Trong phòng.
Thiên Thiên cho tôi đi.
Làm gì?
Mấy giờ rồi, tôi trở về.
Cậu trước giúp Giai Giai liên hệ rồi nói.
Tôi không phải đều đáp ứng rồi sao, tôi đáp ứng rồi thì khẳng định làm thỏa đáng.
Lời cậu nói tôi vẫn bảo lưu thái độ, hiện tại liên hệ đi, mẹ của Giai Giai rất sốt ruột, cậu liên hệ trước hay liên hệ sau thì cũng như nhau.
. . .
Nhanh lên một chút đi.
Tôi không có biện pháp nói với bà!
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình lại một lần ồn lên.
Tôn Giai vội vàng nói: Không cần, con. . . Con. . .
Phương Văn Bình nói: Khiến cho hắn liên hệ, con không cần phải quản, tên nhóc này ngay cả con gái nuôi của mình đều có thể quên, chuyện của người khác, không biết sẽ kéo tới khi nào.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, nói xạo: Tôi ngày hôm nay là có việc thật!
Có việc cũng không thể quên đứa nhỏ chứ? Phương Văn Bình khinh miệt nhìn hắn.
Đổng Học Bân đuối lý, quả thật là hắn lúc đầu nói là tám giờ đến đây, kết quả bạn học cũ vừa cởi quần áo, đem tâm tư hắn quấy rầy, thật đúng là quên đứa nhỏ quên sạch sẽ, nếu không phải Phương Văn Bình gọi điện thoại cho hắn, Đổng Học Bân có lẽ đến sáng sớm ngày mai mới có thể nhớ tới, bọn họ không biết Thiên Thiên không phải con gái nuôi của mình, mà là con gái ruột, Đổng Học Bân cũng cảm giác mình làm cha có chút không xứng chức, Được rồi được rồi, tôi gọi hỏi một chút. Không cho Phương Văn Bình tiếp tục chế giễu mình, Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại đi phòng ngủ.
Tít tít tít.
Điện thoại của thím hai thông.
A lô, thím hai, con. Đổng Học Bân đi thẳng vào vấn đề nói: Con bên này có hai người bạn sau này muốn vào vòng giải trí phát triển, một người tên là Tôn Giai, còn chưa có đóng phim, muốn có cơ hội, còn có một người tên là Trần Oánh. Là bạn học tiểu học của con, ngài có lẽ cũng biết một ít, diễn qua không ít phim truyền hình và điện ảnh, tuy rằng danh khí có một ít, bất quá vẫn là diễn viên hạng hai, dạo này cũng không tốt lắm, ngài xem. . .
Từ Lệ Phân ừ một tiếng, Không thành vấn đề.
Vậy cảm ơn thím hai. Đổng Học Bân nói.
Con đem tư liệu của bọn họ gửi cho thím một phần, đến lúc đó thím chào hỏi phía dưới, thím cho người khác giúp con làm tốt. Từ Lệ Phân rất nhanh nói.Có tin tức, hoặc là có bộ phim nào tương đối tốt muốn phỏng vấn, thím sẽ trực tiếp gọi điện thoại thông báo các nàng.
Đổng Học Bân nói: Vậy được. Quay đầu lại tôi sẽ gửi vào trong hòm thư tiểu Hạo, bảo hắn cho ngài.
Tốt. Từ Lệ Phân nói.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cất điện thoại di động đi ra, thấy Phương Văn Bình và Tôn Giai đang nói chuyện, hắn liền nói với Tôn Giai: Đến lúc đó đem lý lịch gửi vào hòm thư cho anh.
Tôn Giai vội nói: Được.
Đổng Học Bân nói: Hỏi xong rồi. Có người sẽ giúp em liên hệ, đến lúc đó gọi điện thoại cho em, điện thoại di động của em mở máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Tôn Giai nói: Cảm ơn Đổng ca, cảm ơn.
Đổng Học Bân lắc tay, cũng không có gì tinh thần ngồi xuống, Phương Văn Bình này. Không phải là khiến cho cô ấy trông đứa nhỏ một chút sao, nhìn đi, còn cầu yêu cầu này cái kia. Thật là nhiều chuyện, sớm biết như vậy Đổng Học Bân còn không bằng đem đứa nhỏ cho Hàn Phỉ chiếu cố, cũng tốt hơn so với cô ấy. Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân liền đưa tay đi ôm đứa nhỏ, Đều làm xong rồi. Tôi trở về, đi thôi Thiên Thiên. Cùng ba ba về nhà nào.
Phương Văn Bình cũng giành, Tôi ôm một chút.
Đổng Học Bân chậc lưỡi, Bà đều ôm con gái của tôi cả ngày rồi.
Phương Văn Bình không đáp ứng, vẫn như cũ ôm Thiên Thiên chơi đùa với con bé, vẻ mặt cưng chiều, Tiểu quai quai, hôm nay ở nhà a di nha, a di dỗ con ngủ, hát cho con nghe, có được hay không?
Tiểu Thiên Thiên kêu nha nha, cũng không biết nghe hiểu không.
Bà làm cái quái gì thế. Đổng Học Bân đi tới cướp người, Nhanh chóng cho tôi.
Phương Văn Bình hất tay hắn, Cậu tránh ra, tôi nói cùng đứa nhỏ!
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hai người thật sự là vừa thấy mặt phải cãi nhau, không có một phút có thể yên tĩnh.
Tôn Giai cũng ở một bên nhìn mà cười khổ không ngớt, nhanh chóng hoà giải một chút, nói sang chuyện khác: Dì Phương, Đổng ca, qua hai ngày nữa cũng là lễ Giáng Sinh, con. . . con muốn mời các người ăn, cảm ơn các người hỗ trợ.
Đổng Học Bân nói: Lễ Giáng Sinh ăn cơm cái gì?
Lễ Giáng Sinh hả? Tôn Giai chớp mắt nói: Không phải ngày lễ sao? Ặc, nếu như anh có việc thì thôi, em. . . Lại cúi đầu.
Đổng Học Bân cũng không giành đứa nhỏ, mà là nhìn về phía Tôn Giai, nghĩa chính ngôn từ nói: Không phải anh phê bình em nha tiểu Tôn, anh rất buồn bực, ngày lễ của nước cộng hoà chúng ta còn ít sao? Tân niên, tết âm lịch, ngày mồng một tháng năm, quốc khánh, nguyên tiêu, đoan ngọ, đêm thất tịch, cái này không phải rất nhiều ngày lễ sao? Cho dù lễ này đã qua, ngày thanh niên cũng có? Ngày Quốc tế Phụ Nữ cũng có? Nếu không tể thực thụ lễ cũng có? Em mừng ngày lễ của người nước ngoài làm gì, còn lễ Giáng Sinh? Nước cộng hoà làm gì có cái ngày lễ này, ngày lễ của quốc gia chúng ta còn qua chưa tới, em là người nhà phương tây hả?
Tôn Giai kinh ngạc, Em, ặc. . .
Đổng Học Bân chỉ chỉ cô ấy, Sính ngoại không được, em đều lý giải không được các người là nghĩ như thế nào, lúc đó liên minh tám nước đánh chúng ta, em không phải không biết? Sách giáo khoa tiểu học sơ trung đều có học qua mà? Còn có thời sự tiểu học sơ trung, mấy quốc gia đó đối đãi chúng ta như thế nào? Hả? Anh cũng không tin em không xem qua tin tức, em không xem qua, anh cũng không tin cha mẹ em không xem qua, đám người nước ngoài đó ác tâm chúng ta, chèn ép chúng ta, không ngờ em một chút cũng không để trong lòng? Không ngờ em không xem mình là người của nước cộng hoà? Em giỡn với anh hả? Anh không có thấp kém như thế đâu? Sao có thể đi tâng bốc người ta như thế? Tụi trẻ các em rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy hả?
Tôn Giai vành mắt đỏ lên, đều sắp bị phê bình khóc.
Đổng Học Bân là ai? Đó chính là phẫn thanh trong phẫn thanh, đừng nói Tôn Giai, lúc trước Tạ Tĩnh cùng Đổng Học Bân đề cập qua cái này, đều bị Đổng Học Bân quở trách cho ngập mặt!
Em. . . Em. . . Tôn Giai ủy khuất cực kỳ, cô ấy không rõ ràng chỉ là một cái lễ Giáng Sinh, sao làm cho Đổng Học Bân tức lớn như vậy, cô ấy lúc đến trường vẫn đều mừng lễ Giáng Sinh, Tôn Giai không có chủ kiến gì, tất cả mọi người ăn mừng, cô ấy cũng ăn mừng theo, cho nên cũng thành thói quen, cho tới bây giờ không cảm thấy mừng một lễ Giáng Sinh sẽ như thế nào .
Phương Văn Bình sắc mặt trầm xuống.
Ánh mắt xin giúp đỡ của Tôn Giai nhìn về phía Phương Văn Bình, cô ấy không biết nên giải thích như thế nào với Đổng Học Bân.
Nhưng ai biết Phương Văn Bình trầm mặt, dĩ nhiên quay lại Tôn Giai nói một câu, Mừng lễ Giáng Sinh cái gì, mừng thực thụ lễ có ý định nghĩa hơn so với cái này, cha mẹ con đều là đảng viên, đừng làm cho bọn họ mất mặt!
Tôn Giai hai mắt tối sầm, cô ấy rốt cục rõ ràng, cô ấy gặp phải hai người phẫn thanh trong phẫn thanh!
Tại chuyện này, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình đạt thành nhất trí một cách hiếm có! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh