Buổi sáng.
Tỉnh thành, nhà Cổ phó bộ trưởng.
Trong phòng, thấy Cổ phu nhân phần lưng thống khổ như thế, Đổng Học Bân liền muốn cho bà ấy có một chút lòng tin đối với y thuật của mình, vì vậy nói: Cổ phu nhân, đau lưng có đôi khi không phải việc nhỏ, không sớm trị liệu có thể càng nghiêm trọng, như vậy đi, bằng không ngài nằm xuống trước, tôi ấn cho ngài một chút?
Cổ phu nhân trầm ngâm chốc lát, Không cần đâu
Đổng Học Bân kiên trì nói: Ngài đau như vậy, không trị khẳng định không được.
Cổ phu nhân nhìn nhìn hắn, Cậu học xoa bóp trung y? Vẫn đang ở đại học y khoa?
Đổng Học Bân biết bà ấy vẫn là không tin mình, nói: Ngài xem như vậy được không Cổ phu nhân, ngài đau lưng cũng là chuyện mấy ngày nay? Tốt lắm, tôi xoa bóp cho ngài trước một phút đồng hồ, nếu như trong một phút đồng hồ lưng của ngài còn đau, vẫn không khom lưng được hoặc là ngồi hổm, vậy tôi không nói hai lời quay đầu đi. Đối với thủ đoạn trị liệu của mình, Đổng Học Bân đương nhiên là có lòng tin tuyệt đối.
Cổ phu nhân giật mình nói: Một phút đồng hồ?
Đúng vậy, một phút đồng hồ. Đổng Học Bân nói.
Cổ phu nhân cũng khó mà nói cái gì, Vậy. . . Được, cậu thử xem.
Đổng Học Bân đứng dậy, Vậy ngài nằm xuống sô pha trước, nằm úp xuống là được.
Cổ phu nhân nghe theo, nửa ngờ nửa tin quay đầu lại nhìn hắn một cái, thật ra bà ấy không phải không đi bệnh viện xem qua, bác sĩ cho cô ấy thuốc uống, thuốc cao các loại, còn có thuốc dán, nhưng uống vài ngày hiệu quả cũng không quá lớn, cho nên nghe nói Đổng Học Bân một phút đồng hồ sẽ đem bệnh đau lưng của mình trị khỏi, Cổ phu nhân đương nhiên là không tin, cho dù là đại sư xoa bóp cấp quốc gia, phỏng chừng cũng không dám cuồng ngôn như vậy? Huống chi một người thanh niên hơn hai mươi tuổi? Trung y là như vậy, trong ấn tượng của mọi người đều là tuổi càng lớn y thuật càng cao.
Cổ phu nhân, vậy tôi bắt đầu?
Ừm, cậu đừng quá cố a, không được thì thôi.
Trong quá trình khẳng định phải có chút đau nhức, cái này tránh không được, ngài yên tâm, tôi có chừng mực. Đổng Học Bân hai tay đè lưng của bà ấy, nhấn nhấn, Ở đây đau không?
Không đau.
Ở đây?
Có một chút chút.
Ở đây?
A! Ở đây đau! Cũng là chổ này!
Đổng Học Bân nói tiếng được rồi, đột nhiên, hai tay bỗng nhiên dùng lực, hung hăng nhấn một cái xuống lưng của Cổ phu nhân, hầu như nghe được một tiếng rắc!
A! Cổ phu nhân đau đớn hô lên.
Sau đó Đổng Học Bân lập tức mặc niệm một tiếng REVERE, đem ý niệm tập trung trên lưng của bà ấy. Từng chút khiến cho thời gian phần lưng của bà ấy rút lui.
Một giây. . .
Ba giây. . .
Năm giây. . .
REVERE giải trừ!
Cửa phòng ngủ mở ra, Cổ Miểu cau mày đi tới, Làm sao vậy?
Phía sau còn một người hơn bốn mươi tuổi, hình như cũng là lão trung y.
Cổ phu nhân có chút tức giận, hít một ngụm khí lạnh ôm lưng nói: Tôi đau lưng. Tiểu tử này đòi xoa bóp trị liệu cho tôi một chút, kết quả. . . Ơ. . .
Lão trung y kia nhíu nói: Xoa bóp có cần mạnh tay như vậy không? Tên nhóc, cậu rốt cuộc có hiểu xoa bóp trung y hay không? Trẻ tuổi như thế, có tốt nghiệp chưa?
Cổ Miểu sắc mặt cũng thay đổi.
Đổng Học Bân không cho là đúng, buông tay ra nói: Cổ phu nhân, ngài đứng lên thử xem, hẳn là không có trở ngại gì, đương nhiên còn phải điều dưỡng vài ngày.
Cổ phu nhân mặt trắng bệch nói: Không có trở ngại gì?
Đổng Học Bân gật đầu.Đúng vậy.
Tôi hiện tại đứng đều đứng không nổi! Cổ phu nhân còn đang ôm lưng.
Đổng Học Bân cười khổ nói: Là tâm lý ngài cho rằng như thế. Thật ra đã không có việc gì, không tin ngài thử xem, tôi cam đoan ngài vận động thế nào cũng sẽ không đau.
Cổ Miểu đi lại nói: Thế nào?
Cổ phu nhân cắn răng một cái, thẳng thắn đỡ tay của chồng thử giật giật lưng,Ơ ? Giống như thật không đau? Sau đó bà ấy lại cẩn thận đỡ chồng từ sô pha đứng lên, không khỏi lộ vẻ mặt nghi ngờ. Cuối cùng nhìn Đổng Học Bân một chút, trong ánh mắt cổ vũ của Đổng Học Bân. Cổ phu nhân chậm rãi đem lưng cúi xuống phía dưới, giơ lên. Lại cúi xuống, còn thử thử ngồi chồm hổm, sau vài lần, trong ánh mắt Cổ phu nhân rốt cục hiện lên một tia kinh ngạc.
Có thể không có việc gì? Cổ phu nhân xoa xoa lưng.
Cổ Miểu ngẩn ra, Không đau?
Ừm, một chút cũng không đau. Cổ phu nhân lần thứ hai giật giật lưng, động tác rất linh hoạt, căn bản nhìn không ra phần lưng bị đau.
Lão trung y cũng vô cùng kinh ngạc, cái này cũng được?
Cổ phu nhân có chút kích động, liếc mắt nhìn về phía Đổng Học Bân, Tiểu tử, cậu thật đúng là thần, tôi đi bệnh viện xoa bóp hai lần, uống nhiều thuốc như vậy, dán nhiều thứ thuốc cao như vậy, cũng không có tác dụng như cậu, hiện tại thật sự là một chút cũng không đau!
Đổng Học Bân nói: Vậy ngài cũng đừng vận động kịch liệt, nghỉ ngơi vài ngày đã.
Được được, tôi nghe lời cậu. Cổ phu nhân thật cao hứng, lập tức nhiệt tình vỗ vỗ tay của Đổng Học Bân, rốt cục tin y thuật của hắn, Tiểu Trương làm sao tìm được cậu?
Đổng Học Bân nói: Thật ra tôi cũng không quen Trương sở trưởng, Trương sở trưởng gọi điện thoại cho bạn tôi, là bạn tôi tìm được tôi.
Cổ phu nhân khen: Tốt, quả nhiên là trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Cổ Miểu cũng há mồm muốn nói gì, nhưng bỗng nhiên, hắn bỗng nhiên ôm đầu cắn răng, mồ hôi chảy xuống, hiển nhiên là đau đầu lại phát tác!
Lão trung y vội đi qua, Cổ bộ trưởng!
Lão cổ! Chiêm phu nhân cũng nóng nảy.
Cổ miểu lần này đau đầu hiển nhiên còn mạnh hơn so với trước vài lần, ông ngay cả nói đều cũng không nói ra được, thống khổ cực kỳ.
Lão trung y rất nhanh nói: Tôi châm cứu cho ngài một chút.
Không phải mới vừa châm cứu sao? Sao không có hiệu quả?
Cái này. . . Lão trung y lúng túng nói: Tôi thử một lần.
Cổ phu nhân liếc mắt nhìn về phía Đổng Học Bân, Tiểu tử, cũng là cậu tới đi, cậu nhanh thử xem!
Lão trung y lúc đầu không muốn, nhưng thấy Cổ phu nhân đều nói như vậy, cũng chỉ đành lui ra.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu, đỡ Cổ phó bộ trưởng đến sô pha, sau đó ngay dưới cái nhìn của lão trung y và Cổ phu nhân xoa xoa đầu của Cổ Miểu, chậm rãi xoa bóp vài cái, nói: Cổ bộ trưởng, cụ thể là đau ở đâu? Đau như thế nào?
Cổ Miểu chảy mồ hôi nói: Đau trên trán, a, đau lắm!
Được, vậy ngài nhịn một chút trước, sẽ tốt ngay thôi!
Đổng Học Bân thở ra một hơi, bỗng nhiên hung hăng nhấn mạnh một cái trên da đầu Cổ phó bộ trưởng, sau đó đem REVERE dùng trên đầu của ông!
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây. . .
Đổng Học Bân cũng không có dùng nhiều, chỉ là đơn giản lui về phía sau hai ngày, nhưng cho dù là hai ngày, hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Chỉ thấy lông mày của Cổ Miểu dần dần mở, mồ hôi cũng ngừng chảy, chờ Đổng Học Bân buông tay ra, Cổ Miểu cũng mở mắt, kinh ngạc vỗ vỗ đầu, Cái này. . . Đầu được rồi? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh