Buổi tối, trên đường của một huyện nhỏ.
Chỉ bởi vì mở cái bao cảu một cái vòng tay, Phương Văn Bình đã bắt đầu tranh chấp với gã đàn ông bán hàng kia, tiếng la không ngừng.
Một trăm đồng!
Cái gì mà một trăm đồng hả?
Cô đều mở ra rồi! Không muốn trả tiền phải không?
Mua hàng thì mới đưa tiền! Mở ra rồi ông không biết đóng lại à?
Tôi không đóng! Bao đều mở ra rồi! Cô phải mua!
Ha ha, ông đây là ép mua ép bán? Phải không?
Cô con mẹ nó còn hung hăn à? Lập tức đưa cho tôi một trăm đồng! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Ông nói đưa là tôi phải đưa à? Tôi còn chưa từng nghe nói qua mở cái bao đựng vòng tay thì phải trả tiền! Ông nghĩ ông làm nghề bán thuốc hả?
Cô đừng có cho mặt mà không muốn nha!
Lời này là tôi con mẹ nó cũng muốn nói với ông đấy!
Hắc! Con đàn bà này! Không phục phải không?
Gã bán hàng lập tức đứng lên, trừng mắt với Phương Văn Bình.
Nhưng Phương Văn Bình là ai, đây chính là một nữ hỗn đản từ trước đến giờ, làm gì quan tâm cái này cái kia, con mắt cũng lạnh xuống, quát to : Tôi ngày hôm nay cũng nói cho ông biết, tôi không mua thì ông làm cái gì? Tiền ở trong tay tôi, tôi muốn mua thì mua, không muốn mua sẽ không mua, ông mà không phục, thì cứ đến đây cướp đi, ông tới cướp thì tiền trong túi của tôi tất cả đều là của ông không thiếu một xu, tới đi! Dừng lại một chút, Phương Văn Bình nhìn gã, nói : Ép mua ép bán mà ông còn con mẹ nó có lý à? Trừng mắt với tôi cái gì! Tôi sợ ông hù hả? Sóng to gió lớn mà Phương Văn Bình gặp qua, cũng không biết là bao nhi6u, dù sao cũng là người hơn bốn mươi rồi, so với gã bán hàng này ít nhất cũng phải lớn hơn mười tuổi, lại còn là thân ở địa vị cao, sao có thể bị chút khí thế ấy của đối phương hù dọa. Vậy Phương Văn Bình cũng không phải là Phương Văn Bình rồi, nữ hỗn đản có tiếng của kinh thành, không phải dễ chọc như vậy, cô ấy chưa bao giờ sợ qua ai.
Nhưng ở đây không phải kinh thành.
Chỉ là một huyện nhỏ, còn là một huyện nhỏ của có dân tộc thiểu số.
Gã bán hàng chỉ vào mũi của Phương Văn Bình nói: Được đấy, bà lập lại lần nữa cho tôi!
Phương Văn Bình híp mắt nói: Nói bao nhiêu lần cũng là như vậy, đừng hung hăng với tôi, người nào tôi chưa thấy qua, ép mua ép bán ông còn có lý?
Gã bán hàng nghiêm mặt nói: Được. Ngày hôm nay còn gặp phải cái loại này!
Đổng Học Bân lúc này cũng bước nhanh đi tới, đứng ở bên cạnh Phương Văn Bình, tuy rằng dọc đường đi hắn cùng Phương Văn Bình giao lưu không phải thuận lợi, trong lòng cũng rất phiền muộn, nhưng xảy ra loại sự tình này Đổng Học Bân khẳng định là sẽ đứng ở bên Phương Văn Bình. Dù sao người ta là một nữ đồng chí, hơn nữa đối phương vô pháp vô thiên ép mua ép bán còn kiêu ngạo, cũng khiến cho Đổng Học Bân có chút tức, mẹ nó, ông không biết mình họ gì à? Đổng Học Bân cũng không nói chuyện, yên lặng đứng ở bên cạnh Phương Văn Bình, thật ra cũng là bảo vệ cô ấy. Thật sự có việc thì Đổng Học Bân tùy thời đều có thể ra tay.
Gã bán hàng một thân trang phục của dân tộc thiểu số cũng không ra tay, mà là sau khi chỉ chỉ mũi của Phương Văn Bình, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Đổng Học Bân liếc mắt thì lấy ra một cái điện thoại di động gọi điện thoại, căn bản là không đem Đổng Học Bân thanh niên gầy teo nho nhỏ để vào mắt. Hơn nữa ngay lúc hắn còn chưa có gọi điện thoại, nhiều người dân tộc thiểu số của các quầy hàng xung quanh đã dần dần xông tới, thần sắc bất thiện nhìn thẳng Phương Văn Bình, còn có người dùng miệng hô vài tiếng ngôn ngữ mà Đổng Học Bân Phương Văn Bình bọn họ nghe không hiểu. Lại gọi tới một ít người.
Này, tới đây chút!
Làm sao vậy?
Có người phá đồ không trả tiền!
Mẹ kiếp! Chờ chúng tôi! Lập tức đến!
Nhanh lên một chút! Con mẹ nó! Cho bọn họ mặt!
Gã bán hàng cúp điện thoại. Cũng vây quanh ở bên cạnh Phương Văn Bình.
Chỉ một chút, xung quanh đại khái đã có bảy tám người bao quanh bọn họ, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình bị vây ở chính giữa, nhìn trái nhìn phải một chút.
Đổng Học Bân sắc mặt trầm xuống, hắn nhìn không được loại sự tình này, ép mua ép bán còn có lý như thế? Thật không đem Đổng Học Bân tôi để vào mắt hả?
Đổng Học Bân nói thẳng: Giao cho tôi.
Phương Văn Bình lại nói: Khiến cho cảnh sát xử lý đi.
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng phải, bọn họ lần này phải đi tiền nhiệm, cũng không nên làm ra chuyện quá lớn, có cảnh sát nhân dân có thể giải quyết, tự nhiên không thể tốt hơn.
Phương Văn Bình cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại báo cảnh.
Đám dân tộc thiểu số bên cạnh nhìn, cũng không có ngăn cản, cả đám hung thần ác sát nhìn bọn họ chằm chằm, hình như muốn ăn thịt người, rất là đoàn kết.
A lô, đồn công an sao? Điện thoại thông, Phương Văn Bình lập tức nói.
Bên kia cảnh sát nhân dân nói: Phải.
Phương Văn Bình nói: Bên này có người ép mua ép bán, còn người chặn đường chúng tôi, có phải là mời đồng chí của đồn công an tới một chút, xử lý một chút vấn đề bên này?
Cảnh sát nhân dân không nhịn được nói: Cái gì ép mua ép bán? Cô mua không phải được sao?
Phương Văn Bình nhíu mày, Giá đắt gấp mười lần! Tôi dựa vào cái gì phải mua?
Được rồi vậy cô chờ! Cảnh sát nhân dân còn chưa nói hai câu thì cúp điện thoại.
Buông điện thoại, Phương Văn Bình nói với Đổng Học Bân: Hẳn là tới ngay, cái đám cảnh sát nhân dân này, thái độ gì vậy!
Đổng Học Bân không có gì ngoài ý muốn, bởi vì hắn công tác tại cơ sở nhiều năm lắm rồi, biết phương thức làm việc bên này là cái hình dáng gì.
Lúc này, người mà gã bán hàng gọi cũng tới, cũng không biết là mấy người bán hàng xung quanh hay là người nhà người thân của gã, dù sao có thể tới hơn mười người, có phụ nữ còn ôm đứa nhỏ đi rồi, có người trung niên và thanh niên trong tay đều cầm gậy gộc và búa, ra vẻ khí thế rất thịnh, mỗi người sắc mặt đều lộ vẻ hung ác độc, xông tới, đem Đổng Học Bân Phương Văn Bình bao quanh ở giữa.
Ai hả?
Chính là hai người bọn họ hả?
Mẹ nó! Muốn chết có phải không?
Phá đồ dám không trả tiền?
Tưởng chúng ta dễ khi dễ à! Hả?
Nói với các người đấy! Nhìn chổ nào thế! Nhìn tao nè!
Thanh thế khá lớn, Đổng Học Bân tính toán sơ sơ, đại khái có bốn mươi lăm người, lông mày cũng cau lại, sao tới nhiều người như vậy? Bên này dân tộc thiểu số cũng quá đoàn kết rồi? Đổng Học Bân vô thức lại đến gần Phương Văn Bình một ít, đem cô ấy che ở phía sau, đó là điều mà một nam đồng chí tại loại thời điểm này đều phải làm.
Phương Văn Bình đem hắn đẩy ra, trực diện nói với đám người kia: Thế nào?
Bà nói thế nào? Gã bán hàng than hung hãn nói: Bà trả tiền không! Hả?
Có một phụ nữ ôm đứa nhỏ nói: Một trăm không đủ! Không đưa một ngàn đồng thì mày đừng nghĩ chạy!
Cái con mẹ tụi mày! Phá đồ của bọn tao còn không trả tiền? Bọn mày không đem bọn tao để vào mắt hả? Một người trung niên giơ gậy lên nói.
Đổng Học Bân gặp qua người kiêu ngạo, nhưng lại chưa thấy qua kiêu ngạo như thế, cái này không phải trong làng, đây chính là trong thị trấn, cái đám dân tộc thiểu số này lại có thể dám lộ liễu trắng trợn cướp đoạt? Đổng Học Bân nhìn quen loại sự tình này đã thành thói quen đều không nhịn được có chút nổi trận lôi đình, con gái mẹ nó, khinh người quá đáng? Đồ mười đồng, các người ép mua ép bán đến một trăm, bây giờ còn tới một ngàn? Nhìn đám gậy gộc quơ giữa không trung! Cái này rõ ràng là đoạt tiền! Ai cho các người lá gan này? Trong mắt không có pháp luật hả?
Cho hay không? Hả?
Lấy tiền ra đi!
Cái thứ gì vậy!
Mua cái vòng tay này bọn tao ngày hôm nay sẽ cho qua! Nếu không bọn mày đừng nghĩ chạy!
Thật không biết mình là ai à? Tới đây du ngoạn còn dám kiêu ngạo với bọn tao à?
Hơn mười người do gã bán hàng dẫn đầu đều kêu gào với Đổng Học Bân Phương Văn Bình, bên cạnh không ít du khách đều chớp mắt xem náo nhiệt, bất quá nhìn vài lần thì trốn xa, tựa như cũng không muốn bị liên lụy, về phần một ít dân tộc người Hán không phải dân tộc thiểu số bán hàng rong bên cạnh, cũng đều nhìn không chớp mắt đồ của mình, tựa như không thấy, có thể cũng là đều thành thói quen, loại chuyện ép mua ép bán này hẳn là sớm không phải lần đầu tiên xảy ra.
Đoàn người càng vây càng chặt.
Vòng tròn đang không ngừng co rút lại.
Đổng Học Bân tiếp tục đem Phương Văn Bình che phía sau, sắc mặt đã đen lên, người nhận thức hắn đều biết rõ, Đổng Học Bân đây là có chút muốn nổi bão.
Người nhiều lắm.
Mà là càng ngày càng nhiều, tất cả đều là dân tộc thiểu số địa phương.
Phương Văn Bình có lẽ là cảm thấy Đổng Học Bân đánh không lại nhiều người như vậy, cũng có thể là cảm thấy ảnh hưởng không tốt, vì vậy nghiêng đầu nói: Đừng động thủ, chờ cảnh sát tới.
Đổng Học Bân lạnh lùng không lên tiếng.
Rốt cục sau một khắc, âm thanh của xe cảnh sát vang lên.
Hơn mười người dân tộc thiểu số vừa nghe, cũng không có hung khí và gậy gộc buông trong tay, quay đầu lại nhìn vài chiếc xe cảnh sát, động cũng không động.
Xe dừng.
Trên xe cảnh sát đi xuống vài cảnh sát nhân dân.
Chuyện gì xảy ra?
Làm gì thế?
Tản đi, tản đi!
Cảnh sát nhân dân bắt đầu bị xua tan đoàn người.
Bất quá đám người dân tộc thiểu số này đi cũng không đi, còn đang đứng tại chỗ, chỉ là tượng trưng tránh ra cho cảnh sát nhân dân một chút đường, để cho bọn họ đi vào, cái này hình như cũng là đã cho cảnh sát nhân dân mặt mũi rất lớn, cảnh sát nhân dân cũng không nói cái gì, bước nhanh chen vào trong đám người, tìm được Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hai người đương sự này.
Ai báo cảnh sát? Một người lão cảnh sát nhân dân đi đầu hỏi.
Tôi. Phương Văn Bình đứng ra một bước.
Lão cảnh sát nhân dân lại nhìn xung quanh một chút, Được rồi, trước theo chúng tôi quay về đồn công an đi, đi rồi nói.
Chờ một chút! Gã bán hàng bán hàng rong không cho đi, Bọn họ phá đồ của tôi mà không đền tiền cho tôi! Ai cũng không thể đi! Cho tiền rồi nói!
Lão cảnh sát nhân dân cũng rất bình thản nói: Chúng tôi sẽ xử lý vấn đề cho mọi người, đi đồn công an trước rồi nói, đến lúc đó có chuyện gì rồi thương lượng.
Phương Văn Bình lạnh nhạt nói: Là bọn họ ép mua ép bán? Chúng tôi đi đồn công an? Bọn họ đâu?
Lão cảnh sát nhân dân hảo tâm thấp giọng nhắc nhở nói: Các người nhanh chóng theo tôi lên xe cảnh sát trước, nếu không xảy ra sự tình thật sự thu dọn không được! Lên xe trước!
Dứt lời, lão cảnh sát nhân dân dẫn đầu đi ra ngoài.
Mấy người trẻ tuổi cảnh sát nhân dân khác cũng nhanh chóng lôi kéo Phương Văn Bình và Đổng Học Bân ra đoàn người, vội vã lên xe cảnh sát, sau đó nhanh chóng đi.
Nhìn lại, đám người dân tộc thiểu số dĩ nhiên còn không buông tha bọn họ, trực tiếp đi bộ đuổi theo, tựa như muốn theo bọn họ cùng đi đồn công an. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh