Buổi chiều.
Trên Land Rover.
Đổng Học Bân hầu như đã đem chân ga nhấn sát nút, tay nắm tay lái cũng một mực run rẩy, bên trong tâm tình có kích động con trai muốn sinh ra, càng nhiều vẫn là lo lắng đối với vợ, lúc Vân Huyên sinh đứa nhỏ vừa lúc trùng hợp khi Đổng Học Bân ở tại thành phố Phần Châu xử lý chuyện địa chấn, sau đó lại bị thương, cho nên căn bản không ở bên cạnh Huyên di, đối với chuyện của đứa nhỏ cũng không phải rất lý giải, chưa thấy qua mà, Đổng Học Bân khi thấy được Tuệ Lan vẻ mặt thống khổ, sắc mặt trắng bệch, còn có mồ hôi hột như trời mưa từ khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy chảy xuống, bụng ướt một tảng lớn, Tuệ Lan ngồi cắn răng trên ghế cạnh người lái, cực kỳ dọa người.
Tuệ Lan!
. . . Ừm.
Em được không? Thế nào?
. . . Ừm.
Lập tức đến bệnh viện, lập tức đến, em nhất định chống được, nghe thấy được không? Ai da, em ngàn vạn lần đừng hoảng hốt nha, em ngàn vạn lần đừng hoảng hốt.
. . . Là anh. . . Hoảng.
Anh không hoảng, phù, anh rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.
Lái. . . Xe. . .Nhìn. . . Phía trước.
Được được, anh lái xe, lái xe, em đừng nói.
Lúc đầu chịu tội nhất chính là Tạ Tuệ Lan, nhưng so sánh ra Đổng Học Bân quả thật kinh hoảng hơn so với vợ rất nhiều lần, căn bản là có chút không biết làm sao, trong đầu hắn hiện tại chỉ một ý niệm, phải nhanh chạy tới bệnh viện, cho nên nhìn thấy phía trước có xe chạy rất chậm, hắn cũng căn bản mặc kệ cái gì mà quy giao thông tắc, tăng tốc vượt mặt, thấy đèn đỏ cũng không có dừng xe, Land Rover giống như một con cọp hung mãnh, gào thét lao đến, thấy ai thì vượt người đó, ai đều ngăn không được.
. . . Bân.
Hả? Em gọi anh? Làm sao vậy?
. . . Điện. . . Nói. . . Nhà em. . .
Đúng đúng đúng vậy! Anh thiếu chút nữa đã quên! Anh gọi!
Đổng Học Bân lúc không có việc gì vẫn rất ổn trọng, tại đơn vị cũng tốt, trên sinh hoạt cũng là, nhưng mà một khi đụng tới người hắn coi trọng gặp chuyện không may, Đổng Học Bân bình thường đều không có biện pháp bình tĩnh, cong người hắn trọng tâm, cũng là quá yêu Tuệ Lan và đứa nhỏ, trong lúc hoảng loạn, suýt nữa quên cho gọi điện thoại trong nhà Tuệ Lan, thứ nhất đại sự như thế khẳng định phải thông báo người nhà Tạ gia, thứ hai, bệnh viện là tự mẹ vợ mình liên hệ, phải khiến cho bệnh viện sớm chuẩn bị, như vậy Tuệ Lan đi qua là có thể trực tiếp đưa đi phòng giải phẫu, khi đó mới tính là an toàn.
Điện thoại!
Điện thoại!
Đổng Học Bân vừa lái xe vừa gấp gáp tìm điện thoại di động, rõ ràng ngay tại túi bên phải, nhưng hắn sờ soạng bốn lần mới run rẩy đem điện thoại di động lấy ra được, lập tức gọi cho điện thoại di động của Hàn Tinh.
Tít tít tít. . .
Tít tít tít. . .
Đã nửa ngày, điện thoại không người tiếp!
Sao không có người! Nhanh tiếp đi mẹ!
Đổng Học Bân thấy rõ không thông, lại nhanh chóng gọi cho điện thoại cố định trong nhà của Tuệ Lan.
Lúc này, vừa vang thì thông, là Hàn Tinh tiếp điện thoại, A lô, ai vậy?
Mẹ! Con! Đổng Học Bân lại vượt qua một chiếc xe phía trước, bệnh viện không gần, có thể lái được nhanh một giây đồng hồ thì nhanh một giây đồng hồ, Đổng Học Bân đã quản không được nhiều như vậy.
Hàn Tinh cười ha ha nói: Học Bân à, con cùng Tuệ Lan cơm nước xong?
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Tuệ Lan bị vỡ nước ối! Đau không động đậy được!
Cái gì! Hàn Tinh lập tức biến đổi ngữ khí, Các con đang ở đâu? Hiện tại tình huống gì?
Đang trên đường, con đang chạy đến bệnh viện 301! Đổng Học Bân thở hồng hộc nói.
Hàn Tinh quyết định thật nhanh nói: Con không nên gấp, nước ối bị vỡ. . . Sớm hơn ngày dự sinh là rất thông thường, Tuệ Lan sớm một tuần, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, không có việc gì, hiện tại con cần phải làm là mau chóng đến bệnh viện, mẹ hiện tại liên hệ với bệnh viện, mẹ và ba con trong vòng nửa tiếng đồng hồ khẳng định sẽ đến!
Đổng Học Bân lớn tiếng nói: Được! Ở đây giao cho con! Trong vòng mười lăm phút sẽ đến!
Càng là loại thời điểm này càng phải bình tĩnh, con lái xe chú ý, không nên để xảy ra chuyện!
Mẹ con biết, mẹ yên tâm đi. Nghe âm thanh của Hàn Tinh, trong lòng Đổng Học Bân cũng hơi ổn định.
Vậy thì giao cho con, nhớ kỹ, tận lực đừng để cho Tuệ Lan ngồi, cho con bé đem bụng nhếch lên cao, tốt nhất là nằm thẳng, không nên ngồi! Hàn Tinh cấp thiết dặn nói.
Rõ ràng!
Điện thoại cúp.
Đổng Học Bân vội vội vàng vàng nghiêng đầu nói: Tuệ Lan, em đừng ngồi như thế, mẹ bảo em ngẩng lên, tốt nhất là nằm thẳng, em nhanh lên, anh đỡ em!
Tạ Tuệ Lan giật giật, nhưng không có sức.
Đổng Học Bân đưa tay qua, một tay kéo Tuệ Lan xuống, Đừng sợ xấu xí, đem chân giơ lên, cho cái mông em cao hơn đầu!
. . . Ừm.
Thoải mái hơn không?
. . . Không.
Kiên trì một chút! Không xa!
. . .
Bên kia.
Trong biệt thự tạ gia.
Hàn Tinh sau khi cúp điện thoại của Đổng Học Bân thì gọi cho một dãy số, sau đó hô bảo mẫu một tiếng, Tiểu Vương, nhanh đem quần áo cho tôi, không còn kịp rồi!
Bảo mẫu kinh ngạc, Phu nhân, xảy ra chuyện gì?
Lúc này, điện thoại cũng thông, đầu kia là Tạ Quốc Bang.
Lập tức họp rồi, chuyện gì? Tiếng nói của Tạ Quốc Bang vẫn là trầm thấp nghiêm túc như vậy.
Hàn Tinh vừa vội vừa vui nói: Anh còn họp cái gì chứ! Nhanh chóng trở về! Tuệ Lan muốn sinh rồi! Tiểu Bân đã lái xe đưa con bé đến bệnh viện! Anh trực tiếp đi qua!
Nghe vậy, tiếng nói của Tạ Quốc Bang cũng có chút run rẩy, Được, anh lập tức đến!
Bên kia anh gần! Anh đi trước! Em gọi điện thoại cho lão gia tử bọn họ! Hàn Tinh không nghe chồng nói cái gì, đã cúp điện thoại, lập tức gọi cho điện thoại nhà của lão gia tử.
Bảo mẫu cũng biết là chuyện gì, sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy vào trong phòng ngủ tìm quần áo cho Hàn phu nhân, bà ấy biết đây là đại sự, nước ối bị vỡ sớm, tiểu thư khẳng định là có nguy hiểm nhất định, nếu như làm không tốt, khẳng định có thể sẽ gặp chuyện không may, nhưng tỷ lệ lớn hơn nữa vẫn là đứa nhỏ có thể bình an, mẫu tử bình an, cho nên vô luận người nào đều là chuyện lớn không thể lớn hơn, bà ấy cũng rối loạn.
Điện thoại thông.
Tiếp điện thoại chính là Tạ Quốc Lương.
A lô, Quốc Lương! Hàn Tinh nói.
Tạ Quốc Lương nghe ra ngữ khí của Hàn Tinh gấp gáp, ngẩn ra, Chị dâu, làm sao vậy?
Hàn Tinh nói rất nhanh: Chú đang ở chổ lão gia tử à? Vừa lúc, chú mau nói một tiếng cùng mọi người, Tuệ Lan muốn sinh, đang trên đường đi bệnh viện!
Thật sao?
Nước ối vỡ sớm!
Được! Em thông báo mọi người! Tiểu Hạo và Quốc Kiến hẳn là đang ở ngay tại bệnh viện301, ngày hôm nay hình như là đi làm kiểm tra sức khoẻ, em nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ liên hệ người trước!
Điện thoại vừa cúp, Tạ lão gia tử từ trên lầu được bác sĩ nâng xuống tới, Quốc Lương, chuyện gì? Có thể là giọng quá lớn làm ồn đến lão gia tử.
Tạ Quốc Lương lập tức nói: Tuệ Lan muốn sinh!
Tạ lão gia tử hai mắt sáng lên, Được! Tốt!
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Bệnh viện tổng hợp301.
Đổng Học Bân lái Land Rover chạy ào vào sân bệnh viện.
Mồ hôi của Tạ Tuệ Lan tựa như đều chảy khô, còn hư nhược hơn hồi nãy rất nhiều, ôm bụng, mí mắt có chút giựt giựt, hình như là đau.
Tuệ Lan! Tới rồi! Đến bệnh viện!
. . . Ừm.
Cố lên, anh đỡ em!
Đổng Học Bân mở cửa xuống xe, một tay cẩn thận bế Tuệ Lan từ ghế cạnh người lái xuống, vừa quay người lại, thì thấy rất nhiều nhân viên y tế đã chạy tới bọn họ, phía sau còn có Tạ Quốc Kiến và Tạ Hạo hai cha con, Đổng Học Bân cũng không biết bọn họ làm sao đến nhanh như vậy, căn bản cũng không kịp hỏi, dưới chân bắn ra, ôm Tuệ Lan chạy qua, hô người xung quanh nhường đường một chút!
Chị! Anh rể! Tạ Hạo hô to.
Tuệ Lan không sao chứ? Tạ Quốc Kiến hỏi.
Không biết, cô ấy đau đến nỗi không được! Đổng Học Bân thở dốc không ngớt.
Mấy người bác sĩ và y tá bu đến, Giao cho chúng tôi đi! Để bệnh nhân lên giường, nhẹ một chút!
Đổng Học Bân đã buông Tuệ Lan, nhân viên y tế liền đẩy giường bệnh chạy trong hành lang, còn có một nữ bác sĩ kiểm tra xem mạch cho Tuệ Lan.
Đổng Học Bân cũng đi theo, Thế nào bác sĩ?
Nữ bác sĩ khẽ gật đầu, Tình huống coi như ổn định, anh không nên gấp gáp, có chúng tôi.
Coi như ổn định? Câu trả lời này hiển nhiên không thể khiến cho Đổng Học Bân thoả mãn, lại gấp gáp lên, cùng Tạ Hạo tiến lên giúp bọn họ đẩy giường bệnh.
Trên lầu.
Ngoài phòng giải phẩu.
Nữ bác sĩ nói: Người nhà mời ở bên ngoài chờ.
Tôi cũng đi vào! Đổng Học Bân lo lắng, liên tiếp chen vào trong.
Nữ bác sĩ và mấy người y tá ngăn cản hắn, Anh không được, mời ở bên ngoài chờ.
Đổng Học Bân không đáp ứng, Tôi cũng là bác sĩ, sẽ không cho các người thêm phiền, nhanh cho tôi đi vào.
Tạ Quốc Kiến kéo hắn lại, Học Bân con đừng làm càn, chú biết tâm tình của con, chú cũng vậy, bất quá ở đây vẫn là giao cho bác sĩ đi, tên nhóc con cũng không phải bác sĩ phụ khoa!
Đổng Học Bân nói: Gặp phải tình huống con có thể xử lý!
Con đi cũng vô dụng! Nghe chú hai đi! Tạ Quốc Kiến nói.
Đổng Học Bân không nghe, cuối cùng vẫn là Tạ Tuệ Lan đã bị đẩy đi nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt lên tiếng, . . . Bên ngoài. . . Chờ. . . Đi!
Đổng Học Bân nhất thời mềm xuống, Được được được, anh chờ anh chờ, em đừng nói nữa Tuệ Lan, ông xã em ở bên ngoài đây, có việc em cứ cho bác sĩ gọi!
Tạ Tuệ Lan hít vào một hơi khẽ gật đầu.
Ầm, cánh cửa phòng giải phẫu bị đóng lại.
Tạ Quốc Kiến cười khổ thở dài một hơi, ông biết tính tình của Đổng Học Bân, nổi cơn lên quả thật là rất khó bảo, nếu không phải hắn tương đối nghe lời vợ, lúc này thật đúng là không dễ làm, xông vào phòng giải phẫu? Ngay cả quốc an thành phố hắn đều dám tiến vào đánh người, còn có cái gì hắn không dám? Tuệ Lan nếu như không lên tiếng, thằng nhãi Đổng Học Bân này tuyệt đối làm được, ngoại trừ vài người, căn bản là không ai có thể trị được tên nhóc này.
Bất quá Tạ Quốc Kiến cũng lý giải Đổng Học Bân khẩn trương, ông ta làm sao không phải thế?
Tuệ Lan là chị lớn đời thứ ba của Tạ gia, đứa nhỏ gần sinh cũng là người đầu tiên đời thứ tư của Tạ gia, còn là một bé trai, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Không nói Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai người cha mẹ, cũng không nói Tạ Quốc Bang Hàn Tinh hai bà ngoại ông ngoại, chỉ là đời hai của Tạ gia bọn họ và Tạ lão gia tử cũng đều rất chờ mong, thậm chí trong kinh thành cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ của Tuệ Lan và Học Bân, Tuệ Lan vừa kiểm tra ra mang thai được vài ngày, lúc còn chưa biết đứa nhỏ là nam hay nữ, muốn đến đặt búp bê hôn đã có sáu bảy nhà, càng đừng nói hiện tại đứa nhỏ muốn sinh ra! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh