Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước buổi trưa, vùng ngoại ô phía tây.

Hoa viên biệt thự Hải Các, nhà số 6.

Trong phòng khách tầng một, Dương lão thái thái và Dương Triệu Phân khiếp sợ nhìn Đổng Học Bân, một câu “Hiện tại là nhà của tôi” làm cho Dương Triệu Quyên nghẹt thở, tại trường hợp này ai cũng không thể đoán trước được, đã mua căn nhà.

Thời khắc cô gái giới thiệu nhà xuất hiện, bọn họ còn tưởng rằng bị hai mẹ con Loan Hiểu Bình dùng cái không phải là nhà của mình để lừa bọn họ, ai có thể tưởng giây tiếp theo con cuả Loan Hiểu Bình không thèm nhìn mà viết luôn một tấm chi phiếu gần hai chục triệu ném ra, chỉ vì một câu đấu khí, mà mua luôn một căn biệt thự với giá trên trời.

Đó là hai chục triệu!

Mười đời Dương Triệu Quyên cũng không có được từng đấy tiền!

Không có lời nói nào để hình dung được tâm tình bọn người Dương Triệu Quyên trong giờ phút này, trong đầu chỉ còn lại có một sự kinh ngạc va nghi vấn, nhà Loan Hiểu Bình rốt cuộc có bao nhiêu tiền??

Không khí đột nhiên tĩnh lặng, một cây khi rơi xuống cũng có thể nghe được.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Lúc này nữ nhân viên tiếp thị nhà mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn lại, nhanh chóng cúi đầu nhìn tấm chi phiếu, không thành vấn đề, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười tươi tắn, biết là gặp người rất lợi hại, ngay cả phòng ở cũng chưa xem thế nào mua luôn, chiêu thức ấy làm cho cô cảm thấy quá mức khí phách!

Cái gì gọi là có tiền?

Con mẹ nó thế này mới gọi là có tiền!

“Làm sao vậy?” Đổng Học Bân nhìn cô nhân viên bán nhà: “Chi phiếu không được sao?”

“Được được” Cô nhân viên bán nhà nhiệt tình nói: “Tiên sinh, tôi đây lập tức làm thủ tục cho ngài”.

“Thủ tục không cần vội, tôi xem phòng ở cũng trang hoàng tốt lắm, ừm, gia cụ cũng đầy đủ, đây đều tính trong giá bán nhà rồi chứ?” Thấy cô gật đầu, Đổng Học Bân cười nói: “Vậy là tốt rồi , trước tiên cô cứ mang chi phiếu nhập vào đi, thủ tục và hợp đồng buổi chiều làm cũng được, hiện tại nơi này là nhà của tôi, có phải hay không?” Cho đến khi Dương Triệu Quyên đã hoàn toàn chấn động, Đổng Học Bân vẫn không quên đánh mắt nhìn cô.

Tuy rằng còn chưa làm thủ tục, nhưng tiền người ta cũng thanh toán rồi, cô nhân viên bán nhà cũng cười nói: “Đúng, hiện tại bắt đầu là nhà ngài, chìa khóa thì sau khi ký hợp đồng tôi sẽ giao cho ngài”.

“Vậy cảm ơn ?” Đổng Học Bân nhìn ra cửa.

Cô nhân viên bán nhà lập tức hiểu ý, “Không quấy rầy quý vị nữa , tôi đi trước làm thanh toán cho ngài”.

Cộp cộp cộp, nói xong, cô nhân viên bán nhà nhẹ nhàng rời khỏi biệt thự.

Vừa quay đầu lại, Đổng Học Bân thấy Dương Triệu Quyên còn đang ngây người, liền cười nói: “Dì, ngồi xuống đi, mau ngồi xuống”.

Dương Triệu Quyên trên mặt có chút không nhịn được, âm trầm biến hóa không chừng.

Loan Hiểu Bình tức giận trừng trừng mắt nhìn con, “Tiểu tử thối, con làm loạn cái gì vậy!” Nói xong, quay đầu nhìn về phía Dương Triệu Quyên, “Triệu Quyên, Tiểu Bân không hiểu chuyện, em đừng chấp nhặt với nó”.

Bước vài bước, Dương Triệu Quyên cũng nhanh chóng hạ giọng, “Hài, không có việc gì không có việc gì”.

Dương Triệu Phân cũng góp một câu, “Chị Loan, căn nhà này cũng thật không tồi nha, còn có hoa viên, bể bơi, chúng ta đi lên xem xem?”

Không khí có phần hoãn lại, khi Dương Triệu Phân đưa ra đề nghị, mọi người lên lầu hai lầu ba, bắt đầu xem phòng ở.

Lúc đi lên một mái hiên nhỏ trên tầng ba, Đổng Học Bân tìm chỗ trống kéo mẹ đến một bên, thấp giọng nói: “Mẹ, giấp chứng minh nhân dân và các giấy tờ khác mẹ đều mang theo chứ? Mang theo là được rồi, lát nữa người bán nhà đến làm thủ tục ký hợp đồng, mẹ cứ dùng tên mẹ, căn nhà này con hiếu kính với mẹ”.

Loan Hiểu Bình vừa nghe, vội vàng xua tay, “Mẹ cũng không cần, không cần!”

“Mua thì mua rồi, mẹ không cần cũng phải cần”.

“Bằng không rút lại đi” Loan Hiểu Bình đau lòng nói: “Quá đắt”.

Đổng Học Bân hừ hừ nói: “Đắt cái gì, con là thay mẹ con xả giận, tốn bao nhiêu tiền cũng không tính là đắt, tiêu bao nhiêu tiền đều giá trị, còn nói điều kiện gia đình mẹ con kém? Cô ta dám nói lại lần nữa xem! Dám nói lại lần nữa cho con nghe xem!” Đám người Dương Triệu Quyên đương nhiên không có khả năng dám nói lại như vậy, có thể tiêu hơn một triệu mua quần áo trang phục và trang sức, có thể tiêu hai chục triệu mua một căn biệt thự, điều kiện nhà này nếu còn kém, vậy trên thế giới cũng không có mấy gia đình có điều kiện tốt!

Loan Hiểu Bình trong lòng ấm áp dào dạt, ngoài miệng cười mắng: “Sao con lại thù dai vậy chứ?”.

Đổng Học Bân không cho là đúng nói: “Như thế không phải là thù, ai dám khinh thường mẹ con, con sẽ cho họ bẽ mặt ra”.

“Chú Dương và lão thái thái còn ở đây, con để cho Triệu Quyên chút mặt mũi đi, đừng như vậy nữa, có hiểu hay không?”

“Con biết rồi, biết rồi” Hôm nay làm cho Dương Triệu Quyên bị mắc nghẹn, Đổng Học Bân cũng bớt giận rất nhiều, “Có điều căn nhà này mẹ cứ nhận lấy, không có chuyện này, con cũng vẫn tính mua cho mẹ một căn biệt thự hiếu kính mẹ, mẹ, không cho mẹ nói không cần, mẹ phải cho con cơ hội thể hiện chứ”.

Loan Hiểu Bình bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng có thể mẹ không ở bên này được, cái chìa khóa con cứ cầm, lúc nào quay lại Bắc Kinh thì đến đây ở”.

“Vậy chìa khóa hai mẹ con mình mỗi người một cái".

“Ừm”.

Giữa trưa.

Tử Trúc viện, khách sạn ShangriLa

Đổng Học Bân ở trong kinh thành tiếp đón đoàn người Dương lão thái thái ở một khách sạn năm sao, dự tính gọi một bàn đồ ăn, thực phong phú đã hơn hai trăm ngàn.

Đổng Học Bân luôn luôn tạo ưu thế cho mẹ, đương nhiên phải làm đến cùng, hắn cũng là dùng hành động thực tế nói cho Dương lão thái thái và các con bà biết, điều kiện của mẹ tôi không thể kém hơn so với chú Dương, thậm chí còn tốt hơn không ít, không phải không có nhà các người thì không lấy được chồng, đừng quá tự mình đa tình, theo điều kiện của mẹ tôi thế này, muốn tìm cái dạng đàn ông nào mà không được? Các người còn dám ra oai với mẹ tôi, vậy tách hai ra, ai không có ai không được!

Cho nên trong lúc ăn cơm, Đổng Học Bân ép chuyện chú Dương và mẹ kết hôn xuống, không hề nhắc tới, giống như hai nhà lần này gặp mặt cũng chỉ là ăn bữa cơm với nhau

Tuy Đổng Học Bân cùng Loan Hiểu Bình không đề cập tới, có người khác lại nói ra.

Cũng không biết bọn họ đang trao đổi cái gì, dù sao nhìn đến một bàn năm sáu món mỹ vị được bưng lên, Dương Triệu Quyên lại một lần bị chấn động, không nói được lời nào, chỉ là một ngày hôm nay hai mẹ con Loan Hiểu Bình bày ra mấy chục triệu cho thấy thực lực kinh tế của họ, đối mặt với những thứ này, Dương Triệu Quyên cảm thấy tất cả ngôn ngữ đều vô lực, trên gương mặt xấu hổ không chút ánh sáng.

“Chị Loan” Mối qua hệ giữa Dương Triệu Phân và Loan Hiểu Bình vẫn tốt, vì thế lúc này cô nói chuyện là thỏa đáng nhất, “Chuyện của chị và anh em định đến bao giờ?”

Mặt Loan hiểu Bình nóng lên, nhìn Dương Triệu Đức.

Dương Triệu Đức cũng cười quay sang nhìn bà, cả hai người đều cười

“Chúng tôi...” Loan Hiểu Bình muốn nói gì.

Nhưng lúc này, lại nghe Dương lão thái thái nói: “Chuyện này đã sớm định ngày rồi, chuyện này tôi làm chủ”.

Dương Triệu Đức cười cười, “Chúng con tính sẽ không tổ chức hôn lễ, cũng đã chừng này tuổi rồi, đến lúc đó hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm”.

Dương lão thái thái khẽ gật đầu, không ý kiến.

“Tiểu Bân” Dương Triệu Đức nhìn về phía Đổng Học Bân, “Ha ha, cháu xem thế nào?”

Đổng Học Bân cười nói: “Chú và mẹ cháu cứ bàn bạc đi, cháu nghe theo lời mẹ cháu, chỉ cần mẹ cháu đồng ý, cháu như thế nào cũng đều được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK