Buổi trưa.
Ăn cơm.
Một chiếc xe ăn tiến vào đại viện huyện uỷ lâm thời, dừng ở trong sân, sau đó bắt đầu có chuyên gia phụ trách đem đồ ăn dọn tới, cả đám bận rộn. Trước đây ở đại viện huyện uỷ cũ, bởi căn tin cũ nát cũng có một thời gian dựa vào xe ăn đưa cơm hộp mỗi ngày, nhưng cái này đều có người đưa đi các khu làm việc và phòng ban, không cần mọi người đi ra, nhưng mà hiện tại điều kiện có hạn, phòng cũng tương đối loạn, cũng chỉ có thể mọi người tự mình đi ra xếp hàng lấy cơm hộp, đều là chuyện không có biện pháp, tuy rằng mọi người oán giận rất lớn, nhưng cũng phải khắc phục.
Đổng Học Bân cũng đi ra.
Bí thư, cơm của ngài. Bên kia nhân viên phát cơm cơ quan thấy được Đổng bí thư, lập tức cầm lấy một cơm hộp chạy tới.
Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, Không cần, xếp hàng đi.
A, ặc. Nhân viên công tác rơi vào tình huống khó xử nói: Đừng, ngài. . .
Ha ha, tất cả mọi người xếp hàng, tôi cũng không thể đẩy tới. Đây là cách kinh thành nói, cũng là ý chen ngang, sau đó Đổng Học Bân liền đứng ở cuối đội ngũ, dù sao mọi người ăn cơm hộp đều là như nhau, cái này cũng là Đổng Học Bân trước đó muốn, cơm của lãnh đạo cán bộ và khoa viên không có khác nhau, cái này cũng là quan niệm chấp chính của hắn cho tới nay, cũng là người người bình đẳng, không thể bởi vì một ít lãnh đạo đặc quyền khiến cho mọi người ở phía sau nói được, trước đây là không có điều kiện thực thi cái quan niệm và tư tưởng này, chức vụ hắn quá nhỏ, cũng không làm chủ được lãnh đạo, nhưng hiện tại Đổng Học Bân là người đứng đầu của một huyện, hắn tự nhiên cũng không có cố kỵ, tự nhiên muốn dựa theo chính kiến của mình đi bố trí.
Lấy cơm cũng như nhau.
Đổng Học Bân khẳng định phải có tác dụng đi đầu.
Thấy bí thư huyện uỷ thật sự xếp hàng như mọi người ở phía sau, mọi người cũng đều nghị luận, đối với hành vi của Đổng bí thư vẫn là vô cùng kinh ngạc, nhưng vô cùng kinh ngạc bên trong cũng mang theo chút ấm áp cảm động, có loại lãnh đạo này, nhìn thôi cũng đủ để cho bọn họ cảm giác đặc biệt kiên định. Hơn nữa lãnh đạo đều có thể làm được cái phần này, bọn họ còn có cái gì oán giận? Dù oán niệm của mọi người đối với cái đại viện huyện uỷ lâm thời này cũng ít đi rất nhiều. Xã hội trong nước là như thế, mọi người có đôi khi oán giận có thể cũng không phải vấn đề tốt hay xấu, có đôi khi đều là nguyên nhân công bình công chính, tất cả mọi người như nhau, tất cả mọi người giữ một hoàn cảnh tương đối công bằng, vậy mâu thuẫn nội bộ sẽ giảm đi rất nhiều, hiệu suất làm việc cũng sẽ tăng mạnh rất nhiều, đây là một hoàn cảnh công tác tốt.
Một lát sau. Mấy người thư ký đi ra.
Có thư ký của Trương Đông Phương, cũng có thư ký của Ngụy Chí Hiên và các lãnh đạo huyện, bọn họ đều là vội tới lấy cơm cho lãnh đạo, cũng không có khái niệm xếp hàng, đi tới là lấy.
Còn là thư ký của Trương Đông Phương mắt sáng. Liếc mắt từ trong đám người thấy được Đổng Học Bân, thật ra cũng không quan hệ với mắt sáng hay không, dù sao Đổng bí thư là người đứng đầu, cho dù là xếp hàng, người xếp phía trước hắn và người xếp hắn phía sau cũng là thần sắc không được tự nhiên, dáng vẻ rất khẩn trương, thậm chí có vài khoa viên xếp hàng phía trước đều đổ mồ hôi đầm đìa. Không biết có nên làm bộ không muốn ăn quay đầu đi để Đổng bí thư đi lấy cơm nhanh hơn hay không, cho nên bầu không khí bên kia rất đặc biệt, Đổng Học Bân đứng ở nơi đó, có vẻ như giống hạc giữa bầy gà.
Ặc. Thư ký của Trương Đông Phương ngừng bước.
Làm sao vậy? Mấy người thư ký khác hỏi.
Thư ký của Trương Đông Phương len lén chỉ chỉ phương hướng của Đổng Học Bân. Mọi người cũng đều thấy được, tất cả đều sửng sốt, từ sau khi dọn đến đây Đổng bí thư cũng cơ bản không ở chỗ này ăn trưa, bởi vì chuyện tình nhiều. Cho nên bọn họ cũng chưa thấy qua Đổng Học Bân tới xếp hàng lấy cơm, Đổng Học Bân cũng không yêu cầu tất cả mọi người làm như vậy. Hắn chỉ yêu cầu bản thân, bất quá hắn là bí thư, yêu cầu bản thân như vậy không phải một loại tín hiệu sao?
Mấy người thư ký đều lau mồ hôi, không dám đi chen ngang lấy cơm, bọn họ không dám, bí thư huyện uỷ đều xếp hàng, bọn họ nào dám không biết xấu hổ chen ngang? Vậy không phải tìm đường chết sao!
Vì vậy, mấy người thương lượng một chút, đều trở về.
Đại khái sau khi qua hai phút, Trương Đông Phương và Ngụy Chí Hiên Tôn Trường Trí và toàn bộ lãnh đạo lục đục đi ra, tự mình tới lấy cơm.
Bí thư.
Đổng bí thư.
Mấy người chào hỏi.
Đổng Học Bân cười cười với bọn họ, Tới?
Trương Đông Phương ừm một cái, và mấy người lãnh đạo huyện cũng xếp hàng ở phía sau.
Thường Lâm cười ha hả nói: Tôi ngửi thấy mùi thịt xào rồi, thơm nha!
Vẫn là lão Thường mũi tốt, tôi cái gì cũng không ngửi thấy? Đổng Học Bân cười nói.
Bí thư ủy ban kỷ luật Vương Bân Hòa cười nói: Bí thư ngài không biết, lão Thường đối với thịt xào có chú ý. Quay đầu nhìn về phía Thường Lâm nói: Thịt xào ông ăn đã bao nhiêu năm rồi, còn chưa có ngán hả? Ha ha, trước đây tôi nhớ kỹ lúc ông vừa tiền nhiệm mọi người đón gió cho ông, một mình ông ăn sạch cả một bàn thịt xào, ăn rất là ngon, tôi giành nửa ngày, chỉ còn lại cho tôi vài miếng ớt!
Ngụy Chí Hiên cười ha ha, Tôi cũng nhớ kỹ, sức ăn của lão Thường, người bình thường không thể sánh được.
Nghe vậy, Trương Đông Phương và các lãnh đạo cán bộ khác cũng đều cười thiện ý, bầu không khí rất không tồi.
Rơi vào tình huống khó xử nhất cũng là khoa viên và cán bộ nhỏ xếp hàng giữa mấy người lãnh đạo, thấy thế, mấy người đều muốn rời đi cho lãnh đạo chỗ, ít nhất khiến cho lãnh đạo có thể nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ vừa muốn đi, Đổng Học Bân lại đem một người kéo lại, vừa nhìn, mấy người lãnh đạo huyện khác cũng không cho bọn họ đi.
Đi làm gì?
Xếp hàng đi, đừng rối loạn đội ngũ.
Các người mà đi, rồi trở về xếp cuối hàng đấy? Ha ha.
Các lãnh đạo cũng đều không có ra vẻ gì, trong ngôn ngữ còn mang theo giọng điệu vui đùa.
Các khoa viên và cán bộ nhỏ vừa nhìn, cũng đều ngượng ngùng gãi gãi đầu, không đi.
Các nhân viên công tác khác đều thấy trong mắt, cũng không biết có phải là bọn họ cảm thấy, bọn họ cảm giác từ sau khi Đổng Học Bân tới huyện Tiêu Lân, vô luận là hiệu suất làm việc của mọi người và bầu không khí công tác của toàn bộ huyện, đều hình như hoàn toàn không giống, thay đổi thật sự nghiêng trời lệch đất, cảm giác trực quan nhất cũng là, ngoài công tác thời gian sắc mặt của lãnh đạo huyện cũng không có đen như vậy, lãnh đạo huyện ăn lại có thể xếp hàng như bọn họ, bí thư huyện uỷ vì ăn uống của trong huyện và đặt chổ dĩ nhiên đều là tự mình ra tiền, tuy rằng đều là việc nhỏ nhìn không lọt mắt, nhưng cho mọi người cảm giác cũng rất có năng lựcc, mọi người không phải kẻ ngu, loại thay đổi này đều có thể từng chút cảm giác ra, loại hoàn cảnh công tác này, bọn họ cảm thấy dễ dàng hơn nhiều so với trước đây, rất thoải mái.
Đây đều là Đổng Học Bân mang đến.
Đổng Học Bân cũng không biết cái này tốt hay xấu, cũng không biết những cái này đối với phát triển của toàn bộ huyện có tác dụng hay không, có thể có lãnh đạo không thích, có thể có khoa viên mắng hắn tác tú, nhưng không có vấn đề gì, không tốt cũng không có việc gì, không tác dụng cũng không có việc gì, hắn không quan tâm đến người khác nhìn hắn thế nào, Đổng Học Bân chỉ là không muốn có lỗi với phần kiêu ngạo và chấp nhất trong lòng mình, đây là phương thức chấp chính của hắn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh