Một ngày. . .
Hai ngày. . .
Ba ngày. . .
Trong nháy mắt hơn một tháng trôi qua.
Sắp đến lễ mừng năm mới, trong cơ quan cũng vui vẻ, khắp nơi đều treo băng rôn trang sức màu đỏ, mùi vị năm mới đầy mọi nơi.
Trong đại viện.
Nghe nói ngày mai nghỉ?
Nghỉ? Không nhanh như vậy chứ?
Có, năm nay hình như nghỉ sớm một ít, tôi cũng nghe nói.
Không cần nghe nói, buổi chiều đã được nghỉ, mùng bảy năm sau đi làm.
Ồ, vậy đương nhiên tốt, lúc này có thể kiên định nghỉ ngơi mười ngày.
Bất quá mỗi phòng ban khẳng định phải có người, cũng không phải tất cả đều nghỉ.
Đổng Học Bân đi ở một bên, nghe thấy được mọi người nghị luận, cũng không có gì ngoài ý muốn, chuyện này hắn trước vài ngày đã biết, trước đây hắn công tác tại cơ sở, thường thường tới cuối năm trong cơ quan đều là lúc bận nhất, cuối năm mà, không nói có vài người muốn về nhà làm chuẩn bị của lễ mừng năm mới, cũng là một vài sự tình cần xử lý cấp bách, rất nhiều thứ đều là không thể kéo dài tới năm sau, lễ mừng năm mới nghỉ ngơi mấy ngày nay cũng đã sớm an bài xong, còn muốn làm tổng kết cuối năm, viết báo cáo, tặng lễ nhận lễ, cũng bận rất nhiều, quả thật là sứt đầu mẻ trán, bất quá ủy ban kỷ luật trung ương không có loại tình huống này, nhất là năm nay ủy ban kỷ luật trung ương mới cải cách, phòng ban bị phân tán, chuyện tình cần xử lý cũng rất nhiều, hiệu suất tăng rõ ràng, hơn nữa tới lễ mừng năm mới một ít vụ án quan trọng cũng không làm lúc này, cho nên mới cho phần lớn phòng ban nghỉ sớm, chỉ có ít người của một vài phòng ban còn phải ở lại vài ngày, dù sao đơn vị cũng không thể không có người.
Trên lầu.
Phòng chín.
Khu làm việc sở hai.
Đổng Học Bân lúc tiến vào, tất cả mọi người tới, La Hải Đình cũng không ở phòng làm việc, mà là tới khu làm việc nói chuyện với Hàn Phỉ các nàng, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. Hiển nhiên cũng nhìn thông báo, đều biết rõ bắt đầu từ buổi chiều phần lớn người đều có thể nghỉ ngơi sớm.
Đổng sở trưởng.
Buổi sáng tốt lành.
Chúc ngài năm mới vui vẻ.
Trương Lê Lê và Lý Hồng bọn họ chào hỏi hắn.
Đổng Học Bân cười gật đầu với các nàng, một phòng đều là nữ đồng chí, quả thật là cảnh đẹp ý vui, loại hoàn cảnh công tác này trong toàn bộ hệ thống kiểm tra kỷ luật cũng tìm không ra cái thứ hai, cho nên cho dù sau khi tiền nhiệm sở trưởng sở hai phòng thứ chín cũng không có công tác gì làm, nhưng Đổng Học Bân cũng không cảm thấy quá khô khan quá buồn chán, lúc không có việc gì tìm chị La ấn ấn vai, tìm Trương Lê Lê tâm sự. Tìm Hàn Phỉ Lý Hồng trò chuyện, cũng có một phen phong vị khác, bên trong mấy người có đẹp, có thân hình tốt, nhưng không có một ai xấu xí. Oanh oanh yến yến, rất đẹp mắt.
Tôi nói chuyện này chút. Đổng Học Bân nói.
Mọi người vừa nghe, đều đứng dậy.
Đổng Học Bân đè đè tay, Ngồi đi, không chú ý nhiều như vậy, ngồi xuống nghe.
Mọi người trải qua những ngày ở chung, cũng sớm biết tính cách của Đổng Học Bân. Biết hắn không giống lãnh đạo khác, hầu như cho tới bây giờ cũng không để ý nhiều, chỉ cần bạn đừng đắc tội hắn, hoặc là xuất hiện sai lầm công tác nghiêm trọng. Bằng không tại trước mặt Đổng Học Bân đều không là vấn đề, đó là một lãnh đạo rất bao che khuyết điểm, đơn giản tuyệt đối sẽ không phê bình thuộc hạ, đối với người rất tốt. Rất hòa thuận, căn bản không giống hỗn đản như tin đồn của người khác ... đây là thể hội của Trương Lê Lê và Lý Hồng mấy ngày nay. Bọn họ cảm thấy gặp phải một lãnh đạo như thế quả thật là không tồi.
Đến muộn? Đổng sở trưởng người ta đều nhắm một con mắt lại.
Công tác xảy ra chút sai lầm? Đổng sở trưởng người ta ngay cả phê bình cũng không phê bình.
Có bệnh xin nghỉ? Đổng sở trưởng người ta ngay cả xin nghỉ bệnh cũng không sẽ ghi lại, tháng trước Trương Lê Lê bởi vì có việc xin nghỉ ba ngày, kết quả Đổng Học Bân cái gì cũng chưa nói, lúc phát tiền lương Trương Lê Lê mới phát hiện, tiền của cô ấy một ngày cũng không bị trừ, tiền thưởng tiền lương đều là toàn bộ.
Sau này, Đổng Học Bân trong phòng làm việc có danh tiếng rất tốt.
Không khó chịu còn chiếu cố thuộc hạ như thế, đi chổ nào tìm lãnh đạo tốt như vậy hả?
Chỉ có La Hải Đình giao tiếp nhiều năm cùng Đổng Học Bân biết, Đổng Học Bân vẫn đều là người như thế, người khác chỉ có thấy được mặt thiếu đạo đức và lưu manh của hắn, nhưng không biết hắn thiếu đạo đức chỉ đối với một ít người nên bị thiếu đạo đức, phải biết rằng, lúc trước La Hải Đình tận mắt nhìn thấy Đổng Học Bân vì cứu mấy người thuộc hạ thiếu chút nữa đem mạng của mình bỏ lại, thử hỏi điểm này ai có thể làm được? Ai cũng không được, cái này cũng là nguyên nhân vì sao La Hải Đình vẫn cố định đứng ở bên Đổng Học Bân theo hắn, chị La trong lòng rõ ràng, mặc dù ngày nào đó cô ấy xảy ra sự tình, Đổng Học Bân cũng tuyệt đối sẽ không mặc kệ cô ấy, tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên theo một người lãnh đạo như thế, La Hải Đình trong lòng kiên định, còn hơn này gặp phải lãnh đạo có chuyện liền lấy thuộc hạ ra làm người chịu tội thay, Đổng Học Bân có thể nói phải không thể xoi mói.
Cho nên con người đều cũng có hai mặt.
Người thích Đổng Học Bân, thì thật là thích.
Người ghét Đổng Học Bân, cũng thật là ghét.
Đổng Học Bân nhìn các nàng nói: Mọi người phỏng chừng cũng đều nghe nói, bắt đầu xế chiều hôm nay phần lớn người đều nghỉ, sắp lễ mừng năm mới rồi, bất quá cách lễ mừng năm mới còn vài ngày thời gian, phòng làm việc cũng không thể một người cũng không có, lỡ như có việc cần xử lý thì không được, dựa theo ý của cấp trên, phòng thứ chín chúng ta mỗi nơi đều phải ở lại một người, mọi người xem là ai ở lại?
Ặc. . .
Cái này. . .
Mấy người đều im lặng.
Nói thật, ai muốn ở lại hả? ?
Công tác một năm, lúc này thật vất vả được nghỉ sớm, ai đều muốn kiên định nghỉ ngơi một chút, hơn nữa trong nhà có không ít chuyện đều phải bận.
Không người lên tiếng.
Đổng Học Bân nhìn về phía La Hải Đình, Lão La khi nào thì đi?
Tôi cho rằng không cần ở lại, nên đặt vé buổi tối rồi. La Hải Đình hơi trầm ngâm, Nếu thật sự không được, tôi đem vé trả, tôi ở lại. Làm thân tín Đổng Học Bân tin tưởng nhất, chị La lúc này tự nhiên phải làm ra một ít gương mẫu, tuy rằng cô ấy cũng không muốn tăng ca.
Vé đều đặt? Đổng Học Bân lại hỏi Trương Lê Lê, Chị Trương đâu?
Trương Lê Lê do dự một chút, nói: Nhà tôi trong cũng. . . Có chút. . .
Sau đó Đổng Học Bân lại quay đầu nhìn Hàn Phỉ và Lý Hồng một chút, nhưng không đợi Đổng Học Bân nói, Hàn Phỉ đã giơ tay, Tôi không phải không muốn tăng ca nha Đổng sở trưởng, tôi là tuổi còn nhỏ, hì hì, tôi sợ tôi không giữ được trận, cho dù lỡ như có việc tới, một mình tôi cũng xử lý không được.
Lý Hồng nói: Tôi, tôi cũng. . .
Đổng Học Bân cười khổ, mấy người này, dù sao hắn cũng nghe rõ ràng, không ai muốn tăng ca cả, Được rồi, vậy tôi đã biết. Dừng một chút, Đổng Học Bân nói: Các người buổi sáng đều chuẩn bị đi, đem mọi việc cuối cùng làm cho xong, buổi chiều đều trở về là được, chuẩn bị lễ mừng năm mới đi.
Hàn Phỉ kinh ngạc, Người nào ở lại?
Đổng Học Bân cười nói: Các người không ai muốn ở, vậy chỉ có tôi tăng ca vài ngày, dù sao cũng không thể không có người được? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh