Trong điện thoại.
Vì sao không ai dám động hắn hả?
Con biết không ai động hắn là được.
Hắc, ba sao lại như vậy, nói cho hết lời đi!
Bên ba còn có việc, trước như vậy đi.
Đừng, ba chờ một chút. . . A lô, ba? A lô?
Tít tít tít, điện thoại bị Hàn Chính Hà cắt đứt, Hàn Phỉ tức giận đến thiếu chút nữa đem điện thoại di động ném đi, rốt cuộc có ý gì hả? Đổng sở trưởng tuy là một lãnh đạo cấp chính xử, còn làm như thế mọi người đều biết, cấp trên không truy cứu trách nhiệm của hắn? Điều này sao có thể! Đối với lời của ba nói, Hàn Phỉ hiển nhiên là không tin, cho dù ba mình là cục trưởng cục hai phòng cán bộ của bộ tổ chức trung ương, bối cảnh của Hàn Phỉ cũng không ngăn được chuyện lớn như vậy, cô ấy cảm thấy cái này đã không phải là vấn đề có bao nhiêu bối cảnh lớn, ảnh hưởng tới tình trạng nhất định, áp lực dư luận tới tình trạng nhất định, theo cô ấy thấy bối cảnh có lớn cũng vô dụng, hơn nữa nói thật, cô ấy thật đúng là không nhìn ra Đổng sở trưởng có con bài chưa lật gì, lúc trước Đổng Học Bân tiền nhiệm ngày đầu tiên, Hàn Phỉ đã chủ động hỏi qua hắn là bối cảnh gì, kết quả Đổng Học Bân chưa nói, lòng hiếu kỳ của Hàn Phỉ cũng là rất mạnh, sau đó cô ấy hỏi qua rất nhiều người, nhưng những người khác không biết , ngay cả người đứng đầu của sở hai Doãn Thành An đều không rõ ràng nguồn gốc của Đổng Học Bân, nếu nói bối cảnh không tồi, sao có thể không ai rõ ràng? Chỉ có ba cô ấy biết một ít? Hàn Phỉ nghĩ không rõ ràng, ba cũng không nói với cô ấy, cô ấy chỉ có thể mang theo không hiểu cất điện thoại di động.
Bên kia.
Tiếng bước chân vang lên, Doãn Thành An đã trở về.
Doãn sở trưởng!
Ngài đã trở về?
Lãnh đạo bên đó là. . .
Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng nghênh đón.
Doãn Thành An lắc đầu, Không dễ xong. Ài, đừng nói nữa, phó chủ nhiệm nổi nóng, Tằng Minh cũng mang theo Dương Chân đi trước một bước!
Hàn Phỉ cũng đi bộ đến đây, Thật muốn động Đổng sở trưởng?
Doãn Thành An gật đầu, Chuyện tình sợ rằng phiền phức.
Đối với lời ba nói, Hàn Phỉ trong lúc nhất thời càng nghi vấn, không phải nói không ai sẽ động Đổng sở trưởng sao? Nhưng ba xem, cái này là lửa cháy đến nơi rồi!
Hạ Chu vừa nhìn cô ấy, Tiểu Phỉ. Ba cô bên kia nói như thế nào?
Doãn Thành An nói: Cô gọi điện thoại cho ba cô? Căn bản không cần phải. Việc này rất phiền phức, Hàn cục trưởng bên đó cũng khó mà nói, ngược lại. . .
Hàn Phỉ không nói gì: Gọi thì có gọi, nhưng ba tôi nói ở ủy ban kỷ luật trung ương. . . Không ai dám động Đổng sở trưởng.
Hả? Không ai dám động Đổng sở trưởng? Hạ Chu lấy làm kinh hãi.Sao có thể? Chú Hàn nói như vậy?
Hàn Phỉ dở khóc dở cười gật đầu. Nói: Ổng nói như vậy. Tôi hỏi chuyện gì xảy ra ổng cũng không nói với tôi, tức ghê.
Doãn Thành An cũng chớp chớp con mắt, Ba cô nhận thức Đổng sở trưởng?
Có thể? Hàn Phỉ không xác định nói: Tôi cũng không rõ ràng lắm.
Trương Đông Lượng chen vào nói: Nhưng cấp trên không phải muốn xử phạt Đổng sở trưởng sao? Sao nói là không dám động?
Hàn Phỉ bực mình nói: Nói cũng phải. Ai biết ba tôi uống lộn thuốc gì, tôi thấy ổng cũng là không muốn hỗ trợ, nói ba hoa chích choè!
Doãn Thành An nói: Chuyện này ba cô cũng khó mà nói.
Đúng lúc này, bên ngoài đi vào một người khoa viên, Đổng sở trưởng đâu?
Ừm? Trần thư ký? Hàn Phỉ cảnh giác nói: Tìm Đổng sở trưởng có chuyện gì?
Người nọ mặt không biểu tình nói: Chủ nhiệm họp trở về, Chu chủ nhiệm bảo Đổng sở trưởng đi qua! Ra vẻ giải quyết việc chung, nói cũng không khách khí, từ vẻ mặt của hắn cũng có thể nhìn ra thái độ của phó chủ nhiệm Chu Đại phía sau hắn, rõ ràng đối với chuyện này là rất căm tức.
Doãn Thành An nhìn hắn, Trần thư ký, còn có ai đi?
Người nọ thấy Doãn sở trưởng, ngữ khí hơi chậm lại, Dương Chân Dương Phó sở trưởng của phòng tổng hợp cũng bị gọi đi.
Vậy tôi cũng cùng đi. Doãn Thành An muốn theo hỗ trợ, ông sợ Đổng Học Bân đi một mình có hại.
Nhưng Trần thư ký lại nói: Sợ rằng không được, lãnh đạo nói, chỉ gọi Đổng sở trưởng đi qua, xin lỗi Doãn sở trưởng. Dừng một chút, Người đâu?
Doãn Thành An im lặng một chút, cũng chỉ hướng Trương Đông Lượng.
Trương Đông Lượng quay người lại, nhẹ nhàng gõ vài cái trên cửa phòng làm việc Đổng Học Bân, sau đó đẩy cửa nói với bên trong: Đổng sở trưởng, lãnh đạo khiến cho ngài đi qua, lãnh đạo của phòng thứ tám chúng ta.
Ừm, đã biết. Đổng Học Bân đáp một câu, vài giây sau thì đi ra, nhớ tới máy vi tính trong phòng còn mở nhạc, hắn không khỏi nói: Tiểu Trương, phiền phức, giúp tôi tắt nhạc, đúng rồi, bài này tôi còn chưa lưu, cậu giúp tôi lưu lại đi, để vào ổ D là được.
Trương Đông Lượng ặc một cái, Tốt.
Lưu nhạc? Ngài còn có tâm tư để ý đến nhạc chưa lưu lại?
Thấy Đổng Học Bân thản nhiên, Trần thư ký tới gọi người cũng có chút choáng, trong lòng nói cái này lãnh đạo cái gì, ngài thật không biết mình gây họa hả? Ngài thật là được, Chu Đại Chu phó chủ nhiệm lúc này đã gửi tín hiệu rồi, ngài còn cái vẻ không lo?
Trần thư ký sắc mặt cũng không tốt, Đi theo tôi!
Đổng sở trưởng! Hàn Phỉ vẻ mặt áy náy, cảm thấy là mình liên lụy hắn.
Đổng Học Bân khoát khoát tay không sao cả, cũng không nói cái gì, theo thư ký đi ra.
Chỉ để lại người của sở hai trong lòng nặng nề, không ai biết Đổng Học Bân lúc này đi còn có thể trở về hay không.
. . .
Trên lầu.
Bên ngoài phòng làm việc lãnh đạo.
Đổng Học Bân bước chân thoải mái theo Trần thư ký đi ở trong hành lang, đối với chuyện này căn bản không để bụng, hắn làm việc, cho tới bây giờ đều là binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, mặc kệ bạn nhảy lên nhảy xuống lăn qua lăn lại như thế nào, anh em đều lười phản ứng bạn, ra chiêu gì anh em sẽ đỡ chiêu đó, về phần chuyện tình cuối cùng có thể giải quyết hay không, Đổng Học Bân không quan tâm, hắn từ trước đến nay là không sợ trời không sợ đất, làm sao bây giờ? Sau đó xử lý như thế nào? Tình huống làm sao để thu xếp? Đổng Học Bân không quan tâm, mặc kệ làm sao bây giờ, đánh trước rồi nói sau!
Tới.
Trần thư ký gõ gõ cửa.
Bên trong truyền tới một tiếng nói uy nghiêm, Tiến vào!
Trần thư ký đẩy cửa đi vào, Chủ nhiệm, Đổng sở trưởng tới.
Được rồi, cậu đi về trước đi. Bên trong một người trung niên cau mày khoát khoát tay.
Trần thư ký gật đầu, cung kính nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đi ra, chỉ để lại Đổng Học Bân đi vào.
Đổng Học Bân cũng không nhìn ra vẻ một chút cũng không được tự nhiên, rất bình tĩnh nhìn một chút vài người trước sau của bàn công tác, trong phòng không tính hắn, tổng cộng có ba người, một người là chủ nhiệm phòng giám sát thứ tám Chu Vĩ Nghiệp, một người là phó chủ nhiệm Chu Đại, đều là lãnh đạo chủ yếu của phòng tám, một người cuối cùng đương nhiên là Dương Chân của phòng tổng hợp, lúc này Dương Chân bất động thanh sắc dùng dư quang nhìn Đổng Học Bân, không nói chuyện, mà là cúi đầu quay về hai người lãnh đạo, không ngồi, đứng ở nơi đó tựa như đang nghe giáo huấn, hai người lãnh đạo cũng không có phản ứng Đổng Học Bân.
Cậu làm cái gì thế? Chu Vĩ Nghiệp sắc mặt không vui nhìn Dương Chân, tiếp tục nói, Để cho người ta chê cười phòng tám của chúng ta có phải không?
Dương Chân thái độ rất thấp, tại trước mặt người đứng đầu Chu chủ nhiệm này, hắn cũng không dám lỗ mãng, đừng nói là hắn, dù là Tằng Minh Tằng sở trưởng của phòng tổng hợp bọn họ tới cũng không cái can đảm này, Dương Chân chỉ có thể nhận thức, lãnh đạo nói cái gì thì là cái gì, Ngài phê bình rất đúng, tôi đã nhận thức được sai phạm của mình.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Cậu sai phạm cái gì, nói một chút!
Dương Chân nói: Tôi không nên tranh chấp cùng đồng chí của sở hai.
Chỉ cái này? Chu Vĩ Nghiệp tựa như không quá thoả mãn.
Chu Đại cũng nghe mà nhíu mày, nhìn hắn một cái.
Dương Chân lập tức nói: Không đúng không đúng, còn có. . . Còn có tôi không nên không cẩn thận quẹt xe của đồng chí sở hai, sau khi quẹt xe tôi cũng không xuống xin lỗi, đều là đồng sự, thật ra cũng không cần phải, là tôi lúc đó không quá bình tĩnh, sau này tôi nhất định cải chính tại phương diện này.
Chu Đại khẽ gật đầu, lúc này mới thoả mãn.
Chu Vĩ Nghiệp ừm một cái, Nhận thức được sai phạm là tốt rồi, bất quá sao nghe nói là cậu động tay cùng người của sở hai trước?
Dương Chân lập tức nói: Cái này không phải như vậy đâu chủ nhiệm, cũng là đẩy đẩy một chút lúc khắc khẩu, tôi tuyệt đối không hề động tay, tôi ở ủy ban kỷ luật cũng công tác rất nhiều năm, chút đúng mực ấy tôi vẫn phải có, hơn nữa xe của tôi bị đụng phải, lúc đó tâm tình cũng vô cùng kích động, cho nên nóng nảy một chút, tranh chấp tương đối kịch liệt, nhưng ra tay là không có.
Chu Đại rất khách quan nói giúp Dương Chân một câu, nói với Chu Vĩ Nghiệp: Chủ nhiệm, cái này quả thật không phải tại tiểu Dương, tôi thấy xe của hắn, đang đậu ở dưới lầu, sau đuôi xe hầu như đều bị đụng nát. Nói xong, Chu Đại quét nhìn Đổng Học Bân một chút, không phải tận lực nhằm vào Đổng Học Bân, mà là Chu Đại vẫn không có hảo cảm gì đối với loại cán bộ không nhìn quy tắc của lãnh đạo, khách quan mà nói, chuyện này quả thật là Đổng Học Bân chiếm trách nhiệm chủ yếu.
Đổng Học Bân nghe vậy, đột nhiên chen vào nói: Ồ, vậy tôi muốn nghe một chút, là ai đẩy vai của tôi hả?
Không đến lượt cậu nói! Chu Đại không khách khí nhìn chằm chằm Đổng Học Bân nói: Đứng đó cho tôi!
Thấy cái vẻ mặt này của ông ta, Đổng Học Bân một chút mặt mũi cũng không cho, À, không ngờ ngay cả quyền lợi nói chuyện của tôi cũng không có? Gọi tới không phải là giải quyết vấn đề sao? Nếu có vấn đề, vậy đem chuyện tình nói rõ? Chỉ nghe lời nói một bên của đối phương, tôi không cho rằng đây là giải quyết vấn đề.
Chu Đại giận, Cậu đánh người còn có lý?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi không cảm thấy tôi chiếm lý, nhưng tôi cũng không cảm thấy tôi không chiếm lý.
Chu Đại chưa thấy qua loại cán bộ nào trực tiếp chống đối lãnh đạo, trong lúc nhất thời cũng tức giận không nhẹ, ông ta hiện tại rốt cục rõ ràng vì sao Dương Chân một người cán bộ bình thường rất bình tĩnh lại ra tay đẩy người vào lúc ấy, Đổng Học Bân mới tới này nói chuyện thật sự quá làm giận.
Hắn làm sao đi vào đội ngũ kiểm tra kỷ luật?
Cấp trên tại sao an bài cho bọn họ một cán bộ lưu manh như thế? ?
Chu Đại thật sự không rõ ràng, nếu như là ông ta giải quyết, còn cần nói chuyện gì chứ, trực tiếp cho Đổng Học Bân tạm thời cách chức điều tra, nhưng Chu Đại không phải người đứng đầu, cho nên trong chuyện này ông ta không làm chủ được, người có thể làm chủ của phòng thứ tám cũng chỉ có Chu Vĩ Nghiệp, Chu chủ nhiệm vừa về, Chu Đại liền đem tình huống báo cáo cùng chủ nhiệm, đồng thời đưa ra ý kiến xử lý của mình, muốn đem Đổng Học Bân tạm thời cách chức trước cho mọi người phía dưới một công đạo, nhưng Chu chủ nhiệm không có trả lời thuyết phục, mà là kêu hai đương sự đến, Chu Đại cũng chỉ có thể làm theo. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh