Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát biên giới khu hổ.

Gió lạnh từng trận, lá rụng liêu phiêu, xung quanh xe buýt im lặng như tờ.

Đổng Học Bân từ khi lao xuống xe giằng co với con hổ, đấu đá, mãi cho đến lúc kết thúc, mọi người đều nhìn thấy được tất cả, ngay từ đầu ai cũng cho rằng Đổng Học Bân phải chết không thể nghi ngờ, có dũng khí là một chuyện, nhưng mà lực lượng của con người làm sao mà có thể đối kháng lại hổ Đông Bắc vua của rừng núi? Nhưng mà tình hình ngay sau đó khiến cho tất cả mọi người không thể tin vào hai con mắt của mình, Đổng Học Bân không chỉ bảo vệ cho đứa nhỏ, bản thân không chết, mà ngược lại còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân đánh con hổ làm cho nó bỏ chạy trối chết, giống con mẹ nó như là đóng phim vậy!

Đang quay phim về Thủy Hử? Màn Võ Tòng đánh hổ?

Ai cũng biết cái này không phải là đóng phim, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho người ta thật sự không tiếp thu được! Mẹ nó, người anh em này rốt cục là ai? Sức chiến đấu còn lợi hại hơn cả hổ?

"Kinh Kinh!" Thấy con hổ bỏ chạy, Trình Đình Đình lòng nóng như lửa đốt lao xuống xe.

Tài xế nhanh chóng kéo bà ấy lại : "Chị gái này, chúng ta còn đang ở trong khu hổ, đừng xuống dưới, chú ý an toàn!"

"Con tôi còn đang ở dưới!" Trình Đình Đình quay lại hô : "Kinh Kinh! Kinh Kinh!"

Đổng Học Bân cũng thu hồi con mắt lại khi thấy con hổ bỏ chạy đi xa, ổn định tinh thần, thở dốc một hơi, không để ý đến quần áo mà bước thong thả đến bên cạnh Kinh Kinh, lấy tay ôm thằng bé vào lòng : "Cậu nhóc, không có việc gì chứ?" Kinh Kinh lau nước mắt cố sức lắc đầu, Đổng Học Bân kiểm tra một chút, chỉ là áo lông bị cắn rắng, ở chân có bị thương một chút, còn ngoài ra không có ngoại thương rõ ràng. Đổng Học Bân lúc này mới yên tâm lại, ôm nó đi đến xe buýt.

Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Đổng Học Bân.

"Chị dâu" Đổng Học Bân đem thằng bé giao cho Trình Đình Đình : "Giữ này, đứa nhỏ không có việc gì"

Trình Đình Đình lúc đó vui mừng mà khóc, đưa tay tiếp lấy Kinh Kinh : "Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất"

"Mẹ ..." Kinh Kinh cũng khóc.

"Đều là mẹ không tốt, là mẹ không ôm được con, hu hu .."

Vừa lên xe, tâm hung ác của Đổng Học Bân cũng thả xuống, hắn kiệt sức ngã xuống ghế ngồi, lau lau mồ hôi trên đầu, lần này thật sự là quá mạo hiểm, thiếu chút nữa ... thiếu chút nữa là bỏ mạng trong miệng hổ rồi, nếu không phải mình càng ngày càng quen thuộc với tình trạng lui về thì lần này khẳng định là có đi mà không có về rồi, đủ hiểm thật!

"Tiểu Bân, cậu, cậu không bị thương chứ?" Ngu Mỹ Hà chen đám người ra đi tới.

Đổng Học Bân cười cười : " Không bị thương, chỉ là có chút mệt mỏi"

"Anh" Ngu Thiến Thiến cũng đỏ cả con mắt nói : "Anh hù em chết mất"

"xin lỗi" Sờ sờ đầu của tiểu Thiến Thiến, Đổng Học Bân ôn nhu nói : "Đừng khóc đừng khóc, anh không có việc gì, không phải đã trở về rồi sao"

Lúc này, tiếng động cư vang lên cách đó không xa, là một chiếc xe cấp cứu và xe cứu viện nhanh chóng chạy đến trước mặt xe buýt, cửa hông hai bên của xe cứu viện cũng được mở ra, hai người bảo vệ cần súng gây mê nhanh chóng giơ súng kiểm tra tung tích của hổ Đông Bắc bốn phía, một lát sau, hai người sửng sốt, cũng không thấy cái bóng của con cọp đâu, mà đứa nhỏ ngã xuống cũng không thấy hình bóng.

Đã tới muộn?

Đứa nhỏ đã bị con cọp mang đi?

Hai người nhân viên bảo vệ sắc mặt hoảng hốt, quay lại xe buýt hô : "... Người đâu? Đứa nhỏ đâu?"

Hướng dẫn viên du lịch mở cửa sổ ra nói : "Đứa nhỏ đã cứu trở về, hẳn là không có việc gì, nhưng mà nên đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút"

"Vậy hổ Đông Bắc đâu?"

"... Chạy rồi" Hướng dẫn viên du lịch sắc mặt cổ quái nhìn Đổng Học Bân : "Có người tốt bụng đánh hổ chạy đi rồi"

Nhân viên bảo vệ kinh ngạc : "Đánh chạy? Có ý gì?"

Hướng dẫn viên du lịch cười gượng : "Cũng là ý đó, mà thôi trước đừng hỏi, đưa đứa nhỏ đến bệnh viện đi, dù sao thì chuyện này cũng rất mơ hồ"

Chuyện xảy ra đã mười phút, cái đám nhân viên cứu viện mới chạy tới hiện trường, hiệu suất làm việc thật sự chậm, Đổng Học Bân rất căm tức, nếu như bọn họ đến sớm một chút thì mình cũng không cần phải mạo hiểm lớn như, cho nên Đổng Học Bân muốn mắng bọn họvài câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở đây không phải huyện Duyên Đài, là vùng ngoại thành thành phố Phần Châu, quan uy của hắn còn chưa áp đến nơi đây, mặt lạnh lùng, nhưng không nói cái gì.

Nhưng Trình Đình Đình lại nói, "Các người làm việc kiểu gì thế? Hả? Sao hiện tại mới đến?"

Nhân viên bảo vệ nhìn bà ấy, "Nhận được tin tức chúng tôi liền chạy tới, nhưng bên này cách đội cứu viện rất xa, trên đường. . ."

"Đừng mượn cớ! Nếu như với tốc độ của các người! Còn cứu viện cái gì? Chờ các người tới sớm đã xảy ra chuyện! Chờ các người tới hoa cúc đều lạnh!" Trình Đình Đình sớm nghẹn một cục giận trong bụng, tức giận tận trời chỉ vào bọn họ, "Ngày hôm nay nếu không phải Đổng cục trưởng liều mình cứu người! Con tôi đã mất mạng!" Tốt xấu cũng là phu nhân bí thư ủy ban kỷ luật của huyện Duyên Đài, nổi giận lên cũng quan uy mười phần.

Người của đội cứu viện còn muốn phản bác vài câu, nhưng một người bên cạnh kéo hắn một cái, hơi lắc đầu.

Lúc này, xe cứu thương cũng đến, mở cửa xe buýt, để cho hai mẹ con Trình Đình Đình lên xe, mang Kinh Kinh về làm kiểm tra toàn bộ.

Trình Đình Đình nhìn Đổng Học Bân, "Đổng cục trưởng, cùng đi, cậu vừa rồi cũng. . ."

"Tôi không sao." Đổng Học Bân giơ giơ cánh tay, "Nè, ngay cả da cũng không bị trầy, chị cùng Kinh Kinh đi đi."

Thấy hắn thật sự không bị thương, Trình Đình Đình cảm kích thở dài, " Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn, chờ mang Kinh Kinh xem bệnh xong, trở về cậu nhất định tới nhà tôi ăn một bữa cơm."

"Được, chị dâu chị mau lên xe đi."

Vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, Trình Đình Đình mang theo con trai lên xe cấp cứu, chạy thẳng một đường.

Ba mươi phút sau, xe buýt cũng quay đầu về tới khu bộ hành ngắm cảnh, dưới cái nhìn của các du kháchĐổng Học Bân mang theo Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến đi nhanh xuống xe, nhưng ba người đang muốn ra cửa lớn của vườn bách thú hoang dã, đột nhiên trước mặt đã có vài người chạy tới, có nam có nữ, bên trong một người nữ cầm micro, bên cạnh còn có người khiêng camera, vừa nhìn cũng là ký giả và nhân viên công tác của đài truyền hình, bọn họ nhìn thoáng qua Đổng Học Bân, nhìn chưa từng liếc nhìn hắn một cái, đi thẳng đến bên kia xe buýt vừa dừng lại. Rất rõ ràng, đối phương là chiếm được tin tức, đến đây phỏng vấn.

Đổng Học Bân hoảng sợ, vội vàng nói: "Chị Ngu, Thiến Thiến, các người đi ra ngoài trước."

"Còn cậu?" Chị Ngu không rõ cho nên hỏi.

"Đừng quản tôi, các người đi vào trong xe chờ tôi, cho chị chìa khoá."

". . . Vậy, được rồi."

Thấy Ngu Mỹ Hà cầm chìa khoá mang tiểu Thiến Thiến đi xa, Đổng Học Bân mới yên tâm, quay đầu lại nhìn bên xe buýt, mấy người đài truyền hình đã bắt đầu hỏi, các du khách nghe vậy, đều dùng một ngón tay chỉ phương hướng của Đổng Học Bân, trong miệng nói cái gì, bất chợt, để lại hai người phỏng vấn du khách, còn nữ ký giả và người còn lại cầm micro chạy chậm đến. Đổng Học Bân không sợ bị phỏng vấn, hắn chủ yếu là sợ chị Ngu bọn họ cũng lên màn ảnh, Đổng Học Bân không muốn cho Tạ tỷ và Huyên di biết mình dẫn theo chị Ngu một đại mỹ nhân như thế đi chơi, nếu không nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Xin chào, anh là anh hùng đánh hổ sao?" Nữ ký giả cầm micro hỏi.

Đổng Học Bân khoát khoát tay, "Đừng, anh hùng thì không dám nhận, cùng lắm là thấy việc nghĩa hăng hái làm."

Nữ ký giả nói: "Chúng tôi là đài truyền hình của thành phố Phần Châu, xin hỏi, trong tình huống sống chết trước mắt, anh nghĩ như thế nào mà muốn đi cứu người? Anh không có lo lắng an nguy của mình sao?"

Đổng Học Bân chậm rãi nói: "Ai cũng đều sợ chết, nói thật, tôi lúc đó trong lòng cũng có chút sợ, tôi do dự, thấp thỏm, đã làm rất nhiều tư tưởng đấu tranh, lúc này mới quyết định xuống dưới, nếu như tôi thật nói với chị là tôi căn bản không để ý đến mình, thấy đứa nhỏ có nguy hiểm tính mạng nhất định phải động thân ra, không để ý sống chết của mình, ha ha, tôi phỏng chừng nói như vậy chị cũng không tin, đừng nói chị, ngay cả tôi cũng không tin."

Nữ ký giả và người quay phim đều nở nụ cười.

Đổng Học Bân còn chưa từng được ký giả phỏng vấn chính thức như thế qua, huống chi là đài truyền hình, là đài truyền hình thành phố, cái phân lượng này tuyệt đối không nhỏ, trong lòng lẽ ra hẳn là có chút khẩn trương mới đúng, nhưng vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt nữa đi đời nhà ma, cảm giác nhiệt huyết sôi trào của Đổng Học Bân còn chưa có hoàn toàn đi qua, cho nên cái này cũng không có gì khẩn trương, " Nguyên nhân tôi cứu người thật ra rất đơn giản, tôi là cán bộ quốc gia, cũng là một cảnh sát nhân dân, loại thời điểm này ai cũng đều có thể bàng quan, ai cũng đều có thể ngồi yên mặc kệ, nhưng riêng tôi không thể, càng là loại thời điểm này càng phải đi đầu, không thể đem việc phục vụ cho người dân nói ở ngoài miệng, còn phải biểu hiện ra, cho nên dù tôi lúc đó rất sợ, rất khẩn trương, rất khiếp sợ, nhưng tôi vẫn đi lên, bởi vì tôi là một đảng viên, tôi không lên ai lên?"

Nữ ký giả lập tức kinh ngạc, vừa hỏi mới biết được, người trước mắt chính là phó cục trưởng cục công an Duyên Đài huyện!

Người quay phim cũng hơi kinh ngạc, Đổng Học Bân? Tên này hắn rất quen thuộc.

"Ngài chính là Đổng cục trưởng?" Nữ ký giả kinh ngạc nói: "Đài của chúng tôi đã đưa tin về ngài, lần kia huyện Duyên Đài phát sinh sự kiện đất lỡ, liều chết cứu người cũng là ngài ba? Còn có vụ án nhà bảo tàng tỉnh bị trộm, người hiềm nghi và tội phạm cũng đều là ngài đánh gục? Cũng là ngài tìm được văn vật?" Nữ ký giả có chút hết chỗ nói, Tiểu Đổng cục trưởng này quá hung mãnh, hơn nữa lần này đánh hổ, mỗi một việc làm ra đều có chút kinh thiên động địa.

Đổng Học Bân lại khiêm tốn hai câu.

Nữ ký giả lại hỏi, "Ngài dùng biện pháp gì để dọa con hổ đi?"

". . . Cũng là đánh nó vài quyền, đá mấy đá."

"Ngài không dùng súng?" Nữ ký giả sửng sốt.

"Làm nhiệm vụ mới có thể mang, ngày hôm nay không mang." Đổng Học Bân trong lòng nói nếu như có súng anh em đã không phải cực thân như vậy.

Đài truyền hình thu được tin tức không phải chuẩn xác như vậy, bọn họ chỉ biết là vườn bách thú hoang dã có một đứa nhỏ ra nguy hiểm, sau đó một người thấy việc nghĩa hăng hái xuống xe đánh hổ, nhiều lần trắc trở đánh hổ Đông Bắc chạy, bình thường nghe được chuyện này người ta hiển nhiên cũng không nghĩ về "Đánh hổ" thật sự, mà là sẽ hiểu người nọ trí đấu mãnh hổ, dùng đồ ném, nổ súng, vân vân và vân vân, nhưng khiến cho nữ ký giả và người quay phim ngây người chính là, nghe ý của Đổng cục trưởng sao giống như là cùng hổ Đông Bắc đấu chính diện vậy? Người đánh hổ? Cái này không phải vô nghĩa sao?

Bầu không khí cứng đờ, nữ ký giả không biết nên hỏi cái gì.

"Tiểu Tiếu, lão Vương, mau tới, mau tới đây!" Trước xe buýt, một người của đài truyền hình hô lớn.

"Đổng cục trưởng, xin chờ một chút." Nữ ký giả và người quay phim đi nhanh qua, "Làm sao vậy?"

Người trung niên khiếp sợ cầm một cái điện thoại di động, chỉ chỉ người bên cạnh : "Là du khách này đã cầm điện thoại quay được một đoạn phim, các người nhìn đi"

Nhấn nút coi, đoạn phim bắt đầu chiếu.

Máy quay trong điện thoại di động rõ ràng có giới hạn, hơn nữa không phải là quay chụp chuyên nghiệp, cho nên màn ảnh rung rung giật giật nhìn không rõ, nhưng tình huống đại thể thì vẫn quay lại được, xoay qua cửa sổ xe buýt có thể thấy được Tiểu Đổng cục trưởng lao xuống xe, dùng thân thể của mình chắn trước mặt đứa nhỏ đang nằm trên mặt đất, sau đó dùng tay trần bằng xương bằng thịt triển khai giao đấu với con hổ Đổng Bắc trưởng thành, tay đấm chân đá, nghiêng trái lộn phải, người xem có chút kinh tâm, trong điện thoại di động thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kinh hô khó tin của du khách, cuối cùng, Tiểu Đổng cục trưởng hình như nổi giận, ngược lại đuổi theo con hổ, từng bước đến gần, một quyền một cước công kích, mà con hổ cũng không thể nào đánh trả lại, gào lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy!

Một giây ...

Hai giây ...

Ba giây ...

Trời đất im lặng như đúng rồi.

Nữ ký giả kinh ngạc liếc nhìn người quay phim, cả hai đồng thời hít vào một hơi lạnh!

Con mẹ nó! Đúng là đánh hổ sao? Đổng cục trưởng này cũng quá hung mãnh rồi! Trước khi tới, bọn họ đã nghĩ ra được tiêu đề, chuẩn bị phóng hai chữ "Đánh Hổ" này to lên, làm một mánh lới, không nhất định phải là đánh hổ, nhưng ai mà ngờ rằng chuyện này đúng là sự thật, lúc này không cần phải dùng mánh nữa, Tiểu Đổng cục trưởng người ta quả thật là dùng tay chân đánh con hổ Đông Bắc, không thi không được, đoạn phim ghi lại trong điện thoại rất rõ ràng!

Cái này tuyệt đối là một tin tức lớn!

Nữ ký giả vội vàng trở lại bên cạnh Đổng Học Bân, giơ micro lên hỏi hắn.

Vào buổi tối, đài truyền hình thành phố Phần Châu đưa ra một tin tức chấn động : [ Xưa có Võ Tòng đánh hổ, nay có cảnh sát đánh hổ].

Trong tin tức, người dẫn chương trình trước nói về chuyện ngoài ý muốn của vườn bách thú hoang dã, một đứa nhỏ từ trên xe buýt ngã xuống, nhưng vị trí nằm ngay khu hổ, một con hổ Đông Bắc trưởng thành đột nhiên từ trong rừng chui ra, nhìn chằm chằm, khi nó muốn công kích đứa nhỏ, phó cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài Đổng Học Bân liều mình vọt xuống phía dưới, dùng thân thể của mình chặn trước đứa nhỏ, cùng hổ Đông Bắc triển khai giao đấu. Tiếp theo cũng là đoạn phim ghi lại trong điện thoại di động, bởi vì Đổng Học Bân thô tục quá nhiều, nên nhiều âm thanh đều bị cắt bỏ, nhưng hình ảnh không bị cắt giảm, từ đầu đến cuối ghi lại toàn bộ quá trình Đổng Học Bân đánh hổ!

Mọi người đều kinh ngạc, phàm là người nhìn cái tin tức này tất cả đều trợn tròn con mắt.

Luôn nghe nói hổ ăn thịt người, người đánh hổ? Cái này quá con mẹ nó mới mẻ!

Buổi tối một chút, đài truyền hình còn có một chuyên đề đưa tin, cũng là nghiên cứu sự kiện đánh hổ lần này, đài truyền hình còn mời tới một giáo luyện đội đặc công xuất ngũ, đặc biệt phân tích cái đoạn phim này, người giáo luyện cũng tán thưởng không ngớt, nói phương thức công kích của hổ Đông Bắc rất có hạn, trảo, vồ, cắn, cơ bản cũng là ba dạng này, biết là biết, nhưng muốn thoát khỏi những công kích này rồi nhân cơ hội đánh vào chổ yếu hại của hổ Đông Bắc, người bình thường không có khả năng làm được, cho dù là người của đội đặc công cũng không được, trên sức bật, trên lực lượng, trên tốc độ phản ứng, cái nào cũng chênh lệch quá lớn.

Người dẫn chương trình hỏi, vì sao người trong đoạn phim làm được? Hơn nữa nhìn qua ngược lại là hổ Đông Bắc có chênh lệch rất lớn với hắn? Móng vuốt ngay cả đụng cũng đụng không trúng đối phương.

Giáo luyện phân tích, có thể là Đổng cục trưởng vận khí vô cùng tốt, hoặc là hắn được huấn luyện chuyên nghiệp, bộ phương thức công kích và tư thế tránh né trong đoạn phim này, thậm chí có thể trở thành sách giáo khoa đánh hổ.

. . .

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.

Đổng Học Bân đang ở nhà chị Ngu xem TV vừa nhìn dãy số, sờ sờ mũi, đi tới phòng ngủ, ". . . Tạ huyện trưởng."

"Biết tôi tìm cậu vì chuyện gì không?" Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói.

"Khụ khụ, là chuyện đánh hổ?" Đổng Học Bân ho khan nói: "Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn."

"Tôi thật sự không biết nên chửi hay là nên biểu dương cậu thì tốt."

Vừa rồi Loan Hiểu Bình đã gọi điện cho Đổng Học Bân, vẫn là kiểu cũ, quở trách Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng biết mình có chút lỗ mãng, "Tạ tỷ, anh thật ra cũng không muốn lao lên, nhưng đứa nhỏ ngã xuống, mắt thấy sẽ vào miệng hổ, nếu như anh không đi ai đi?"

"Không phải không cho anh đi, lẽ nào anh không biết động não sao?"

"Lúc đó tình huống như vậy, động não cũng vô dụng, chỉ có thể vọt lên."

"Dưới loại tình huống này, ít nhất còn có rất nhiều loại biện pháp có thể đem đứa nhỏ cứu trở về tới, còn cần anh bí quá hoá liều sao?"

Đổng Học Bân không tin, "Có biện pháp gì?"

Tạ Tuệ Lan nói: " Biện pháp đơn giản nhất, lúc đó con hổ còn chưa có tiếp cận xe buýt, anh vì sao không kêu tài xế lái xe che lên đứa nhỏ? Chỉ cần đứa bé trai nằm trên mặt đất, chỉ cần tài xế có kinh nghiệm hơn ba năm, thì không có sai lầm gì, không cho bánh xe đụng trúng đứa nhỏ là được, đến lúc đó đứa nhỏ được che dưới xe, đừng nói một con hổ, cho dù vài con cũng không có vấn đề, các người chờ đội cứu viện tới không phải giải quyết rồi sao?"

Đổng Học Bân trong lòng kêu một tiếng mẹ nó, "Đúng vậy, trời ạ, lúc đó anh hoảng quá, không nghĩ tới chỗ đó!"

"Sau này chuyện gì cũng cần động não nhiều hơn, không nên khoe khoang khí lực của anh!"

"Rõ ràng, rõ ràng." Đổng Học Bân bị mẹ già di truyền, trí tuệ không cao lắm, cũng cũng là trình độ người bình thường, đây là trời sinh, không có cách nào, đương nhiên so ra không bằng sự thông minh của Tạ Tuệ Lan, điểm này Đổng Học Bân không muốn thừa nhận cũng không được, bất quá hắn cũng không nghĩ mình làm sai, Tạ Tuệ Lan có thể đi tới vị trí huyện trưởng, cái dựa vào đều đầu óc, Đổng Học Bân nếu như cũng toàn bộ dựa vào đầu óc, phỏng chừng bây giờ còn không lên làm nhân viên công vụ, cho nên hắn mới liều mạng như thế, dùng phương thức của mình từng bước leo lên cao.

Cùng lúc đó, huyện Duyên Đài cũng truyền khắp sự tích đánh hổ của Đổng Học Bân.

Lương Thành Bằng và mấy người lãnh đạo của cục công an ở bên ngoài nói chuyện, sau khi nghe chuyện này, Lương cục trưởng không khỏi nhìn mấy người trên bàn, Đổng cục trưởng này, không có ngày nào có thể nhàn rỗi sao, đi tới đâu đều gặp phải chút chuyện tình tới đó!

Đánh hổ?

Tay không tấc sắt? ?

Từ Tiểu Đổng cục trưởng một người đánh bảy, từ Tiểu Đổng cục trưởng một người đánh gục mười mấy tên tội phạm, trên dưới huyện Duyên Đài không ai hoài nghi sức chiến đấu của Đổng Học Bân, ai cũng thừa nhận người này có thể đánh, nhưng lúc này đây, tay không tấc sắt đấu với hổ Đông Bắc còn đánh con hổ bỏ chạy, vẫn khiến cho không ít người cả kinh, phải một lần nữa so sánh sức chiến đấu của Đổng Học Bân!

Con hổ đều không làm gì được hắn?

Được được được! Cái này cũng quá hung mãnh rồi !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK