Thứ hai.
Đi làm.
Đổng Học Bân lái chiếc Xiali tồi tài chậm rãi đi vào đại viện, nhân viên công tác ủy ban kỷ luật xung quanh đều là khuôn mặt cứng nhắc, mau vào nhanh ra, bước chân gấp gáp, có vài cán bộ ở trong sân bắt đầu vừa đi vừa thảo luận công tác, tiết tấu rất nhanh, ai ai cũng đều rất nghiêm túc, bất quá Đổng Học Bân và cái hoàn cảnh này có vẻ có chút không hợp nhau, hắn không nhanh không chậm lái xe, cười huýt sáo, phía sau có người nhấn còi giục hắn nhanh lên một chút đừng cản đường, Đổng Học Bân cũng làm bộ không nghe thấy, nên lái thế nào vẫn là lái thế ấy, cuối cùng sau khi đem xe dừng lại ở khu dừng xe dưới lầu phòng giám sát thứ tám, hắn cũng nhàn nhã đi bộ, đi rất chậm, như một người rảnh rỗi, làm không ít người đều nhìn hắn.
Trên lầu.
Phòng tám, sở hai.
Trong khu làm việc, người đều tới không khác biệt.
Đổng Học Bân nhàn nhạt đi vào, mấy người thấy hắn, chào hỏi có lệ.
Đổng sở trưởng. Trương Đông Lượng nói.
Đổng sở trưởng. Tôn Triệu Bang nói.
Buổi sáng tốt lành. Hạ Chu nói.
Hàn Phỉ thì làm bộ không thấy được hắn, không nói.
Đổng Học Bân cũng không thèm để ý, mỉm cười nói: Buổi sáng tốt lành.
Lúc này, phía sau cũng đi vào một người trung niên, nhìn rất gầy, vóc dáng cũng tương đối cao, sắc mặt khá nghiêm túc, dáng dấp tiêu chuẩn của một người cán bộ kiểm tra kỷ luật bình thường.
Trần sở trưởng.
Buổi sáng tốt lành Trần sở trưởng.
Trần sở trưởng ngài đã trở về?
Hàn Phỉ hì hì cười, chào hỏi ông ta.
Những người khác cũng có vẻ tương đối nhiệt tình và khách khí, đều cùng chào hỏi người trung niên.
Đổng Học Bân vừa nhìn liền biết, người này cũng là phó sở trưởng sở hai Trần Đại Hữu mấy ngày trước đi công tác.
Chỉ thấy Trần Đại Hữu gật đầu bắt chuyện cùng mấy người, lập tức liền nhìn về phía Đổng Học Bân, vươn tay, Là Đổng sở trưởng mới tới sao? Xin chào, tôi là Trần Đại Hữu.
Đổng Học Bân cũng bắt tay với ông ta, Đổng Học Bân, xin chào Trần sở trưởng.
Trần Đại Hữu tựa như không phải một người nói nhiều, sau khi nhận thức một chút rồi không nói cái gì.
Đổng Học Bân cũng đang điệu thấp, đồng dạng không nói chuyện, bầu không khí dừng một chút, Đổng Học Bân và Trần Đại Hữu đều trở về phòng làm việc của mình.
Đóng cửa lúc, Hàn Phỉ bĩu môi hướng Đổng Học Bân.
Hạ Chu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng thấy được Đổng Học Bân quá không hợp đàn.
Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng bọn họ cũng không khác biệt lắm, cũng không biết loại tính cách này rốt cuộc làm sao leo đến vị trí cấp chính xử, tám gậy tre đánh không ra một chữ? Cùng đồng sự phòng ban cũng không muốn giao lưu nhiều một chữ? Còn căn bản không đem công tác để ở trong lòng? Người đứng đầu Doãn Thành An Doãn sở trưởng trước đó giải thích cho Đổng Học Bân là hắn tương đối điệu thấp, nhưng người điệu thấp bọn họ sao chưa thấy qua? Hàn Phỉ Hạ Chu bọn họ thấy nhiều, nhưng lãnh đạo giống như Đổng Học Bân điệu thấp đến nhà bà ngoại, bọn họ thật đúng là cho tới bây giờ không gặp qua!
Còn chưa tới thời gian đi làm.
Mọi người thấy không có lãnh đạo, cũng thấp giọng nói chuyện phiếm vài câu.
Các người đoán hắn làm gì? Hàn Phỉ liếc liếc cánh cửa phòng làm việc Đổng Học Bân.
Hạ Chu ở chỗ này là cấp bậc cao nhất, cũng dám nói, Phỏng chừng lại uống trà cắn hạt dưa, còn có nghe nhạc.
Tôn Triệu Bang không chen, cho dù Đổng Học Bân không có gì, hắn cũng hiểu được tiếng sau lưng lãnh đạo là không tốt lắm.
Trương Đông Lượng nhìn bên kia, cũng giúp Đổng Học Bân nói một câu, Hẳn là không thể nào, mấy ngày trước là vừa tiền nhiệm, không có an bài công tác nhiệm vụ, hiện tại chỗ chúng ta không phải đang điều tra mấy công trình mặt mũi của tỉnh Giang Đông sao? Đổng sở trưởng cũng được an bài đến thành phố Ngô Dương bên kia, ngày hôm nay khẳng định phải. . .
Nói còn chưa xong.
Trong phòng làm việc của Đổng Học Bân liền truyền đến âm thanh rất lớn, tiếng động vô cùng quen thuộc, là cái loại âm nhạc mở màn cho một bộ phim, bất quá sau khi vang lên một lớn tiếng thì trong nháy mắt nhỏ lại, Đổng sở trưởng hiển nhiên là xem phim, lúc đầu không chú ý âm lượng, kết quả mở lớn, sau khi phát hiện thì giảm lại.
Hàn Phỉ: . . .
Hạ Chu: . . .
Trương Đông Lượng cũng không hé răng, trong lòng hết chỗ nói rồi, còn muốn giúp giải thích một câu, hắn còn cảm thấy ngày hôm nay Đổng Học Bân không đến muộn là một mở đầu tốt, ai ngờ hoàn toàn không phải như vậy, không ngờ người ta tới sớm là để xem phim!
. . .
Trong phòng.
Đổng Học Bân quả thật là xem phim.
Thứ sáu là kỷ niệm ngày thành lập trường Liên Đại, Đổng Học Bân thật sự nhớ lại thanh xuân của mình một chút, cảm thấy cảm khái rất nhiều, tâm tình cũng rất phức tạp, cho nên thứ bảy chủ nhật hắn chổ nào cũng không đi, ở ký túc xá xem những bộ phim hồi đó, có phim cũ, có phim mới, phim không nhớ nhiều lắm, trong lúc nhất thời hắn cũng không xem hết, hôm nay vừa đi làm, vừa lúc tiếp tục xem.
Chín giờ hơn.
Đi làm cũng được một lúc rồi.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Đổng Học Bân thuận miệng nói Mời vào.
Người vào là Hàn Phỉ, cô ấy cầm trong tay vài phần văn kiện, vừa thấy Đổng Học Bân còn đang xem phim, biết cô ấy sau khi đi vào mới chậm rãi tạm dừng, Hàn Phỉ cảm thấy phổi của mình sắp nổ, không phải trách Đổng Học Bân đối với cô ấy không tôn trọng, mà là thật sự quá khiến cho cô ấy cảm thấy muốn té xỉu, ngài muốn xem phim, ngài tốt xấu gì cũng nên giấu một chút đi, núp một chút, ngài lại làm ngược, căn bản là không giấu diếm, đây chính là ủy ban kỷ luật, còn là ủy ban kỷ luật trung ương, ngài một người lãnh đạo không những không làm gương tốt, còn xem phim, Hàn Phỉ cảm thấy mình đã không lời nào để nói.
Có việc sao? Đổng Học Bân nhìn cô ấy.
Hàn Phỉ đem văn kiện để trên bàn hắn, trong miệng cũng không phải thái độ tôn kính, Thành phố Ngô Dương gửi văn kiện báo cáo, đây là ngài phụ trách, Trần sở trưởng bảo tôi đưa tới cho ngài.
Tốt, còn có việc?
. . . Không có!
Ừm, tôi đã biết.
Đổng Học Bân hiển nhiên là có ý tiễn khách.
Cái loại người gì vậy!
Cái thứ người nào thế!
Hàn Phỉ nghẹn một bụng, từ phòng làm việc của hắn đi ra, lúc gần đi còn cố ý đóng cửa hơi mạnh một chút, phát sinh một tiếng rầm. Cha cô ấy làm chức vị quan trọng trong bộ tổ chức trung ương, lại là con một, khẳng định được nuông chiều từ bé, tính tình cũng lớn một chút.
Đổng Học Bân nở nụ cười, lắc đầu, căn bản không để trong lòng, hắn rất ít tức giận với phụ nữ, cũng không đáng tức giận, điệu thấp chút rất tốt, Đổng Học Bân cũng không nhìn văn kiện, tiếp tục kiên định xem phim của hắn, chờ xem xong bộ phim này, hắn mới mở ra thêm một bộ phim khác chờ tải, trong thời gian đó thuận tiện lật lật báo cáo của thành phố Ngô Dương gửi lên, nhìn một chút cũng không có gì, Đổng Học Bân trực tiếp ký tên, không cho xử phạt, chỉ là cảnh cáo một chút mà thôi, ý là lần sau không được viện dẫn lý lẽ. Cấp trên cũng quyết định như thế này, chuyện của Đổng Tuyền coi như là hết, Đổng Học Bân cũng không có một gậy đánh chết bọn họ.
Tiếp tục xem phim.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn là vợ gọi tới, cười ha ha tiếp.
A lô, Tuệ Lan.
Đang làm gì thế?
Xem phim.
Cái này còn chưa có nghỉ trưa, anh xem phim gì thế?
Không phải em bảo anh phải điệu thấp sao? Anh cái này đã điệu thấp đến nổi không thể thấp hơn.
Ha ha, tên nhóc anh, điệu thấp là bảo anh xử sự thấp một chút, cũng không phải bảo anh cái gì cũng không làm mỗi ngày xem phim? Quên đi, Tạ tỷ anh đều lười nói anh, chút trí tuệ chính trị của anh, em cũng cho tới bây giờ không ôm hy vọng gì, anh gươi muốn thế nào thì thế đó đi, xem phim thì xem đi, dù sao chớ chọc ra chuyện không may là tốt rồi.
Anh rõ ràng, em cũng đừng quản, đứa nhỏ thế nào?
Bảo mẫu trong nhà đang trông, được lắm, có thể ăn có thể ngủ, mấy ngày nay còn lớn người lên một chút.
Đừng nói đứa nhỏ muốn sữa là em cho bú liên miên, làm đứa nhỏ no chết đấy, em kiềm chế chút, nghe không?
Em hiểu cái này hơn anh, anh ít quan tâm đi, gọi điện thoại cho anh là hỏi anh tuần này có đi qua được không.
Đi qua? Đổng Học Bân buồn bực nói: Cuối tuần em mới đi, anh đi qua làm gì?
Tạ tỷ anh bên này tổ chức đi nước ngoài khảo sát học tập, thật ra coi như là du dịch một chuyến, có thể mang người nhà, anh muốn tới hai ta cùng đi.
Em không phải mới tiền nhiệm sao? Sao lại đi du lịch?
Không phải em an bài, là trong tỉnh, cũng không phải du lịch cái gì, chủ yếu vẫn là khảo sát học tập vùng duyên hải khu của một ít phát triển kinh nghiệm.
Đi chỗ nào?
Đi Ma Cao.
Mấy ngày?
Đại khái đi một tuần, cụ thể còn chưa có xác định, bất quá ngày xuất phát thật ra đã xác định rồi, qua vài ngày nữa, lần này đi không ít người, đều là một ít lãnh đạo chủ yếu của các thành phố tỉnh Giang Nam, anh muốn tới thì xin nghỉ đi, mai mốt máy bay đến đây.
Đổng Học Bân vừa nghe liền cười khổ một tiếng, Tuần trước trường đại học của anh kỷ niệm ngày thành lập trường, anh mới vừa xin nghỉ xong, cuối tuần không tính, hôm nay là ngày thứ ba tiền nhiệm của anh, anh còn xin nghỉ hả? Tuy rằng người đứng đầu sở hai của anh tương đối hiền hòa, nhưng cũng không có ai làm như anh cả.
Ha ha, vậy anh cũng đừng tới, Tạ tỷ anh tự mình đi chơi, thấy anh em còn phiền đây.
Đừng, du lịch chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu anh, anh ở bên này nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cũng không có công tác quan trọng gì để khai triển, đi ra ngoài giải sầu thật ra cũng tốt. Đổng Học Bân thay đổi thái độ, Vậy cái gì, bằng không anh hỏi trước, được thì anh đi qua, ừm, anh cảm thấy hẳn là không vấn đề gì, dù sao đơn vị thêm anh cũng không nhiều thiếu anh cũng không ít đi, anh hỏi Doãn sở trưởng thử xem.
Ừm, mau chóng đi.
Đã biết, em chừa danh sách cho anh đi.
Danh sách có chổ, yên tâm đi.
Cũng phải, ai còn dám giành danh sách của Tạ bí thư thị ủy chúng ta.
Anh biết là tốt rồi, ha ha, nhanh chóng đến đây hầu hạ Tạ tỷ anh đi!
Em vừa đi, liền bắt anh hầu hạ em, không thấy em hầu hạ qua anh một lần nào cả!
Nói nhảm hai câu rồi Đổng Học Bân cúp điện thoại, đối với vợ lần này đi du lịch khảo sát, Đổng Học Bân đương nhiên là muốn đi, thứ nhất là nhớ con trai, thứ hai cũng là muốn cùng Tuệ Lan đi ra ngoài chơi một vòng, nói ra cũng là tiếc nuối, hai người từ sau khi kết hôn cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Đổng Học Bân ở đây nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, kiếm tư lịch mà thôi, không cần để tâm, vì vậy cũng nguyện ý đi qua cùng vợ và đứa nhỏ, thứ hai mẹ vợ đã sớm nói muốn cho Đổng Học Bân giúp đỡ Tuệ Lan hộ giá một chút, lần này đi cũng là một loại uy hiếp. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh