Buổi tối.
Trong huyện.
Đường phố trong tiểu khu một mảnh yên tĩnh, mọi người có về nhà chơi với đứa nhỏ, có tăng ca tại đơn vị, có tình nhân đi dạo phố ở bên ngoài, nhìn qua rất là hài hòa, nhưng mà tại chổ đám dân chúng nhìn không thấy, toàn bộ huyện Tiêu Lân thật ra là một bầu không khí rất khẩn trương.
Tô Nham chạy đến từng khách sạn.
Ngưu phó chủ nhiệm mang theo người nước ngoài cũng đi từng khách sạn.
Bất quá dù sao đây là huyện Tiêu Lân, là địa giới của Đổng Học Bân bọn họ, cho dù Ngưu phó chủ nhiệm bọn họ là cán bộ của thành phố đương nhiên khẳng định cũng không có khả năng so với được với nhân mạch và hiệu suất làm việc của cán bộ địa phương, cho nên cho Tô Nham xuất phát chậm hơn so với Ngưu phó chủ nhiệm bọn họ, nhưng Tô Nham gọi mấy cú điện thoại, chuyện bên kia cũng đều làm thỏa đáng, hắn chỉ cần cầm thẻ ngân hàng của Đổng bí thư cho hắn đi qua tính tiền, thật ra ngày mai ngày kia tính tiền cũng không sao cả, bí thư huyện uỷ đã mở miệng, đây là một tín dự, khách sạn cũng không sợ người đứng đầu quỵt nợ, hoặc là nói bọn họ ước gì Đổng bí thư quỵt nợ, cái này đều không cần phải nói, cũng là chuyện một câu nói của Đổng Học Bân, Tô Nham chỉ cần đem ý của Đổng bí thư nhắn nhủ xuống, ở huyện Tiêu Lân làm chuyện gì đều không có vấn đề.
Bất quá vẫn xảy ra một ít tình huống.
Đổng Học Bân còn đang ở nhà mình ngắm trăng, điện thoại của Tô Nham tới, hắn tiếp, Tiểu Tô, làm thế nào? Đều đặt xong rồi?
Tô Nham nói: đặt xong rồi, tôi cũng chào hỏi người ta, nhưng khách sạn cuối cùng tôi đến sống chết không cho quét thẻ, cũng không biết là. . .
Đổng Học Bân nhíu mày nói: Phòng còn không?
Còn rất nhiều, người bên kia cũng không nhận khách mới, nhưng. . . Tô Nham nói.
Đổng Học Bân lông mày nhíu lại, lúc này mới nói: Không có việc gì, tôi đã biết, hôm nay khổ cực cậu tiểu tô. Làm xong trở về nghỉ ngơi đi.
Tô Nham lập tức nói: Không có việc gì bí thư, tôi không mệt, tôi đi tìm hiểu một chút hướng đi của người nước ngoài bên kia?
Đổng Học Bân gật đầu một cái, biết thư ký của mình là hoàn toàn lĩnh hội ý tứ của mình, nói: Được, tùy thời báo cáo với tôi.
Điện thoại cúp.
Ngay sau đó lại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, không nhận ra, A lô?
Đầu kia là âm thanh của một phụ nữ trung niên, Đổng bí thư. Tôi họ Tôn, ngài có thể không nhớ rõ tôi, chúng ta gặp qua tại bữa tiệc buổi tối vừa rồi.
Đổng Học Bân không nhớ rõ, nhưng không thể nói như vậy, À. Tôi biết, Tôn tổng phải không?
Có thể trực tiếp gọi điện thoại tới cho hắn như thế còn nói trước đó ăn cơm tối, khẳng định là xí nghiệp bản địa của sảnh yến hội, nếu như nhân viên công tác của cơ quan, khẩu khí khẳng định sẽ không đồng dạng như vậy, những cái này Đổng Học Bân vẫn nghe ra, cho nên cũng suy đoán ra.
Bên kia người phụ nữ cười nói: Không ngờ rằng Đổng bí thư còn nhớ rõ tôi. Thật sự là vinh hạnh của tôi, là như thế này, tôi vừa rồi cũng nhận được tin tức, trong huyện hình như đem tất cả phòng còn thừa của mấy khách sạn không tồi của toàn bộ huyện đặt hết. Tôi vừa nghĩ đại khái cũng biết vì sao, trùng hợp, bên trong có một nhà khách sạn là sản nghiệp tư nhân của tôi, ha ha. Cho nên tôi nghe nói chuyện này, sẽ không cho người của tôi lấy tiền.
Đổng Học Bân nói: Tôn tổng. Lần này là cá nhân tôi bỏ tiền, cũng không muốn cho các người thêm phiền phức.
Phụ nữ nói: Ngài nói như vậy là nhìn bề ngoài, chuyện của trong huyện là chuyện của chúng tôi, tôi vẫn cảm thấy một xí nghiệp không chỉ có là vì kiếm tiền, cũng phải có ý thức trách nhiệm xã hội, ha ha, ngài biết tôi có ý gì, ý thức trách nhiệm xã hội của tôi xét đến cùng cũng là trách nhiệm xã hội của nước cộng hoà chúng ta, không phải là địa phương khác, cho nên ngài cũng không tìm người trả tiền chúng tôi, bên tôi khẳng định sẽ không nhận, tổn thất sẽ có một chút, nhưng một ngày hai ngày mà thôi, chút tổn thất ấy chúng tôi vẫn có thể gánh nổi.
Đổng Học Bân nghe xong, trong lòng cũng rất ấm, Vậy cảm ơn Tôn tổng.
Phụ nữ nói: Ngài không cần cảm ơn, cái này cũng là tôi muốn làm, đám người nước ngoài này, phải cho bọn họ chút bài học, tới chổ chúng ta trông cậy vào chúng ta làm việc, còn ra vẻ vênh váo tự đắc, vậy còn có thể để cho bọn họ thư thái? Cái này không phải nói giỡn với chúng ta hay sao!
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân khẽ gật đầu, đừng xem lúc nội đấu rất kịch liệt, thật sự tới lúc nhất trí đối ngoại, mọi người cũng đều nghiêm túc.
. . .
Một chỗ khác.
Người nước ngoài bên này đã ầm ĩ.
Từng câu tiếng Anh mắng ra, Ngưu phó chủ nhiệm và người của phòng làm việc chính phủ thành phố cũng nghe không hiểu, nhưng hiển nhiên biết không phải lời hữu ích, khẳng định là chỉ trách bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể nghe, sau đó lại tiếp tục vội vàng giúp đỡ người nước ngoài an bài khách sạn, thế nhưng cuối cùng, người cũng đi, điện thoại cũng gọi, tin tức nhận được đều là không có phòng, ngay cả một gian cũng không có, tới hiện tại, ngƯu phó chủ nhiệm bọn họ có ngốc cũng đã nhìn ra, khẳng định có người của huyện Tiêu Lân ở bên trong dùng ngáng chân cản trở, nếu không huyện Tiêu Lân lúc đầu không phải là địa điểm du ngoạn sao có thể trong mấy khách sạn đẳng cấp ngay cả một phòng cũng không có?
Tuyệt đối là Đổng Học Bân làm!
Hỏi đều không cần hỏi! Chỉ có loại bí thư huyện uỷ tính tình lưu manh như hắn mới làm được loại sự tình này! Cho dù là Trương Đông Phương cũng không có khả năng có quyết đoán dám đấu với người nước ngoài!
Mẹ nó!
Sao gặp phải một hỗn đản như thế!
Đây là công khai đối nghịch cùng thành phố! !
Nhưng hiện đang nói cái gì cũng vô dụng, nhiệm vụ đầu tiên của Ngưu phó chủ nhiệm bọn họ là dàn xếp người nước ngoài, đây mới là chuyện quan trọng!
Phiên dịch nhắn nhủ ý của đoàn giao lưu người nước ngoài, Sao ngay cả một khách sạn cũng không có? Tất cả mọi người mệt mỏi, đều phải nghỉ ngơi, lúc này đều đi gần một giờ rồi? Để chúng tôi đứng bên ngoài? Các người nếu như là cái thái độ này, chúng tôi đây không ngại phản ứng một chút tình huống với trong tỉnh!
Mười mấy người nước ngoài, một người tính tình lớn hơn so với một người.
Người phiên dịch bọn họ từ bên kia mang đến cũng vậy, rất không coi ai ra gì.
Ngưu phó chủ nhiệm không có cách, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một nhà trọ đối diện khách sạn, chỉ chỉ chỗ đó, Bằng không đi vào trong đó đi.
Phiên dịch trừng trừng tròng mắt, Ở chỗ đó?
Ngưu phó chủ nhiệm nói: Chịu đựng một chút, dù sao hiện tại trở lại hoặc là đi huyện khác cũng không còn kịp rồi, thời gian sẽ càng lâu, mọi người trước ở lại, sau đó tôi an bài chuyện khác, lần này quả thật là công tác của chúng tôi không có làm đúng chỗ, xin mọi người thông cảm một chút, thông cảm một chút, tôi khẳng định sẽ cho mọi người một công đạo.
Phiên dịch trở lại nói cùng người nước ngoài.
Từ biểu tình của người nước ngoài đã có thể nhìn ra thái độ của bọn họ.
Không bao lâu, phiên dịch đã trở về, nói với Ngưu phó chủ nhiệm: Mọi người nói cái loại chỗ này ở không được, các hoặc sẽ tìm khách sạn, tìm không được thì đi trở về, cái gì đều không cần phải nói, dù sao người nước ngoài đã nói, mọi người đối với lần giao lưu này rất không hài lòng, trở lại khẳng định muốn phản ứng với cấp trên!
Ngưu phó chủ nhiệm nhanh chóng nói: Là huyện địa phương không có làm tốt công tác, chúng tôi cũng. . .
Nói cái kia vô dụng. Phiên dịch nói xong liền đi, sau khi nói vài câu cùng người nước ngoài, mọi người tất cả đều đen nghiêm mặt lên xe, thái độ không tốt.
Ngưu chủ nhiệm. Một người thủ hạ nói: Chúng ta. . .
Ngưu phó chủ nhiệm nắm tay, Còn chúng ta cái gì! Đi thôi! Quay về thành phố! Liên hệ khách sạn của thành phố!
Thế nhưng trở về. . . Phải một tiếng đồng hồ! Người nọ nói.
Ngưu phó chủ nhiệm đem cục giận phát trên đầu của hắn, Một tiếng đồng hồ thì làm sao! Ba tiếng cũng phải trở về! Nếu không cậu nói cho tôi biết buổi tối ở chổ nào? Hả? Ngủ trên đường hả?
Ặc, được, tôi liên hệ. Người thủ hạ cũng có chút khó chịu đối với thái độ của Ngưu phó chủ nhiệm, ông ồn ào với tôi cái gì, cái này không phải gia đình bạo ngược sao, với người một nhà thì ông trừng mắt dựng mắt, với người nước ngoài thì ông lại cúi đầu thấp kém, luôn làm cho người ta nhìn trong lòng rất không được tự nhiên.
Ôm nỗi hận cuối cùng nhìn thoáng qua đường phố của huyện Tiêu Lân, Ngưu phó chủ nhiệm cũng mở cửa lên xe, rầm một tiếng hung hăng đem cửa xe đóng lại, Lái xe! Quay về thành phố! Ngày hôm nay gã rốt cuộc mất hết mặt mũi, uy tín và mặt mũi toàn bộ đều bị huyện Tiêu Lân nhất là Đổng Học Bân làm cho không còn, Ngưu phó chủ nhiệm còn ôm một cục hận trong bụng, suy nghĩ một chút đều giận dữ không ngớt, tâm tư đánh người đều có!
Khinh người quá đáng!
Họ Đổng kia! Tên nhóc cậu chờ cho tôi!
Ngưu phó chủ nhiệm ở trên xe đã bắt đầu tổ chức ngôn ngữ nghĩ nên như thế nào báo cáo Đổng Học Bân với thành phố, việc này gã khẳng định không nhịn được!
Dòng xe đi ra thị trấn.
Người nước ngoài và người của thành phố toàn bộ xám xịt rời đi, mạnh mẽ bị Đổng Học Bân bức đi.
. . .
Gia thuộc viện.
Trong sân, mấy người lãnh đạo huyện cuối cùng vẫn là cùng nhau quay về nhà, dù sao đều là một người chổ.
Thế nhưng xe vừa đứng ở dưới lầu, Trương Đông Phương bên kia thì được một cú điện thoại, ngay sau đó điện thoại của Mạnh Hàn Mai và phó bí thư Ngụy Chí Hiên cũng vang lên.
A lô.
Trương huyện trưởng.
Có việc? Nói.
Người nước ngoài đi, người của thành phố cũng đi!
Ừm? Chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên trở về?
Nghe nói là mấy khách sạn không tồi của huyện Tiêu Lân chúng ta, tất cả phòng đã không còn, một phòng trống cũng không còn, người nước ngoài lại không muốn ở phòng trọ, người của thành phố cũng không chịu chủ động liên hệ chúng ta để cho chúng ta hỗ trợ an bài nhà khách, cho nên. . . Đều quay về thành phố!
Khách sạn không còn? Cái này sao có thể?
Thật, tôi vừa rồi cũng hỏi, phòng của khách sạn toàn bộ đầy, ngay cả tầng hầm loại không cửa sổ đều bị đặt!
Cúp điện thoại.
Hai người khác cũng lần lượt buông điện thoại di động.
Ba người liếc nhìn nhau, Trương Đông Phương nói: Người nước ngoài đi rồi.
Tôi cũng nghe nói. Ngụy Chí Hiên nói.
Mạnh Hàn Mai chớp chớp con mắt, cười khổ không thôi nói: Tôi bên kia biết nhiều hơn một chút, hình như là Đổng bí thư tự ra tiền, đem tất cả phòng còn thừa trong tất cả khách sạn của huyện chúng ta toàn bộ đặt!
Ngụy Chí Hiên a một tiếng, Cái gì?
Trương Đông Phương cũng dừng bước thiếu chút nữa không đứng vững, Đổng bí thư đặt?
Cái này bao nhiêu tiền!
Mấy người bọn họ đầu tiên nghĩ đến cũng là cái này!
Phòng còn thừa của khách sạn cho dù không nhiều, vậy cũng không có khả năng quá ít, hơn nữa bên trong khẳng định có phòng xép các loại phòng tương đối đắt tiền, đều đặt hết, ít nhất phải hơn một trăm ngàn? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh