Ngày hôm sau.
Buổi sáng bảy giờ.
Sáng sớm trời xanh mây trắng, mặt trời mọc lên cao.
Đổng Học Bân tỉnh dậy, dụi dụi mắt kéo cánh tay bị thương bắt đầu tìm thuốc, không biết là ai giấu hết rồi, tìm nửa ngày cũng không có, Đổng Học Bân bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, nhịn, thẳng thắn không hút, lấy điện thoại gọi năm sáu cú điện thoại, báo bình an cho trong nhà, nếu như không nói, Đổng Học Bân thật sự sợ người trong nhà tới bệnh viện kinh thành tìm hắn, như vậy thì lộ hết.
Từ Yến. . .
Loan Hiểu Bình. . .
Tạ Tuệ Lan. . .
Cù Vân Huyên. . .
Lăn qua lăn lại đủ nửa giờ, điện thoại cuối cùng cũng gọi xong.
Đổng Học Bân ngáp một cái, đang chuẩn bị xuống giường rửa mặt, nhưng vừa vén chăn lên, phòng cánh cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài gõ.
Cốc cốc.
Đổng Học Bân nói: Mời vào.
Vào là Trầm Tiểu Diễm, Ngài tỉnh rồi?
Đổng Học Bân nói: Ừm, vừa dậy, chuẩn bị đi rửa cái mặt.
Vậy ngài đừng nhúc nhích. Nói xong, Trầm Tiểu Diễm quay đầu lại nói với bên ngoài: Em gái, đem hai cái khăn mặt tới. Bên ngoài truyền đến một tiếng đáp.
Ôi chao, đừng.
Không có việc gì, ngài bị thương, không nên đi.
Sao có thể không biết xấu hổ, tôi còn có thể cử động, không cần.
Ngài cũng đừng làm, cấp trên cũng dặn dò chúng tôi phải chăm sóc ngài.
Đổng Học Bân nghĩ không tốt, muốn tự mình đi, nhưng tối hôm qua ngủ hắn đem quần áo cởi ra, cho nên có phụ nữ trong phòng, hắn cũng không xuống giường được.
Một phút đồng hồ sau.
Trầm Tiểu Mỹ vào phòng, cầm hai khăn mặt trong tay.
Đổng Học Bân nói cảm ơn, hắn còn chưa kịp đưa tay tiếp nhận, Trầm Tiểu Diễm đã cầm ở trong tay, lật tay, chậm rãi lau mặt cho Đổng Học Bân. Trầm Tiểu Mỹ cũng không nhàn rỗi. Đưa tay cầm lấy một cái khăn mặt khác ngồi qua, lau nửa bên mặt còn lại cho hắn.
Một trái một phải.
Hai người thiếu phụ đẹp nhiệt tình làm Đổng Học Bân sửng sốt, nhanh chóng đưa tay ngăn cản, Đừng đừng. Tôi tự mình tới là được, tự mình tới là được.
Ngài đừng động.
Chúng tôi làm cho.
Hai chị em cùng nói, tiếp tục lau mặt cho hắn.
Đổng Học Bân rơi vào tình huống khó xử. Toàn thân cũng không quá thoải mái.
Nếu như Tuệ Lan Vân Huyên lau cho hắn, Đổng Học Bân sẽ rất thoải mái, nhưng Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ hắn cũng không quá quen, vừa nhận thức một ngày, cái này có chút khiến cho hắn không thể chịu được.
Mặt lau xong.
Đổng Học Bân lập tức nói: Cảm ơn.
Không cần cảm ơn. Trầm Tiểu Mỹ thu hồi khăn mặt nhìn hắn, Được rồi Đổng tiên sinh, đạn kia ngài rốt cuộc làm sao né tránh? Ngài thấy vị trí của họng súng? Nhưng ngài làm sao biết vị trí đạn bay đến đâu chứ? Dù cho lúc nổ súng ngón tay hơi động, họng súng cũng sẽ dao động rất nhỏ, đạn cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo rất nhiều. Sao ngài có thể khẳng định như thế? Hơn nữa cho dù biết vị trí đạn, sao ngài phản ứng nhanh như vậy? Lại có thể né tránh? Hay là đã sớm dự liệu? Nhưng lúc đó ngài toàn thân bị trọng thương mà?
Vấn đề liên tiếp tới.
Đổng Học Bân một thân mồ hôi, mới biết được các nàng có ý gì. Thì ra còn nhớ thương chuyện bái sư tối hôm qua. Muốn lấy kinh nghiệm.
Đổng Học Bân vội nói: Tôi tránh bậy, tránh bậy thôi.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Mỗi một phát đều có thể tránh. Cái này cũng không thể nói là tránh bậy được.
Đổng Học Bân nói, Vận khí mà thôi, vận khí.
Leng keng, bên ngoài chuông cửa vang lên, Trầm Tiểu Diễm đi ra một chút, trở về trong tay đã có một chén cháo nóng hổi, Vừa điện thoại gọi cháo, nghe Trương tổng nói ngài rất thích uống.
Cảm ơn.
Tới, tôi đút ngài.
Đừng, tôi tự mình uống.
Thân thể ngài còn chưa được, để tôi.
Trầm Tiểu Diễm cầm chén cháo đút cho hắn, rất cẩn thận.
Đổng Học Bân đẩy vài lần cuối cùng cũng không có cách, không thể làm gì khác hơn là há mồm uống.
Quả nhiên, chén cháo này đúng là không thể uống không, Trầm Tiểu Diễm nhìn hắn nói: Chuyện tránh đạn không cần nói, cái này ngài cho dù nói cho chúng tôi biết chúng tôi phỏng chừng cũng không bắt chước được, bất quá khí công của ngài làm sao luyện? Cái này có thể truyền thụ cho chúng tôi chứ? Ngươi yên tâm, chúng tôi sẽ bảo mật cho ngài, sẽ không ngoại truyện.
Trầm Tiểu Mỹ lập tức nói: Đúng vậy, khí công!
Đổng Học Bân choáng váng nói: Tôi biết khí công cái gì chứ?
Trầm Tiểu Diễm nói: Không biết khí công sao ngài bị xe tải đụng mà có thể có chuyện gì?
Sao không có chuyện gì, lúc đó tôi chảy bao nhiêu máu đấy, thiếu chút nữa đã chết.
Nhưng ngài không chết. Trầm Tiểu Mỹ nói: Hơn nữa sau đó càng đánh càng mạnh.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Tôi thật sự không hiểu, nếu hiểu tôi đã sớm dạy cho các người rồi, thật sự.
Thấy hắn không nói, Trầm Tiểu Mỹ lại hỏi, Vậy chuyện ngài trúng vé số là sao? Sao một lần trúng một trăm vé? Có phải là ngài có bí quyết?
Trời đất, cái này có bí quyết cái gì.
Vậy ngài làm sao mà trúng được?
Không phải nói rồi sao, vận khí, vận khí.
Trầm Tiểu Mỹ có chút cả giận nói: Ngài cứ vận khí vận khí, làm gì có nhiều vận khí như vậy? Ngài không muốn nói thì đừng nói! Chị! Mặc kệ hắn!
Trầm Tiểu Diễm nở nụ cười, vẫn tiếp tục đút cháo cho Đổng Học Bân.
Trầm Tiểu Mỹ dừng một chút, nhìn hắn nói: Dù sao ngài phải dạy chúng tôi vài chiêu.
Tôi không biết gì mà.
Ngài lừa gạt ai chứ, không biết sao có thể đánh người nhiều như vậy?
Tôi mèo mù vớ được chuột chết, bọn họ cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp.
Dù sao tôi mặc kệ, tôi và chị tôi đều hầu hạ ngài như thế, ngài dù sao cũng phải dạ cho chúng tôi mấy chiêu, nói thật cho ngài biết, chị của tôi ngày hôm qua canh cho ngài cả đêm trong phòng khách đấy.
Vừa đấm vừa xoa.
Vừa lui vừa tiến.
Đổng Học Bân có chút không chịu được, làm bộ cả người khó chịu nói: Tôi hiện tại cũng không động đậy, vô cùng đau đớn, ngay cả nói đều lao lực.
Trầm Tiểu Mỹ không nói gì.
Ngày hôm qua bị trọng thương như vậy, chảy nhiều máu như vậy, ngài một hơi tiêu diệt hai mươi người, ngày hôm nay đều đã khỏe lại một ít, vết thương cũng băng bó cầm máu, ngài ngược lại không động đậy nổi? Ngài lừa gạt ai chứ! Hai chị em đã có lý giải đối với sức chiến đấu của Đổng Học Bân, biết hắn khẳng định là giả bộ.
Trầm Tiểu Diễm nói: Đừng giả bộ nữa, mở miệng, uống cháo trước.
Đổng Học Bân quả thật cũng đói bụng, không thể làm gì khác hơn là há mồm uống một ngụm.
Cánh cửa không đóng lại, lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Trương Long Quyên rời giường, cô ấy chậm rãi đi tới cửa, Tiểu Đổng, dậy chưa?
Đổng Học Bân ừm nói: Dậy rồi.
Sau một khắc, Trương Long Quyên thấy được tràng cảnh bên trong, thấy hai đại mỹ nhân một trước một sau hầu hạ Đổng Học Bân, Trương Long Quyên cũng vui vẻ, Ha ha, tên nhóc cậu thật đúng là có phúc khí, rất hưởng thụ.
Đổng Học Bân xấu hổ, Không có, tôi cái này. . .
Trầm Tiểu Diễm sợ Trương tổng hiểu lầm, liền giải thích nói: Chúng tôi cũng là muốn học vài thứ của Đổng tiên sinh, không có ý khác.
Muốn bái sư?
. . . Ừm.
Trương Long Quyên duỗi lưng, dục bào hầu như bị bộ ngực cô ấy căng rách ra, cười ha ha nói: Được rồi, các người chiếu cố tên nhóc này đi, chị đi rửa mặt.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh