Buổi tối.
Trời đã tối hẳn.
Trong phòng ngủ Tứ Hợp viện, Đổng Học Bân mở mắt mới phát hiện trời đã tối rồi, ngáp một cái sờ sờ điện thoại di động của mình nhìn thời gian, hay thật, đã chín giờ hơn, không ngờ mình ngủ từ ba giờ chiều đến bây giờ? Sáu tiếng đồng hồ? Cũng khó trách, Đổng Học Bân hôm qua một ngày một đêm không chợp mắt, duỗi lưng một cái nhanh chóng xuống giường, lúc mang dép cũng nhìn chăn bên cạnh một chút, Tạ Tuệ Lan và đứa nhỏ cũng không biết đi đâu rồi, một người cũng không thấy.
Đẩy cửa ra phòng, phát hiện phòng ngủ đối diện có tia sáng mờ.
Đổng Học Bân đẩy cửa tiến vào, phát hiện Tạ Tuệ Lan đang ngồi trên giường dỗ đứa nhỏ ngủ, tiểu bảo bảo đang híp mắt đắc ý nằm, còn chưa ngủ, nhưng hình như sắp rồi.
Suỵt. Tạ Tuệ Lan dựng thẳng ngón tay ngoài miệng.
Đổng Học Bân nói: Trễ như vậy rồi, sao không gọi?
Tạ Tuệ Lan nói: Mẹ nói cho anh ngủ nhiều một chút, cơm đều để dành cho anh.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Vậy hai mẹ con đây là muốn ngủ? Sao chạy phòng này ngủ?
Mẹ sợ đánh thức anh, nói anh mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, không cho mẹ con em vào, hai mẹ con chỉ có thể đi phòng này, ha ha. Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, Nhà khác bình thường có cháu trai, làm gì còn lo cho con trai, hơn nữa con trai đều lớn như vậy rồi, lại càng không cần quan tâm, lực chú ý khẳng định tất cả trên người cháu trai, mẹ em thì ngược lại, có cháu trai rồi chuyện gì cũng đều nghĩ đến anh trước, cái khác đều để sau.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Đương nhiên, đó là mẹ anh mà, được rồi, thừa dịp đứa nhỏ còn chưa ngủ, hai mẹ con nhanh chóng đi qua phòng kia đi, phòng này lấy ánh sáng không tốt, chiếu vào cũng có chút chói, bên dưới lại không có lót gì cả, ngủ khó chịu.
Em cũng nghĩ như vậy. Tạ Tuệ Lan ừm một cái. Ôm đứa nhỏ đi.
Đổng Học Bân nói: Vậy anh đi hâm nóng cơm trước, mẹ đâu? Cũng ngủ?
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn bên ngoài, Vừa rồi nghe tiếng cửa, hình như đi ra, em cũng không rõ ràng lắm.
Đi ra? Buổi tối đi ra ngoài làm gì? Đổng Học Bân nhíu nhíu mày, Em đừng quản để anh ra xem.
Nói xong, Đổng Học Bân để trần đi ra, ngay cả áo khoác cũng không có mặc, dép trên chân kéo lê trên từng bước đi. Hắn là lớn lên trong ngõ kinh thành. Vào mùa hè, nam đồng chí mặc kệ già trẻ, cởi trần ra ngõ thuộc về hạng mục truyền thống. Hiện tại không phải thời gian công tác, không ở trong huyện, lại đều là người nhà của mình. Đổng Học Bân cũng buông xuống rất nhiều ngụy trang không cần thiết, cái này mới là hắn chân chính, Đổng Học Bân cho dù đi tới ngày hôm nay, cho dù đi tới cấp bậc ngày hôm nay, bên trong của hắn thật ra cũng vẫn là người của vài chục năm trước cởi trần trong ngõ mang dép ra phố, mặc dù cởi trần, mặc dù mang dép, ánh mắt cho tới bây giờ cũng đều mang theo kiêu ngạo của mình.
Trong sân không có.
Bên ngoài ngõ cũng không thấy được.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đi trở về, tự mình đi phòng bếp hâm nóng cơm, sau đó cũng không quản trong sân có muỗi hay không, đem đồ ăn ra bàn đá dưới gốc cây ngồi ăn.
Cạch, cửa mở.
Loan Hiểu Bình cầm một túi đồ đẩy cửa tiến vào, Ơ? Dậy rồi?
Đổng Học Bân nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội nói: Mẹ đi đâu vậy? Buổi tối rồi còn ra đi? Có việc mẹ cứ kêu Tuệ Lan đi giúp mẹ.
Loan Hiểu Bình thản nhiên nói: Con bé làm gì biết mua.
Đổng Học Bân ổn định tinh thần nhìn lại, trong túi nilon là một túi tiền giấy. Hắn ngạc nhiên một chút, bấm đốt ngón tay xem ngày mới bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán.Con thiếu chút nữa đã quên! Ngày mai là ngày giỗ của ba!
Loan Hiểu Bình nhìn phòng bắc, oán giận nói: Nói nhỏ chút, đừng để cho vợ con nghe.
Cái này sợ cái gì? Đổng Học Bân không nói gì.
Loan Hiểu Bình nói: Hôm nay là tiệc trăm ngày của con trai hai đứa, hỉ sự mà, tuy rằng không phải một ngày với ngày giỗ của ba con, nhưng là kề bên, nhà vợ là nhà giàu, chú ý có thể nhiều, sợ bọn họ kiêng kỵ, cho nên một hồi mười hai giờ, mẹ với con đi đốt giấy là được.
Đổng Học Bân ai da nói: Mẹ coi mẹ kìa, không đến mức, nhà bọn họ Tuệ Lan có chú ý cái gì đâu, hơn nữa cũng không có gì kiêng kỵ.
Loan Hiểu Bình nói: Nói nhỏ chút, nghe mẹ, con ăn cơm trước.
Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân quay về phòng nhìn, Tuệ Lan và đứa nhỏ tựa như đều đang ngủ, Đổng Học Bân cũng không dám phát ra động tĩnh, cẩn thận đóng cửa lại đi ra.
0 giờ.
Loan Hiểu Bình từ trong phòng đi ra, Đi thôi.
Đổng Học Bân vẫn ở trong sân chờ, nghe vậy gật đầu, cùng mẹ già đi ra đầu ngõ, tìm một chổ ngồi xổm xuống, mẹ già bắt đầu dọn đồ, Đổng Học Bân cũng hỗ trợ. Hiện tại lúc này, cho dù là Hậu Hải cũng không có người, náo nhiệt chính là quán bar phố đầu kia, không phải khu dân cư bên này.
Lão Đổng à, tôi và con trai lại tới thăm ông, mấy lần trước chuyện tình bận quá, cũng đều không nói nhiều được với ông, con trai ông hiện tại có tiền đồ, ông đoán xem nó hiện tại làm quan gì? Ha ha, tôi cam đoan ông đoán đều đoán không được. Loan Hiểu Bình vừa đốt giấy vừa cười nói: Nó đã làm bí thư huyện uỷ, cấp chính xử, so với ông bạn học lão Tôn của ông lúc trước nói vừa đến đã chọc giận ông, ổng cũng không mới là cấp chính khoa sao? Còn đều hơn năm mươi tuổi, nhưng ông xem con trai chúng ta, mới hai mươi bảy tuổi đã là bí thư huyện uỷ, có tiền đồ nhiều nha, nghe nói lão Tôn năm ngoái cũng bệnh chết? Ông ở bên dưới mà gặp phải ổng cũng nên đem chuyện này ra nói chọc tức ổng, ổng chọc tức ông cả đời, chúng ta cũng không thể khách khí, ha ha, còn có chuyện cao hứng hơn nữa, lần trước không phải nói với ông con trai tôi cưới một người vợ đặc biệt đẹp sao, con dâu tôi cũng thăng quan, hiện tại ông đoán xem là cấp bậc gì? Đó là bí thư thị ủy, bí thư thị ủy của thành phố cấp địa, một người quản vài triệu người, đặc biệt có bản lĩnh, hơn nữa bây giờ còn cho Đổng gia chúng ta thêm một cháu trai, tên là Đổng Trọng, Tiểu Bân đặt tên đó, đứa nhỏ rất đẹp, lớn lên giống mẹ nó, trưởng thành khẳng định còn có tiền đồ hơn so với Tiểu Bân.
Đổng Học Bân lúc này cũng đốt vài tờ vàng mã, Ba, vài năm nay bận quá, cũng không đi thăm ba được mấy lần, mẹ con bên kia xx` cũng không có thường xuyên gặp, con làm con thật sự không tính là hiếu thuận, cũng may mẹ con hiện tại có chú Dương chiếu cố. . . Nói xong hơi nghiêng đầu, Con có thể nói chú Dương không?
Loan Hiểu Bình gật đầu, Mẹ sớm nói với ba con rồi, biết mẹ có người chiếu cố ba con cũng sẽ yên tâm, ổng vẫn đều là như thế, chỉ cần hai mẹ con chúng ta sống tốt, thì ổng cái gì cũng tốt. Nói đến đây, vành mắt mẹ già cũng đỏ hồng, nước mắt chảy ra, nức nở nói: Cũng là. . . Vì sao đi sớm như vậy, ba con nếu như vẫn còn, là có thể thấy được cháu trai rồi.
Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh của Tạ Tuệ Lan, Ba hiện tại cũng có thể thấy, con đem đứa nhỏ ôm tới. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh