Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa.

Huyện Trinh Thủy.

Mây xanh chặn ánh nắng gắt của mặt trời.

Trong khách sạn, trong huyện mở tiệc đón gió cho các nhà đầu tư, lúc đầu an bài chỉ một phòng, có thể chứa hai mươi người không thành vấn đề, nhưng hiện tại không chỉ có mười mấy người ngoại thương, còn có hơn bảy mươi nhà đầu tư trong nước, trong huyện không có khả năng nặng bên này nhẹ bên kia, khẳng định phải đối xử bình đẳng, cho nên sau khi nhận được tin của Đổng Học Bân thì trong huyện đã lập tức an bài một sảnh yến hội nhỏ, sảnh khá lớn, có bầu không khí của vũ hội, bởi vì do nhiều người quá nên không an bài bàn được, yến hội cũng đổi thành tiệc đứng, chỉ thấy gần trăm nhà đầu tư đang cùng Mông bí thư và Khương huyện trưởng cùng lãnh đạo cán bộ huyện trò chuyện với nhau, có đứng, có ngồi quanh sô pha, cũng có người đi tìm bàn ăn riêng, có đồ ăn có rượu có nhạc, bầu không khí nhất thời trở nên náo nhiệt, mọi người cũng vui vẻ.

Bên trong hấp dẫn người nhất vẫn là Khương Phương Phương và Trương Long Quyên.

Hai người một người thì thụ mỹ, một người thì diễm lệ gợi cảm, đứng chổ nào cũng có thể lôi kéo ánh mắt, đàn bà đẹp thì đến chổ nào cũng có thể hấp dẫn người cả.

...

Khương huyện trưởng.

Ông chủ Trần cũng tới?

Ơ, ngài còn nhớ rõ tôi?

Đương nhiên, lần này vẫn là muốn nhìn hạng mục lần của?

Đúng vậy, nhìn lại, vẫn chưa quyết định được.

Khương huyện trưởng, ha ha, tìm ngài đã nửa ngày, uống một ly? Năm ngoái lúc tôi tới huyện Trinh Thủy ngài đã không nể tình, lần này không thể dùng trà thay rượu.

Vậy tôi uống rượu vang.

Được, là rượu là được, tôi kính ngài!

Được. Cạn.

. . .

Là Trương tổng sao, chào ngài.

Đừng gọi ngài, gọi lão Trương là được, ha ha.

Như vậy sao được, tôi kính ngài một ly, cảm ơn ngài lựa chọn huyện Trinh Thủy chúng tôi.

Không cần khách khí như vậy, ha ha, Đổng huyện trưởng các người là bạn tốt của tôi.

Ngài là bạn bè của Đổng huyện trưởng. Vậy tự nhiên cũng là bạn bè của huyện Trinh Thủy chúng tôi, tôi kính ngài.

Tốt, cụng ly.

. . .

Trong sảnh yến hội phân công rất rõ.

Khương Phương Phương rõ ràng là phụ trách làm tốt quan hệ với những nhà đầu tư trong nước, vẫn đều trò chuyện cùng mọi người, có lúc trò chuyện hạng mục, có lúc trò chuyện riêng, lần này nhà đầu tư tới phần lớn cũng là nam. Có một mỹ nữ huyện trưởng như thế, mọi người cũng là cảnh đẹp ý vui. Bên kia. Mông bí thư và mấy người cán bộ huyện phụ trách giao lưu cùng ngoại thương. Trình độ tiếng Anh của thư ký Trương Phong của Mông bí thư dĩ nhiên cũng không tệ lắm, trình độ phiên dịch mạnh hơn nhiều so với mấy người thành phố lúc trước lâm trận chộp tới, Mông Duệ cuối cùng cũng cố ý tìm tới Trương Long Quyên, cười nói trò chuyện cùng Trương đại tỷ.

Đương nhiên, bên trong bận nhất thật ra là Đổng Học Bân.

Hắn lúc ở tại thành phố từng có tiếp xúc cùng rất nhiều nhà đầu tư trong nước, trên cơ bản đều nhận thức, ngoại thương cũng là hắn kéo tới. Khẳng định muốn nói một chút, vì vậy chỉ thấy Đổng Học Bân hai đầu chạy loạn qua lại. Ngay cả đồ ăn cũng không kịp ăn, cuối cùng sau khi hàn huyên một hồi. Đổng Học Bân nhìn thời gian, cũng đi qua thấp giọng nói nhỏ với Khương Phương Phương, Khương Phương Phương gật đầu, ừ một tiếng, Đổng Học Bân lúc này mới rời đi.

Lão Trịnh!

Đổng huyện trưởng, làm sao vậy?

Kêu người của cục chiêu thương, đi ra ngoài mở họp.

Tốt, tôi nói với bọn họ.

Đổng Học Bân và người của cục chiêu thương đều đi, sau khi ra sảnh yến hội tìm một khu nghỉ ngơi bên cạnh, cả đám đều ngồi xuống.

Trịnh Đại Hữu, Thành Ngọc Khiết, Tiếu Hồng, Cung Na.

Cái này chính là mấy người còn lại của cục chiêu thương bọn họ trong huyện.

Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, nói: Tôi bố trí nhiệm một chút vụ, người chúng ta không nhiều lắm, cho dù trong huyện điều thêm một ít người cho chúng ta, đối mặt gần một trăm nhà đầu tư khẳng định vẫn thiếu, vấn đề này không có biện pháp giải quyết, chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì, tăng ca là khẳng định, thậm chí có thể bắt mọi người từ sáu giờ sáng đến tám giờ tối đều phải đầu nhập vào công tác, tôi cũng như vậy, bất quá mệt tôi tin tưởng cũng đáng giá, bởi vì quy mô của lần chiêu thương này là lớn nhất trong lịch sử của huyện Trinh Thủy chưa từng có, huyện Trinh Thủy có thể thoát được cái mũ huyện nghèo khó cấp quốc gia hay không, dân chúng sau này sinh hoạt có thể không nâng cao một bước hay, trọng trách đều rơi vào trên người chúng ta, tôi hy vọng tất cả mọi người lấy ra tất cả sức lực, đối mặt mỗi một một nhà đầu tư chúng ta đều phải dùng lòng nhiệt tình và lòng tin vô cùng thậm chí hoàn toàn để lấy được đầu tư.

Vâng.

Ngài yên tâm.

Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi người cũng đều tỏ thái độ.

Công sự nói hết lời, Đổng Học Bân cũng chuyển giọng, Tôi ở chỗ này nói trước với mọi người, tới lúc tôi đã biết, chiêu thương của huyện chúng ta không có phần thưởng trích phần trăm của hạng mục giống huyện khác, tiền thưởng là di động, trong huyện còn chưa có ra văn kiện, cái chính sách này tạm thời cũng không có biện pháp điều chỉnh, bất quá tôi cam đoan với mọi người, nếu như lần này đầu tư có thể trên quy mô trăm triệu, tôi cam đoan cục chiêu thương chúng ta ai ai đều ít nhất có hơn ba trăm ngàn tiền thưởng, về phần di động, dựa theo cống hiến cá nhân mà tính, ba trăm ngàn chỉ là thưởng gốc.

Mọi người vừa nghe, trong mắt đều là một trận kích động.

Tiếu Hồng lúc này thất thanh nói: Ba trăm ngàn thưởng gốc? Nói xong có thể nghĩ có chút không thích hợp, nhanh chóng che cái miệng, không dám lên tiếng nữa.

Đổng Học Bân không nghĩ cái gì, Đúng vậy, ba trăm ngàn thưởng gốc, chỉ nhiều không ít, điểm này tôi nói với Mông bí thư Khương huyện trưởng, không có vấn đề, cái này cũng là một khẳng định và khen ngợi đối với thành tích công tác của mọi người mấy ngày này và mấy ngày sau, đều là mọi người nên được, nhưng tôi cũng nói, tiền đề là có thể chứng thực được đầu tư hơn trăm triệu. Lúc trước chỉ định là năm mươi triệu, nhưng hiện tại tình thế tốt như vậy, tự nhiên cũng tăng giá một ít.

Không có lợi không có tâm tư làm việc.

Tiền thưởng đối với bọn họ mà nói mới là thật.

Ba trăm ngàn! Đây là cái gì khái niệm? Cái này tương đương với tiền lương của mười năm!

Chỉ cần liều mạng một tháng giống như hoàn thành nhiệm vụ của mười năm? Mọi người đương nhiên không nói, nhiệt tình cũng nổi lên!

Thấy thế, Đổng Học Bân nói: Vậy tôi phân phối nhiệm vụ, lão Trịnh, đoàn đầu tư ngoại thương vẫn là trọng điểm trong trọng điểm, ông tự mình để ý một chút, cái khác đều không cần phải xen vào, chỉ cần ngoại thương ở huyện chúng ta một ngày, ông theo một ngày, Thành chủ nhiệm, tiểu Cung, tiểu Tiếu, các người cũng không dùng để ý tới phân công nghiệp vụ khác, cho dù là người của phòng làm việc bắt đầu ngày hôm nay cũng đi ra ngoài chạy nghiệp vụ cho tôi, bảy mươi nhà đầu tư trong nước tôi giao cho các người, mang theo người xuống dưới khảo sát hạng mục, nếu có người nào có ý đồ gì, các người tìm người phụ trách, nhân thủ nếu như không có biện pháp một theo một, tìm người trong huyện điều đến cho chúng ta, chính phủ huyện làm bên này tôi cũng sẽ bắt chuyện một tiếng, lúc cần thiết có thể cùng nhau hành động. Công tác tiếp đãi cũng là chức năng và công tác của phòng làm việc chính phủ huyện, Đổng Học Bân lại là lãnh đạo phân công quản lý, nếu thật sự tới lúc vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đem mọi người phái xuống dưới.

Được.

Chúng tôi rõ ràng.

Vậy đều như vậy, có bất luận tiến triển và vấn đề gì tùy thời liên hệ với tôi!

Nhìn như Đổng Học Bân đem nhiệm vụ giao cho Trịnh Đại Hữu và đám người Thành Ngọc Khiết, nhưng trên thực tế tất cả mọi người biết, bận nhất khẳng định là Đổng Học Bân, cùng đi khảo sát Đổng Học Bân khẳng định phải đi, bên này có việc hắn phải thu xếp, bên kia có tình huống hắn phải đi xử lý, thậm chí câu thông ý đồ cũng cần Đổng Học Bân đi tọa trấn, cho nên cũng không ai nói cái gì, tất cả mọi người rõ ràng, hội chiêu thương lần này không ai có thể nhàn được.

Reng reng reng.

Điện thoại di động của Trịnh Đại Hữu vang lên.

Vừa nhìn màn hình, Trịnh Đại Hữu không khỏi nhíu mày, Trần Minh Minh?

Ông nhìn về phía Đổng Học Bân muốn hỏi một chút, nhưng thấy Đổng Học Bân không nói chuyện, Trịnh Đại Hữu vẫn là tiếp điện thoại.

Điện thoại vừa thông, âm thanh của cục trưởng cục chiêu thương khu Mai Dương Trần Minh Minh đầu kia đã truyền đến đây, Lão Trịnh! Huyện Trinh Thủy các người muốn làm gì!

Trịnh Đại Hữu cũng tức giận nói: Cái gì mà chúng tôi muốn làm gì?

Ông nói đi! Trần Minh Minh quát: Chúng tôi liên hệ tới bảy nhà đầu tư! Các người ngay cả nói cũng không nói một tiếng thì đã đoạt đi rồi? Các người có ý gì hả?

Tiếng nói rất lớn.

Đổng Học Bân Thành Ngọc Khiết bọn họ đều nghe được.

Thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân đi tới một bước đem điện thoại của Trịnh Đại Hữu đoạt đến đây, lạnh lùng nói: Ông gào cái gì hả! Giọng ông lớn hả?

Ai thế hả?

Tôi Đổng Học Bân!

. . . Cậu?

Đổng Học Bân nói: Tỉnh rượu dậy rồi à? Tôi nói cho Trần Minh Minh ông biết, ông đừng ở chổ này ồn ào với tôi, hai ngày trước khu Mai Dương các người đoạt nhà đầu tư lúc đầu muốn đi huyện chúng tôi, có chuyện này chứ? Tôi nói với ông cái gì? Tôi cái gì cũng chưa nói, công tác chiêu thương cũng là dựa vào bản lĩnh, các người có thể khiến cho Lữ Vệ Quốc đem nhà đầu tư cho các người, vậy là bản lĩnh của các người, cho nên hiện tại nhà đầu tư của các người chủ động tới huyện chúng tôi, ông cũng đừng nhiều lời với tôi, chính ông uống say làm lỡ nhà đầu tư khảo sát chọc giận người ta, ông còn có lý à? Còn gào thét với chúng tôi? Nếu không có tôi hoà giải giúp các người! Ông nghĩ ông bị một xử phạt thì xong?

Trần Minh Minh nghẹn nửa ngày, Các người đây là cường đạo!

Đổng Học Bân chậm rãi nói: Nhà đầu tư đã chọn huyện Trinh Thủy chúng tôi, không phục ông đến huyện chúng tôi đem người mang về, tôi đợi!

Tít tít!

Điện thoại bị Đổng Học Bân cúp!

Điện thoại di động đưa cho Trịnh Đại Hữu, Đổng Học Bân nói: Sau này loại điện thoại này thẳng thắn không cần tiếp! Tiếp cũng được, ồn ào với chúng ta? Vậy ồn ào trở lại! Chúng ta đi ngay ngồi thẳng, trong chuyện này một chút vấn đề cũng không có, không cần có cố kỵ, tôi còn chưa từng nghe qua có lý sợ đuối lý!

Trần Minh Minh quả thật là chọc tức, ông ta thật chưa thấy qua lãnh đạo huyện thiếu đạo đức như thế!

Lúc đầu tối hôm qua uống rượu còn muốn chơi huyện Trinh Thủy một phen, ai ngờ không chỉ không cướp được ngoại thương của bọn họ, ngay cả nhà đầu tư của mình cũng bị mất, thậm chí vừa rồi tỉnh rượu, Trần Minh Minh còn nhận được tin tức, cấp trên đã quyết định cho bọn họ mỗi người một xử phạt cảnh cáo hành chính!

Thảm bại!

Mất mặt!

Hiện tại mỗi một cục chiêu thương của thành phố đều là cái cảm giác này!

Mười huyện khu thậm chí còn có cả cục chiêu thương thành phố cùng nhau xa lánh huyện Trinh Thủy, chèn ép bọn họ, thậm chí làm tốt cái bẫy chờ bọn họ nhảy, nhưng kết quả cuối cùng lại là Đổng Học Bân một mình thu thập tất cả bọn họ! Hơn nữa là thu thập rất thảm!

Đổng Học Bân!

Tên xú lưu manh này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK