .
Cô ko muốn thì tôi đưa người khác nha?
. . . Cậu dám, đưa đây cho tôi!
Diêu Thúy nở nụ cười, đắc ý mở hộp, một màu xanh biếc sắc nhất thời phóng ra, là một đôi giày cao gót, rất mới, màu sắc cũng rất tiên diễm.
Thế nào?
Quá đẹp!
Cô thích là được.
Tôi thử trước rồi nói!
Diêu Thúy khẩn cấp khom lưng đem giày cao gót màu trắng trên chân cởi ra, bởi vì mang vớ chân, cởi rất dễ, lại cẩn thận cầm lấy đôi giày cao gót xanh biếc đặt ở trên xe, chân đẹp bọc trong vớ chân mang vào một chiếc, sau đó mang vào chiếc còn lại.
Đổng Học Bân nhìn lén vài lần, bất quá váy cô ấy quá dài, nhìn không thấy cái gì, nhưng thật ra thoáng nhìn cổ áo của Diêu Thúy sau khi cúi đầu lộ ra. Cô ấy mặc chính là một váy hoa liền thân, có màu xanh có màu vang, đai đeo, vải trước ngực cũng rất mỏng, nhìn một cái liền vào tầm mắt của Đổng Học Bân, Diêu Thúy không kết hôn, bộ ngực cũng không có đầy ắp như Khương Phương Phương các nàng, nhưng khe vẫn rất sâu, lơ đãng tản mát ra thanh xuân mê hoặc.
Rất điềm tĩnh.
Cũng rất động nhân.
Bất quá trong lúc Đổng Học Bân muốn nhìn cô ấy mặc đồ lót màu gì, Diêu Thúy đã vui vẻ ngẩng đầu lên, Đổng Học Bân lập tức đem tầm mắt thu lại.
Thế nào Học Bân? Diêu Thúy giơ giơ một chân từ một bên lên.
Đổng Học Bân cúi đầu vừa nhìn, hai mắt sáng lên, Không tồi, rất thích hợp với cô, nhất là phối với bộ váy trên người cô thì rất hấp dẫn, cô mặc màu xanh rất đẹp.
Diêu Thúy ừ nói: Tôi cũng như thế nghĩ, thật là đẹp mắt.
Đổng Học Bân hỏi: Số đo thích hợp ko?
Cũng được, rất thích hợp. Diêu Thúy nhẹ nhàng dẫm dẫm.
Vậy không mua không rồi, mang đi, tôi thấy cũng đừng cởi. Đổng Học Bân nói.
Diêu Thúy chớp mắt mấy cái nói: Mang cái này đến cơ quan? Có phải là màu sắc có chút chói hay không? Người ta lại nói xấu tôi.
Đổng Học Bân nói: Cô là nữ đồng chí, không sao, nếu như tôi mang như vậy thì mới không được.
Vậy được, mang nó. Diêu Thúy tựa như cũng không muốn cởi ra, cầm lấy giầy của mình, cất vào trong hộp, Tôi nhận, cảm ơn cậu Học Bân, vẫn là bạn học cũ tốt, cái gì đều nghĩ đến tôi.
Đổng Học Bân chú ý tới, giày cao gót của Diêu Thúy, phía sau có mấy chỗ hơi tróc nước sơn, mũi nhọn phía trước, lớp sơn cũng có chút mài mòn. Trình độ sinh hoạt của huyện Trinh Thủy bên này tương đối kém, mua một đôi giày cao gót đối với gia đình bình thường mà nói cũng không rẻ, Diêu Thúy nhà không giàu có, từ đôi giầy có chút mài mòn cũng nhìn ra được ti, cho nên lúc đi thương trường Đổng Học Bân mới nhớ tới mua chút đồ cho Diêu Thúy, hơn nữa Diêu Thúy thích mới, bên này ngay cả một thương trường cũng không có, cũng chỉ có thể mang về từ kinh thành.
Ha ha, không khách khí, cô hiện tại mặc như vậy đến cơ quan, phỏng chừng còn không biết mê đảo bao nhiêu người. Tuy rằng chỉ là một đôi giày cao gót, bất quá giầy đối với phụ nữ mà nói thế nhưng rất quan trọng, hiện tại Diêu Thúy trở nên mê người rất nhiều, nhiều hơn so với bình thường.
Diêu Thúy có chút ngượng ngùng, Còn nhìn?
Đổng Học Bân tiếp tục nhìn, bỗng nhiên lại tìm nửa ngày trong bao, cuối cùng lấy ra một cái hộp nhỏ, Kính râm của cô có chút không thích hợp, tới, đổi cái màu trà này đi.
Diêu Thúy đẩy, Tôi cũng không thể nhận.
Đổng Học Bân nói: Cũng là mua cho cô, nhanh thử xem.
Thật ra cái kính râm này không phải cố ý mua cho cô ấy, nhưng Đổng Học Bân nghĩ Diêu Thúy mang cái này thích hợp, đến lúc nảy sửa lại chủ ý, dù sao tặng ai cũng như nhau.
Kính râm bao nhiêu tiền?
Không bao nhiêu, cô mang đi.
Cậu mua khẳng định không ẻ, mấy ngàn? Hay là chục ngàn? Dù sao giầy khẳng định là mấy chục ngàn rồi, cái hiệu này tôi ở kinh thành cũng xem qua vài lần. Diêu Thúy thật ra lý giải Đổng Học Bân, mấy thứ này quả thật cũng không rẻ, rẻ thì Đổng Học Bân cũng sẽ không mua.
Đẩy nửa ngày, Diêu Thúy cuối cùng vẫn mang.
Cặp kính màu trà vừa lên mặt, quả nhiên đẹp hơn rất nhiều so với màu đen, hơn nữa là kính râm tương đối cao cấp, kiểu dáng cũng rất mới, căn bản không phải một đẳng cấp. Diêu Thúy chỉnh cái gương chiếu hậu soi soi, cũng nhìn hơn nửa ngày, tựa như vô cùng thích, Còn nói không nên, mang vào rồi tôi cũng không muốn lấy ra, quả thật rất đẹp, quả nhiên là tiền nào của nấy, Học Bân, vậy. . . Vậy tôi đã có thể không khách khí với cậu nha?
Như vậy tốt nhất.
Tôi mang thế nào?
Đổng Học Bân gật đầu, khen: Đương nhiên là được, tôi thấy cũng là cho cô hợp nhất, cái này cũng đừng lấy xuống, ừm, chúng ta đi thôi?
Diêu Thúy ừ một tiếng, Đi chỗ nào?
Cuộc họp thường uỷ lúc nào?
Ngày mai, buổi sáng ngày mai mười giờ.
Vậy không vội, chúng ta đi ăn cơm trước? Đói bụng rồi.
Được, ha ha, cái này tôi mời, tuy rằng mời không được như cậu, nhưng cũng phải nhường tôi, muốn ăn cái gì?
Đều được, cô quyết định đi.
. . .
Một nhà ăn.
Lúc ăn, Diêu Thúy đem tình huống trong huyện một tháng hắn rời đi nói một lần đơn giản với Đổng Học Bân, tuy rằng trước đó hai người đều nói trong điện thoại không ít lần, bất quá Đổng Học Bân tháng này bận quá, cũng không hỏi rõ, lúc này mới nghe cẩn thận lại.
Đổng Học Bân gắp một đũa đồ ăn cho cô ấy, Mấy ngày nay khổ cực cô, tôi không ở, chuyện gì đều bắt cô quan tâm, mệt muốn chết phải không?
Diêu Thúy mỉm cười nói: Cũng được, cũng là rèn đúc mình, bất quá tôi có mệt cũng không mệt như cậu, cậu lần này trở về nên chuẩn bị tâm lý thật tốt nha.
Đổng Học Bân nói: Làm sao vậy?
Diêu Thúy giải thích nói: Người tới đòi tiền đều sắp làm hư cánh cửa cục tài chính, tất cả mọi người biết cậu bị thương đi dưỡng bệnh, lúc này mới không liên hệ với cậu, cậu lần này về, tôi phỏng chừng cậu phải làm tốt chuẩn bị cảnh người chen chật cửa, huyện chúng ta nghèo lâu quá rồi, lúc này đột nhiên có năm mươi triệu tới, ai không đắc trông mà thèm hả? Mười mấy hương trấn bên dưới, các cục ủy, con mắt đều nhìn chằm chằm vào khối thịt béo này, trả tiền lương, tăng ngân sách, hiện tại năm mươi triệu còn lại hơn bốn mươi triệu, tất cả mọi người muốn phân chia ra, chiêu gì đều dùng ra hết! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh