Buổi tối ở bờ biển.
Đèn đuốc thắp sáng trên bờ cát.
Đổng Học Bân thay quần áo đứng trên du thuyền, đằng sau, Tạ Hạo Tạ Tĩnh cùng Tôn Khải cũng lục tục lên thuyền, Tạ Tuệ Lan cùng đám người Ngô Nhị thì đứng dưới thuyền.
“Tiểu Đổng, các cháu thật sự muốn đi?” Ngô Nhị cuối cùng hỏi một tiếng.
Đổng Học Bân gật đầu nói: “Chú Ngô, chúng cháu không có việc gì đâu, yên tâm đi”.
Ngô Nhị thở dài, “Được, ta đây cũng không nhiều lời nữa, chú ý an toàn, đi đường cẩn thận”.
“Được” Đổng Học Bân cảm tạ nói: “Cảm ơn chú cho cháu mượn du thuyền”.
“Du thuyền là việc nhỏ.” Ngô Nhị xua tay nói: “Các cháu có thể an toàn trở về là được”.
Du Du cũng theo chân bọn họ đến chào tạm biệt, “Anh Đổng, anh Tiểu Hạo, mọi người trở về sớm chút nhé”.
Tạ Hạo cười hắc hắc, “Biết rồi, không bao lâu đâu, chờ chúng tôi khải hoàn trở về đi”.
Sau khi Đổng Học Bân cáo từ liền xuống thuyền nhìnTạ Tuệ Lan một cái, hai người bọn họ trong lúc đó cũng không nói nhiều lời, quay người lại, Đổng Học Bân liền vỗ vai Tạ Hạo, bắt đầu phân nhiệm vụ,“ Tiểu Hạo em lái thuyền, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại cho ba, hỏi một chútvề tọa độ của thuyền đánh cá gặp chuyện không may đó, nếu ba không nói cho em, em hãy nói là Tuệ Lan bảo em hỏi, Tiểu Tôn, lát nữa cậu giúp đỡ Tiểu Hạo lái thuyền, một mình nó lái tôi rất lo lắng, còn Tiểu Tĩnh, khi có tọa độ em liền dùng dụng cụ tìm xem, thuyền này có máy tính khống chế, nếu không tìm tháy thì dùng bản đồ đi biển tìm phương hướng, trước tiên hãy quy định sẵn đường đi của thuyền, biển lớn trời đen mờ mịt, chúng ta đừng lạc đường”.
“Hiểu rồi”.
“Em biết rồi anh rể”.
Mấy người đều hành động, một lát sau, du thuyền liền ra xa khỏi bờ
Hôm nay mặt biển rất tĩnh sóng, thời tiết không tồi, tiếng chim hải âu kêu trên đỉnh đầu.
Du thuyền tốc độ mười phần khả quan, vừa đi được không lâu, cũng đã có chút nhìn không rõ bờ cát, chỉ thấy mơ hồ mấy điểm ánh sáng như ẩn như hiện.
Trong khoang thuyền
Bên trong không lớn, bốn người có vẻ có chút chật.
“Anh rể” Tạ Hạo phất tay nói: “Có tọa độ rồi”.
Đổng Học Bân nói: “Tốt, đưa cho Tiểu Tĩnh nghiên cứu một chút phương hướng chuẩn, anh nghe radio một chút”.
Lúc này, Tôn Khải mới có chút lo lắng thấp giọng nói với Tạ Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, em nói xem em cũng theo tới đây làm gì, vạn nhất em xảy ra chuyện gì, anh…”
Tạ Tĩnh cười nói: “Có anh rể em ở đây, có thể có chuyện gì chứ?”.
Tôn Khải buồn bực nói: “Nhưng anh rể em cũng không đảm bảo được”.
Tạ Tĩnh làm cái tư thế giảm thấp âm thanh nói, “Anh nói nhỏ thôi, đừng để anh ấy nghe thấy, em nói cho anh biết, sau khi anh rể em vào thể chế chính là một đội viên cứu hỏa, không có lửa gì là anh ấy không cứu được, không có anh ấy thì không qua được, không phải anh đã hỏi chuyện của anh rể em sao? Được rồi, hôm nay anh có thể tận mắt thấy, có anh ấy ở đây, chúng ta có xảy ra chuyện cũng là một điều khó khăn, anh cứ yên tâm đi”.
Ngừng lại một chút, Tạ Tĩnh lặng lẽ nói: “Hì hì, nếu anh rể em không có bản lĩnh, anh nghĩ chị em có thể đánh giá anh ấy cao vậy sao, chị ấy làm sao có thể thích được anh rể đây?”
Tôn Khải nghe xong, vẫn bán tín bán nghi.
“Các em nói thầm cái gì đấy?” Đổng Học Bân đang chỉnh radio nhìn qua nói.
“Khụ khụ, không có gì” Tạ Tĩnh nói: “Anh rể, chúng em đã định hướng tàu xong, trong radio có tin tức gì mới sao? Thế nào?”
“Đang tìm” Đổng Học Bân lại chỉnh vài cái.
Radio vang, nhưng tình hình vẫn như cũ, chiến thuyền kia vẫn không cứu được thuyền đánh cá gặp nạn, hai chiến thuyền quân hạm Nước A phong tỏa gắt gao, các thuyền cứu viện khác chỉ có thể ở ven bờ biển trơ mắt nhìn mà không vào được, thậm chí trên quân hạm nước A còn hạ một con thuyền cứu nạn xuống, vài bảo an và cảnh sát Nước A tựa như muốn tiếp cận thuyền đánh cá gập nạn kia, vây lại bắt công dân nước cộng hoà lên thuyền, có điều bởi vì trên biển sóng gió quá lớn, thuyền cao su động một chút đã bị sóng đánh nghiêng, quân hạm cũng không có thể hành động thiếu suy nghĩ.
“Nước A muốn bắt người sao?” Tôn Khải cả kinh nói.
Tạ Hạo nói: “Cho dù bắt bọn họ cũng không dám không thả”.
“Lần này không giống” Tôn Khải vẫn là rất chú ý thời sự, “Lần trước Nước A vốn đã tuyên bố, biển lớn là lãnh hải của bọn họ, nếu có thuyền nước cộng hoà tiến vào, bọn họ sẽ khởi tố hình phạt, phán chúng ta tội xâm nhập phi pháp, sẽ không thả người giống trước kia nữa”.
“Nhưng đó là lãnh thổ của chúng ta!”
“Nếu như người bị bắt đi, bọn họ còn không phải muốn phạt như thế nào thì phạt thế sao? Vậy khác gì tôn tử giúp người trước mặt quốc vương đâu, nhưng đối nước cộng hoà chúng ta, bọn họ cho tới bây giờ sẽ không muốn cùng chúng ta giảng đạo lý, đến lúc đó mọi người bị bắt rồi, nói cái gì cũng muộn rồi!”
Tạ Hạo cả giận nói: “Tuyệt đối không thể để cho bọn họ bắt người!”
Tôn Khải vội la lên: “Nhưng đã đi nửa ngày rồi, như thế nào còn không thấy người đâu?”
“Đây là đường thủy, còn sớm mà” Tạ Tĩnh nói: “Có điều cách này biên giới bên đó càng ngày càng gần rồi, đi theo đường này hẳn là theo kịp”.
Sắc mặt Đổng Học Bân hơi trầm xuống nói: “Anh nghỉ ngơi một chút, chờ lúc sắp đến bảo anh” Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Một giờ...
Hai giờ...
Cũng không biết trải qua bao lâu.
“Anh rể, tỉnh dậy đi!” Bên tai truyền đến tiếng của Tạ Tĩnh.
Đổng Học Bân vừa mở mắt, xoay người ngồi xuống, “Đến rồi sao?”
Tạ Tĩnh chỉ chỉ phía trước, “Trên tọa độ thấy cách không xa lắm đâu, phía trước chính là biển lớn!”
Khá muộn rồi, Tạ Hạo cũng chống đỡ không được, tựa vào giá, mí mắt đánh nhau, hiện tại người lái thuyền là Tôn Khải, nắm tay cầm màu trắng, tinh thần rất sung mãn.
Đổng Học Bân đứng lên nói: “Vất vả cho mọi người rồi”.
Cầm lấy một cái kính viễn vọng, Đổng Học Bân đi ra khoang trên của du thuyền giáp, giơ kính viễn vọng nhìn chung quanh, tìm tòi nơi có ánh sáng
Nhanh lên!
Chỉ mong kịp! Ngàn vạn chống đỡ!
Đổng Học Bân cũng biết lúc này đây tuyệt đối không thể để cho này quân hạm Nước A bắt người đi, nếu không bọn họ ở trên lãnh hải tranh chấp chẳng những sẽ lâm vào bị động, sự an toàn của người dân nước cộng hoà cũng vô pháp bảo đảm, ai biết bọn Nước A kia sẽ làm ra cái gì!
Ở đâu rồi?
Rốt cuộc ở đâu nhỉ??
Bỗng nhiên, một đường ánh sáng rất nhỏ đâm vào ánh mắt Đổng Học Bân, anh hơi hơi sửng sốt, nhất thời nhìn ra xa, “Hướng đông bắc! Mau nhìn!”
Tạ Hạo tỉnh ngủ, “Làm sao làm sao?”
Tạ Tĩnh hô: “em Nhìn thấy rồi! Có ánh sáng!”
Tôn Khải lớn tiếng nói: “Bên này không có lục địa! Khẳng định là thuyền!”
“Rốt cuộc đến rồi! Tránh ra cho em!” Tạ Hạo đẩy Tôn Khải, bị kích động nắm chặt tay lái du thuyền, lập tức tiến lên hướng đó.
Một ngàn thước...
Năm trăm thước...
Ba trăm thước...
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, bọn Đổng Học Bân cũng thấy được mấy chiến thuyền đậu ở chỗ này, xem ra đều là thuyền của Đài Loan và nước cộng hoà, ước chừng bốn năm chiến thuyền, đều là thuyền đánh cá, hiển nhiên là của ngư dân đánh cá ở phụ cận sau khi nghe thấy liền tới cứu người, hợp thành một đội cứu viện lâm thời. Về phần thuyền cứu viện chính phủ Đài Loan còn chưa đuổi tới, nghe radio nói hình như là gặp sóng gió.
Trên bốn năm thuyền đánh cá đều đầy người, hải vực bên này sóng gió rất lớn, có chút trực tiếp đánh lên đầu thuyền, bọt sóng bắn lên người bọn họ, nhưng mọi người lại mắt ngơ tai điếc, vội vàng thương lượng cái gì đó, bên cạnh còn có một con thuyền cứu viện đã hư hao, hiển nhiên là con thuyền bị quân hạm phá hư vmà trước đó radio đã nhắc tới, trong mắt Đổng Học Bân không khỏi phát hỏa, mấy chiến thuyền cứu viện ở đằng trước, đúng là hai chiến thuyền của Nước A ản uy phong lẫm lẫm, trên quân hạm giáp có rất nhiều bảo an và cảnh sát, đối với bọn họ nhìn từ trên cao xuống, phía sau quân hạm chính là thuyền đánh cá đến biển lớn tuyên thệ chủ quyền nước cộng hoà, thuyền đánh cá rõ ràng đã bị nước vào, đầu thuyền cùng thân thuyền nhiều chỗ bị tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa đầu thuyền, đều rất khó phân biệt ra hình dạng, trên thuyền vài thuyền viên người Đài Loan và thuyền viên nước cộng hoà đang ra sức dùng công cụ để múc nước ra ngoài, thân thuyền hư hao lung lay trên biển như sắp đổ, có vẻ rất nhỏ bé!
Hiện tại dưới tình huống này, tựa như một cơn sóng biển có thể đem thuyền ném đi, mặc dù không có sóng,dựa vào nhân lực múc nước đi, chiến thuyền cũng kiên trì không được bao lâu !
Tình thế quả thực cực kỳ nguy cơ!
Cảnh này đúng là bọn Đổng Học Bân cũng không ngờ tới!
Nhưng hai chiến thuyền quân hạm Nước A kia chẳng những không cứu viện, ngược lại còn kéo đội cứu viện bên này, ngăn cản thuyền bọn họ tới gần, thấy như thế, Đổng Học Bân liền tức giận!
Tiếp theo, một chuỗi ngôn ngữ Nước A phát ra từ loa của quân hạm.
Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: “Tiểu Tôn, bọn họ nói cái gì?”
Tôn Khải nghe xong, phiên dịch nói: “Vẫn là những lời này, nói phía trước chính là biển lớn, là lãnh hải của Nước A bọn họ, uy hiếp chúng ta nếu đến gần sẽ áp dụng chiến tranh, tự gánh lấy hậu quả linh tinh!”
Trên quân hạm Nước A, mọi người thực trấn định, thậm chí có chút nhàn nhã.
Nhưng nhìn phía sau bọn họ, thuyền đánh cá hấp hối sắp chìm nghỉm, đội cứu viện nước cộng hoà không có một người trấn định!
“Thúi lắm!” Tiếng la truyền đến từ một con thuyền đánh cá, “Nơi này là lãnh hải của chúng ta! Bọn Nước A mau cút đi cho chúng tôi!”
Nhất thời, trên thuyền cứu viện không ít người đều phụ họa kêu lên, “Đúng! Mau cút đi!”
“Đến lãnh hải quốc gia chúng tôi, còn đụng phải thuyền của chúng tôi! Đồ con rùa! Các ngươi còn không nói đạo lý?”
“Để chúng tôi đi qua, thả người của chúng tôi ra!”
“Các ngươi khinh người quá đáng ? Còn muốn thế nào?”
Quân hạm Nước A căn bản không thèm nhìn, tiếp tục hô cảnh cáo, nói người trên thuyền đánh cá kia xâm nhập phi pháp vào lĩnh hải Nước A, bọn họ sẽ bắt về giam giữ thẩm tra, mà nếu những người khác cũng muốn tiến vào biển lớn của bọn họ, cũng sẽ kết cục giống những người này vân vân…
Rất nhiều người thuyền cứu viện đều tức giận!
“Bắt người? Các ngươi dựa vào cái gì!”
“Còn thẩm tra? Các ngươi mới là xâm nhập phi pháp ấy!”
Phái quân hạm ra, hủy thuyền của bọn họ, tất cả mọi người đã nhìn ra, vì tranh đoạt biển lớn, bọn Nước A này vốn đã phát rồ!
Du thuyền rốt cuộc chạy tới .
Đổng Học Bân nhìn phía trước, không nói hai lời nói: “Tiểu Hạo! Tiểu Tôn! Tiến lên cho tôi!” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh