Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong.

Đại Vệ cả kinh nói: Cậu là ai?

Chung Lệ Trân liếc mắt nhìn về phía hắn, Cậu. . .

Người thanh niên cười ha ha nói: Tôi cũng là đi ngang qua một chút, thấy các người trò chuyện khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, thì tiến vào nghe một chút, ừm, nói thật tốt, nhất là Đại Vệ, khiến cho tôi có loại cảm giác hiểu ra, tác phong của quốc gia các người thật sự khiến cho tôi rất bội phục. Tiếng Anh của hắn rõ ràng không tốt, có vài từ đơn cũng dùng sai, bất quá ý đại khái cũng biểu đạt ra, bọn họ đều có thể nghe hiểu.

Đại Vệ nổi nóng, lập tức hô người, Người đâu!

Nhưng sau một khắc gã khiếp sợ phát hiện, cánh cửa phòng cách ly đã đóng lại, âm thanh căn bản không đi ra được, bên ngoài không người có thể nghe được.

Chuyện gì xảy ra?

Rõ ràng vừa rồi cánh cửa còn mở ra mà?

Người thanh niên trong phòng đương nhiên là Đổng Học Bân, dưới tác dụng của STOP, tất cả thời gian đều đứng lại, bọn họ có thể nhận thấy được mới là lạ.

Đại Vệ sắc mặt đen đến đáng sợ, Cậu vào bằng cách nào?

Đổng Học Bân cười nói: Đương nhiên là đi vào, nếu không thế nào? Tôi bay vào? Tôi cũng muốn, ha ha, đáng tiếc tôi không biết bay. Nhìn Đại Vệ, Đổng Học Bân mỉm cười nói: Được rồi, tiếp tục nói đề tài vừa rồi đi, quốc gia các người kiêu ngạo thật sự là rất khiến cho tôi mở rộng nhãn giới, không tồi không tồi, chuyện của quốc gia các người đều phải xem xét một chút, chuyện của quốc gia chúng tôi các người cũng tìm mọi cách cản trở, cái này không phải là một lần hai lần? Đừng nói hàng đơn vị, tôi sợ rằng hơn mười lần cũng đều có, thế nào? Nếu không thì không thể hiện ra địa vị của quốc gia các người? Nếu không các người cả người khó chịu? Được đấy. Thủ đoạn của quốc gia các người hôm nay rất kinh tởm, người khác tôi không biết, dù sao cá nhân tôi rất thích, thật tốt, tới tới tới. Ông cũng thử hù dọa tôi xem.

Cái đoạn tiếng Anh này quá dài, hơn nữa có chút không tiêu chuẩn, Đại Vệ không nghe hiểu. Nhưng giọng điệu bất thiện của Đổng Học Bân gã vẫn nghe ra.

Đổng Học Bân cười nói: Tới đi, hù dọa tôi đi? Nhanh lên một chút nhanh lên một chút.

Đại Vệ không lên tiếng. Nghiêm mặt bước chân lui về phía sau, đến cạnh cửa.

Đổng Học Bân nói: Sao không hù dọa tôi đi? Ơ, ông đi đâu thế? Chúng ta còn chưa nói xong mà. Hắn đi tới túm vai của Đại Vệ, kéo gả ngồi xuống một cái ghế trên bàn hội nghị, còn mình cũng ngồi ở bên cạnh, Gấp đi cái gì, tới, chúng ta tâm sự. Ông nói đi, chúng ta bắt đầu nói từ đâu? Nói quốc gia các người ngoại trừ chúng tôi còn hù dọa bao nhiêu người.

Đại Vệ nghiêm mặt lạnh.

Ông nhìn kìa, ngại ngùng cái gì, vừa rồi ông nói rất hăng hái mà, được, ông không nói tôi nói thay, chúng ta cũng không nói chuyện khác, nói rất nhiều năm trước các người cấm chuyện khoa học gia của chúng tôi đi. Cái này hình như đã không phải là lần đầu tiên hả?

Đại Vệ nghe hiểu, Cấm khoa học gia của các người? Chúng tôi chưa từng có! Trước đây không có, hiện tại cũng không có!

Đổng Học Bân vui vẻ, Những lời này thật đủ kinh tởm, tôi thích. Không sao cả, dù sao quốc gia các người làm chuyện gì các người từ trước đến nay cũng sẽ không thừa nhận, còn có chuyện kinh tế hai chúng ta cũng nói một chút?”

Đại Vệ nói: Cậu là người của bên kia

Đổng Học Bân vỗ tay một chút, Thật thông minh, cái này đều bị ông nhìn ra? Thằng nhãi này thật sự phát hỏa, càng như vậy, hắn nói càng khác thường, rất ti tiện, Ông rất cơ linh, ừm, hèn chi là khoa học gia, danh bất hư truyền, ài, ông đừng chê cười tôi, tôi là từ trên núi mới xuống, chưa thấy qua cái gì, thật vất vả nhìn thấy một khoa học gia nước M, tôi kích động lắm!

Chung Lệ Trân nghe vậy, nhất thời dùng Hán ngữ nói: Cậu là. . .

Đổng Học Bân cười cười, rốt cục đứng lên nhìn Chung Lệ Trân, đưa tay nắm tay cô ấy, Ngài có thể gọi Tiểu Đổng, về phần tên của tôi và chuyện khác sau này tôi sẽ nói cùng ngài, tôi hiện tại muốn xác nhận trước thân phận của ngài một chút. Hắn thật ra đã đại khái xác định, chỉ bất quá ảnh chụp cùng bản thân Chung Lệ Trân có chút không như nhau, giống thì giống, thế nhưng đối chiếu vẫn tốt hơn, Xin hỏi ngài là Chung Lệ Trân đồng chí sao?

Chung Lệ Trân nói: Là tôi!

Đổng Học Bân cẩn thận nói: Còn có cái gì có thể chứng minh thân phận của ngài sao?

Chung Lệ Trân do dự một chút, hơi lắc đầu, Tất cả giấy chứng nhận của tôi đều bị tịch thu.

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Trong phòng này không có thiết mặc nghe lén và giám sát?

Đây là phòng cách ly, có tín hiệu cắt đứt, cho dù có cũng không truyền ra được. Chung Lệ Trân khẳng định nói.

Đổng Học Bân gật đầu, Vậy tôi hỏi ngài ngài trả lời, đối với tên Tạ Tuệ Lan này ngài có ấn tượng không?

Chung Lệ Trân ngẩn ra, Tạ Tuệ Lan? Tiểu Tuệ Lan sao? Con gái của chị Hàn? Cô ấy là tôi trông từ nhỏ, nghe nói mấy tháng trước kết hôn, hôn lễ tôi cũng không đi dự đoực.

Đổng Học Bân cười, cái này vạn vô nhất thất, khẳng định là Chung Lệ Trân không thể nghi ngờ, nói: Xin lỗi Chung giáo sư, tình thế bắt buộc mới phải xác nhận một chút, có cái gì đắc tội xin ngài thứ lỗi, rốt cục tìm được ngài, tiếng Anh của tôi cũng không tốt lắm, ở tầng sáu tìm nửa ngày mới tìm được phòng cách ly số một, kết quả bên trong không có người, may mà phòng cách ly số 2 cách đây không xa, lúc này mới tìm tới được.

Chung Lệ Trân hô hấp có chút gấp, Cậu. . . Là tới cứu tôi?

Đúng vậy. Đổng Học Bân thành khẩn nói: Tôi đã tới muộn, thật sự xin lỗi!

Chung Lệ Trân vừa nghe thì kích động lên, Không muộn! Không muộn! Chỉ cần có thể trở lại! Lúc nào cũng không muộn!

Được rồi. Đổng Học Bân đột nhiên nói: Hiệu quả cách âm của phòng này thế nào? Đưa tay sờ vào trong áo khoác, cũng không biết lấy ra cái gì.

Chung Lệ Trân vô thức nói: Tốt, âm thanh gì đều. . . Ánh mắt thoáng nhìn, Chung Lệ Trân vội hỏi: Không tốt! Đại Vệ muốn nhấn nút cảnh báo!

Phía sau, Đại Vệ đã thừa dịp Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân nói chuyện chạy tới chổ cửa lớn, mắt thấy sẽ nhấn được cái nút khẩn cấp màu đỏ! Đổng Học Bân không chút hoang mang thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, tay từ trong áo khoác lấy ra, trên cổ tay đã có một khẩu súng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chung Lệ Trân, Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn siết cò súng, đoàng!

Máu bắn tung lên!

Đại Vệ thân thể cứng đờ, phù một tiếng ngã xuống mặt đất!

Chung Lệ Trân sắc mặt đại biến, nghiêm mặt quát với Đổng Học Bân: Cậu làm gì!

Cứu ngài. Đổng Học Bân đáp.

Vậy cũng không cần phải giết người!

Không giết người, sao đi ra ngoài?

Người của các người không phải đều vào được sao?

Đổng Học Bân cười khổ nói: Lần này cứu viện, chỉ có một mình tôi.

Chỉ một mình cậu? ? Chung Lệ Trân trong mắt kinh ngạc. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK