Ngoài thương khố.
Mủi máu tanh lan tràn xung quanh.
Trên mặt đất nằm tất cả đều là người, mắt mù có mắt mù, đứt tay có đứt tay, gãy chân có gãy chân, nhìn qua như tràng diện của Tu La địa ngục.
Một người!
Một người tiêu diệt mười mấy huynh đệ bọn họ!
Mà người này trước khi tới còn là một thân trọng thương!
Kết quả này khiến cho người nam đi đầu và thủ hạ còn đứng đều có chút không thể tiếp thu, bọn họ hiện tại mới rõ ràng vì sao Đổng Học Bân mới vừa rồi sau khi đứng lên từ trên mặt đất nói như vậy, buồn cười nhất là người nam đi đầu bọn họ còn hỏi Đổng Học Bân vì sao không chạy, vì sao không giả chết, chạy? Sự thật giống như Đổng Học Bân hỏi, hắn vì sao phải chạy? Hắn vì sao phải giả chết? Hắn căn bản là không chết được! Hắn căn bản là không cần phải chạy! Những hình ảnh này đã nói cho đám người kia, cho dù người thanh niên trước mắt này toàn thân gãy xương, cho dù hắn không có vũ khí, cho dù máu của hắn đều chảy khô, một mình hắn cũng vẫn có thể tiêu diệt bọn họ!
Đây là sức chiến đấu gì?
Đây là ý chí lực gì?
Đây là năng lực chịu đòn gì? ?
Lần này, đám người kia rốt cục có chút sợ!
Trên đời sao còn có thể có người như thế? Hắn một thân làm bằng sắt sao? Đầu hắn là hợp kim sao? Cái này con mẹ nó còn không chết được! ?
Đó là hơn mười gậy!
Cho dù là sắt cũng phải để lại chút vết tích!
Nhưng mày lại có thể đứng êm đẹp? Chuyện gì cũng không có? ?
Đổng Học Bân một mực đi tới, rất chậm, nhưng cách bọn họ cũng đã gần trong gang tấc.
Làm sao bây giờ?
Đại ca!
Hắn. . .
Năm người đem súng chỉ vào Trương Long Quyên và hai chi em sinh đôi đã có ý lui, gặp phải Đổng Học Bân loại người đánh sao cũng không chết được. Ai không phát sợ? ?
Hoảng cái gì! Người nam đi đầu phát hỏa.
Thế nhưng. . . Hắn. . . Thủ hạ khẩn trương nói.
Người nam đi đầu nói: Có con tin! Sợ cái rắm!
Mấy người kia tất cả đều im lặng, cũng hơi định tâm lại, họng súng càng nhắm ngay ba người phụ nữ.
Người nam đi đầu sau khi lui lại mấy bước, cũng đi tới gần con tin, nhìn Đổng Học Bân nói: Tao cảnh cáo mày! Lập tức cút cho tao! Bằng không bọn tao sẽ giết người!
Đổng Học Bân cười cười, Các người còn dám giết người?
Người nam đi đầu nói: Không có gì bọn tao không dám! Tôi nói không được đến gần! Con mẹ mày không nghe thấy sao? Hả? Hắn hô một tiếng.
Cạch, mấy khẩu súng lên đạn. Hình như tùy thời sẽ nổ súng.
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ sắc mặt ngưng trọng.
Đổng Học Bân bước chân dừng lại, đứng ở tại chỗ, Đem đàn bà ra làm con tin. Các người cũng không thấy nhục có phải không? Ha ha, tôi đều mặt đỏ thay các người.
Người nam đi đầu cười lạnh nói: Tao không thời gian lảm nhảm với mày, ngày hôm nay mày làm bị thương nhiều huynh đệ như vậy của tao. Cái món nợ này bọn tao sẽ tính rõ ràng với mày, hiện tại mày đứng tại chỗ không được nhúc nhích cho tao, bằng không bọn tao sẽ nổ súng, không tin mày thử xem. Nói xong, người nam đi đầu nhìn về phía một người thủ hạ cầm súng, Chuẩn bị xe đưa người đến bệnh viện, nhanh đưa đi cấp cứu, chúng ta cũng đi. Người của bọn họ chưa chết, thế nhưng cũng tất cả đều là trọng thương, nếu như cứu chậm khẳng định sẽ chết.
Đổng Học Bân ngắt lời nói: Các người còn muốn đi?
Người nam đi đầu nhìn nhìn hắn.Bọn tao muốn đi, tự nhiên có thể đi, còn cần hỏi mày?
Vậy các người thật đúng là phải hỏi tôi. Đổng Học Bân mị mị tròng mắt, Người tôi không muốn tha, còn chưa từng có ai có thể chạy!
Người nam đi đầu cười, cũng từ bên hông lấy ra một khẩu súng, lên đạn nhắm ngay Trương Long Quyên, Vậy mày thử xem?
Mấy người khác biết sức chiến đấu của Đổng Học Bân, cũng đều không dám hàm hồ, đều dùng súng nhắm ngay Trương Long Quyên và chị em sinh đôi.
Cùng lắm thì chết chung, dù sao có ba đại mỹ nhân chôn cùng bọn tao. Đáng giá. Người nam đi đầu giả vờ hung ác nói.
Trương Long Quyên nở nụ cười, lớn tiếng nói: Không được thì cậu cứ đi trước đi, liên hệ người rồi tìm chúng tôi.
Không được? Đổng Học Bân cũng mỉm cười một tiếng, Không có gì không được, ngài đây là chế giễu tôi rồi, tôi có tính cách gì ngài còn không biết?
Trương Long Quyên cười ha ha, Vậy nhờ cậu?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Chút chuyện nhỏ, vài người mà thôi.
Thế nhưng Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ không có dễ dàng như vậy, vài người mà thôi? Cái này không phải vấn đề vài người, mà là vài khẩu súng! Đổng Học Bân có thể tránh đạn các nàng đã xác định, thế nhưng tránh đạn thì tránh đạn, cậu có thể bảo hộ mình, nhưng các nàng không tránh được, các nàng cũng không có bản lĩnh tránh đạn xuất thần nhập hóa, nếu như bọn họ nổ súng, các nàng và Trương tổng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Cậu có thể tránh đạn!
Nhưng cậu không nhanh hơn đạn!
Người nam đi đầu bọn họ cũng nghĩ như vậy, bọn tao thừa nhận tên nhóc mày lợi hại, đạn bắn không được mày, gậy đánh không chết mày, Xem như mày lợi hại, bọn tao không phải đối thủ, nhưng trong tay bọn tao là có con tin, mày có lợi hại thì có thể làm được gì? Cho nên trong lòng người nam đi đầu bọn họ nắm chắc thắng lợi, biết Đổng Học Bân khẳng định là rất quan tâm ba người này, không dám xằng bậy, bằng không bọn họ thật sự sẽ nổ súng!
Tràng diện cầm cự.
Mọi người mày nhìn tao, tôi nhìn mấy người, không ai động.
Người nam đi đầu nhìn Đổng Học Bân nói: Lập tức lui cho tao! Ở đây không có chuyện của mày! Nếu như mày đi thêm một bước! Bọn tao sẽ giết một người! Đi một bước giết một người! Mày có thể xem bọn tao có dám hay không! Chuyện này liên quan đến đến sinh mệnh của bọn họ, bọn họ đương nhiên dám giết người, cho nên sau khi kiến thức sức chiến đấu vượt quá nhận thức của Đổng Học Bân, người nam đi đầu bọn họ không có khả năng để Đổng Học Bân đến gần người!
Đếm đến ba! Người nam đi đầu ra tối hậu thư.
Ba. . .
Hai. . .
Một. . .
Súng trong tay mấy người này đều sờ lên cò súng!
Đổng Học Bân phủi tay nói: Được được, tôi đi. Hắn xoay người lại đi, một bước, ba bước, năm bước.
Người nam đi đầu thở phào nhẹ nhõm.
Có thể không ai thấy, trên mặt đất bên kia đang nằm một khẩu súng, ngay tại bên cạnh một người ngất xỉu không xa, bởi vì vấn đề góc độ, bọn họ cũng không có chú ý tới. Đó chính là khẩu súng trước đó Trầm Tiểu Diễm ném ra, còn nằm đó, vẫn chưa có người động qua!
Góc độ của hai chi em sinh đôi cũng nhìn không thấy khẩu súng.
Nhưng súng là của Trầm Tiểu Diễm, cô ấy tự nhiên biết vị trí đại khái, cũng muốn đi lấy súng, cho nên ấn tượng rất sâu, vừa nhìn phương hướng Đổng Học Bân đi tới liền biết hắn muốn làm gì!
Đây là muốn liều mạng?
Nhưng thuật bắn súng của Đổng Học Bân Trầm Tiểu Diễm các nàng cũng không có gặp qua. Đương nhiên là không biết.
Thế nhưng biết hay không biết đã không quan trọng, Trầm Tiểu Diễm nghĩ cho dù thuật bắn súng của cậu tốt, thế nhưng sáu người ở đây dùng lục khẩu súng chỉ thẳng vào người! Khẩu súng của cô ấy bởi vì muốn mang theo tùy thân, cho nên lựa chọn một súng lục loại nhỏ, cũng chỉ có sáu viên đạn!
Sáu người!
Sáu viên đạn!
Cho dù cậu có thể nhặt khẩu súng lên, bọn họ cũng sớm có phản ứng. Cậu nhanh cũng không có khả năng chớp mắt mấy cái liền giết chết sáu người? Bọn họ cũng sẽ không đứng yên ở nơi đó không nhúc nhích!
Cho nên nhìn phương hướng Đổng Học Bân tiến lên, Trầm Tiểu Diễm nhíu mày lại, Trầm Tiểu Mỹ thấy biểu tình của chị, tựa như cũng rõ ràng cái gì, liếc mắt nhìn thẳng Đổng Học Bân, hô hấp cũng có chút gấp, cái này liên quan đến đến tính mệnh của ba người các nàng, các nàng không thể không gấp!
Bầu không khí đều đọng lại!
Người nam đi đầu bọn họ cũng nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, chỉ cần hắn giở trò gì, bọn họ sẽ nổ súng giết một người!
Năm giây. . .
Mười giây đồng hồ. . .
Đổng Học Bân đi rất chậm. Góc độ chậm rãi biến hóa, cũng thành đưa lưng về phía bọn họ, chỉ để lại một bóng lưng cho mấy người.
Người nam đi đầu sửng sốt, lập tức nhìn về phía mấy tên thủ hạ.
Đám thủ hạ cũng mặt âm u gật đầu, đều rõ ràng!
Nếu mày đưa lưng qua, vậy cũng đừng trách bọn tao không giữ chữ tín!
Người nam đi đầu và hai người thủ hạ hầu như là trong cùng một lúc giơ súng lên nhắm ngay Đổng Học Bân!
Bang bang!
Bang bang!
Bọn họ nổ súng về hướng Đổng Học Bân!
Trong nháy mắt bọn họ nổ súng, Trầm Tiểu Diễm cả kinh, Tiểu Đổng cẩn thận!
Trong nhận thức của Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ, tránh đạn đều là dựa vào phương hướng họng súng phán đoán, nhưng đưa lưng về phía người, căn bản nhìn không thấy phương hướng của họng súng!
Cái tình huống này làm sao tránh?
Căn bản là không có biện pháp tránh!
Các nàng không ngờ Đổng Học Bân sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này!
Thế nhưng nhìn Đổng Học Bân cách đó không xa, hai chị em kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người!
Đổng Học Bân hơi lưng, hơi nghiêng thân, đúng là tựa như sớm biết phía sau sẽ có người nổ súng, sẽ nổ súng lúc nào, khi bọn họ vừa siết cò súng, Đổng Học Bân đã cúi thân, cuối cùng thậm chí cánh tay chống trên mặt đất, chạy một bước về phía trước!
Bảy tám phát đạn toàn bộ không bắn trúng!
Đổng Học Bân đã có thể thấy được khẩu súng, đưa tay bắt đến!
Không tốt! Súng! Người nam đi đầu kinh sợ nói: Hắn giở trò! Nổ súng cho tao! Giết con tin! Giết một người trước!
Tình thế đã hết sức căng thẳng, Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng đều thay đổi sắc mặt, một người trung niên bên cạnh đã giơ lên súng!
Họng súng hướng Trầm Tiểu Mỹ!
Muốn giết trước chính là cô em gái trong hai chị em sinh đôi!
Đừng! Em gái! Cô chị Trầm Tiểu Diễm nóng nảy, nhào đến thay em gái đỡ phát đạn này!
Đoàng!
Tiếng súng vang lên!
Hai chị em con ngươi co rụt lại, thế nhưng một lát sau, các nàng phát hiện mình cũng không có bị thương, nhìn lại, các nàng nhìn thấy người trung niên nổ súng liên tiếp kinh khủng ôm tay, súng trên tay gã đã bị đạn bắn bay, súng xoay tròn giữa không trung, rơi xuống địa!
Là Đổng Học Bân nổ súng!
Hai chị em lập tức có phản ứng!
Mấy tên khác bên cạnh thấy tình thế không ổn, lập tức đều dùng súng nhắm vào hai chị em!
Đoàng! Đổng Học Bân tùy ý nả một phát súng!
Một người bên trong vừa muốn nổ súng liền kêu đau một tiếng, súng trên tay bay ra ngoài! Giống tình huống của người vừa rồi như đúc!
Đoàng!
Vừa một súng! Súng trên tay của tên còn lại bên góc cũng tuột tay bay ra!
Đoàng!
Lại một khẩu súng bay đi!
Đoàng!
Vừa một khẩu súng khác!
Đoàng!
Súng trên tay của người nam đi đầu cũng bị một phát bắn bay ra ngoài!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh