Mười một giờ.
Đến giờ đi ngủ rồi.
Trong phòng vệ sinh Đổng Học Bân rửa mặt, thấy nhà chị Từ chỉ có một bàn chải đánh răng, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà xài, hoạt động cánh tay mới vừa rồi bị Từ Yến đả thương, Đổng Học Bân nhe răng trợn mắt thở một hơi, đẩy cửa từ WC đi ra ngoài. Ài, chị Từ quá lợi hại, hơn nữa lại trẻ nhiều tuổi như, lần sau nói cái gì cũng không đánh cùng cô ấy.
Trong phòng khách.
Từ Yến sớm rửa mặt xong, đang trải chăn trên sô pha.
Đổng Học Bân vội nói: "Đừng đừng, tôi tự mình trải là được, ngài nhanh ngủ đi."
Từ Yến khoát khoát tay, "Cậu đi phòng tôi ngủ, đừng nói nữa, quyết định như thế rồi."
"Ai da, như vậy sao được." Đổng Học Bân mặc kệ, "Tôi đến đây cũng đã quấy rầy ngài, sao có thể cho ngài ngủ sô pha? Chị Từ, ngài cái này không phải chế giễu tôi sao?"
Từ Yến cười nói: "Kêu cậu đi cậu cứ đi, nói nhiều quá vậy."
"Thật không được." Đổng Học Bân chết sống không đáp ứng, "Lần trước để ngài ngủ sô pha, nhưng tôi lúc đó là uống say, cái gì cũng không biết, ngài cũng đừng giành với tôi."
Từ Yến nhìn hắn, "Đứa nhỏ này, chị còn có thể nhẫn tâm để cậu ngủ ở chổ này sao?"
"Đứa nhỏ cái gì, tôi cũng là một người đàn ông rồi, ngài là trưởng bối của tôi, tôi đương nhiên phải nhường ngài trước."
Hai người nhường qua nhường lại, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng Đổng Học Bân thấy thế, thẳng thắn đem chăn và gối đầu Từ Yến trải trên sô pha ôm vào trong lòng, không khỏi phân trần đi vào phòng ngủ, để lên trên giường, "Ai cũng đừng giành với tôi, ngày hôm nay ngài nói cái gì cũng phải ngủ chổ này, nếu như ngài còn khách khí với tôi như vậy, lần sau tôi cũng không dám đến đây nữa." Đổng Học Bân đương nhiên không thể cho Từ Yến đi ra ngoài ngủ, không có ai làm việc như thế cả.
Từ Yến bất đắc dĩ cười, "Vừa rồi luyện với chị lâu như vậy, trên người cậu cũng bị thương không ít, ngủ sô pha khẳng định không được, quá chật."
"Không có việc gì, tôi chịu được."
"Được rồi, cậu nghe chị Từ đi, đưa chăn cho tôi."
"Thật không được, ngài nghĩ như vậy tôi có thể chịu được hả?"
Tranh cãi nửa ngày, Từ Yến rốt cục nói: "Bằng không như vậy đi, sô pha nhà chị nói thật cũng nhỏ, chỉ sợ cũng không chịu được, cậu ngủ trên giường đi, chị ngủ bên ngoài, dù sao cũng là giường hai người, hai mẹ con ta cũng không phải người béo, hẳn là đủ chổ."
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: "Đừng, như vậy sao được?"
Từ Yến cười nói: "Cậu còn ghét bỏ chị? Yên tâm, chị không ngáy ngủ đâu."
"Ai da, tôi không phải ý đó, tôi nói là. . . Không thích hợp, không thích hợp." Đổng Học Bân mặt đỏ lên.
Từ Yến cũng không nói nhiều, trải chăn ngồi ở trên giường, "Cậu nghĩ không được, vậy chị ngủ sô pha, ha ha."
"Vậy càng không thích hợp."
"Nếu như chị là một cô gái thì còn may ra, nhưng chị đã là người hơn bốn mươi tuổi rồi, làm gì có chú ý nhiều như vậy? Được rồi, cậu không cần nhiều lời, ngủ đi."
"Thế nhưng. . ."
Từ Yến trước đó đã thay áo ngủ, nói xong cũng không để ý đến hắn, xốc chăn lên nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại. Đổng Học Bân cũng không có cách nào, thấy vị trí của chị Từ ở một bên, cái giường này cũng không nhỏ, vì vậy nuốt nuốt nước bọt, cũng chậm rãi xốc cái chăn của mình lên chui vào bên trong, tận lực nhích lại gần bên ngoài, tiện tay tắt đèn treo trên tường, tâm hoảng ý loạn nằm ở bên cạnh.
"Chị Từ, vậy. . . ngủ ngon."
"Ngủ ngon, chúc mộng đẹp."
"Ừm, ngài cũng vậy."
Trong phòng nhất thời yên tĩnh xuống, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi mơ hồ bên ngoài.
Đổng Học Bân con người không ít khuyết điểm, nhưng hắn đã tổng kết qua cho mình, khuyết điểm lớn nhất của mình cũng là thấy gái đẹp không chịu được, càng đừng nói ngủ cùng một chỗ với một đại mỹ nữ, tần suất nhịp đập của Đổng Học Bân vô cùng nhanh, liên tiếp nghiêng đầu nhìn lại, có thể ngủ mới là lạ. Cái này thật là là muốn mạng, chị Từ cũng thật không xem mình là người ngoài, nằm xuống như thế, lỡ như tôi thú tính nổi lên thì sao? Lúc chị Từ hơn bốn mươi tuổi Đổng Học Bân còn hiểu chút luân lý đạo đức, biết ước thúc một chút, nhưng hiện tại Từ Yến đã hơn ba mươi tuổi, cùng một tuổi với Tuệ Lan và Vân Huyên, cái này khiến cho Đổng Học Bân không thể không suy nghĩ miên man. Ở trong quan trường, Đổng Học Bân có năng lực khống chế nhất định, nhưng trên vấn đề của phụ nữ, muốn nói Đổng Học Bân hiểu được khống chế, cái này chính bản thân hắn đều không tin.
Nhịn xuống!
Nhịn xuống!
Không nên suy nghĩ bậy bạ!
Đổng Học Bân hai mắt hung hăng nhắm lại, mạnh mẽ bắt buộc mình ngủ!
Có thể tưởng tượng ngủ cũng một cái chuyện rất khó, bên cạnh không ngừng có mùi thơm phụ nữ thành thục của cơ thể trên người chị Từ bay ra chen vào trong lỗ mũi Đổng Học Bân, không lúc nào không khiến cho hắn tâm phiền ý loạn, ài, sớm biết như vậy, nên cho chị Từ ngủ sô pha đi, mình giả khách khí cái gì!
Một tiếng. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đổng Học Bân rốt cục đã ngủ.
Hắn nằm mộng, trong mộng xuất hiện rất nhiều phụ nữ, Tạ Tuệ Lan, Cù Vân Huyên, Ngu Mỹ Hà, Cảnh Nguyệt Hoa, Từ Yến, cả đám đều cởi hết quần áo ở trước mặt hắn, vẻ quyến rũ ấy làm Đổng Học Bân thật sự hoa cả mắt, hắn đưa tay ôm lấy một người.
Sau đó, Đổng Học Bân liền tỉnh.
Bỗng nhiên mở mắt hắn phát hiện ánh trăng lên cao, cũng không biết là mấy giờ rồi, mà lúc này trong tay Đổng Học Bân đang có một xúc cảm ấm áp truyền đến, hắn mang theo vẻ buồn ngủ vô thức cúi đầu nhìn, đập vào mắt cũng là từng sợi tóc thật dài, rất thơm, còn là tóc quăn, vừa ngửi chỉ biết là phụ nữ, Đổng Học Bân lúc đó liền kinh sợ, hắn phát hiện mình đang ở phía sau ôm thân thể đầy ắp của Từ Yến, tay trái của hắn, đã chui vào trong áo ngủ của chị Từ, nắm lấy ngực của Từ Yến. Nhìn lên chăn trên người, sớm không cùng màu sắc, mình đã chui vào chăn của chị Từ ôm bế cô ấy, còn vuốt chỗ đó của cô ấy, cái này không giống với ban ngày, ban ngày là xoa bóp trị liệu, là có mượn cớ mới xoa ngực cô ấy, hơn nữa lúc đó còn cách một lớp khăn tắm, nhưng hiện tại. . . trên tay đều là cảm xúc của da thịt trần trụi, một chút trở ngại cũng không có!
Mẹ nó!
Cái này là tình huống gì? ?
Đổng Học Bân thân thể cứng ngắc lại, khẽ động cũng không dám động, khẩn trương lại kích động duy trì cái tư thế kia, rất sợ làm cho Từ Yến tỉnh.
Từ phía sau nhìn không thấy biểu tình của Từ Yến, nhưng hô hấp của cô ấy vẫn đều đều, hình như đang ngủ say.
Đổng Học Bân thật sự sợ hãi, thấy rõ như vậy, hắn thở phào nhẹ nhõm thật dài, nếu như bị chị Từ phát hiện, Đổng Học Bân nghĩ mình thật sự là chết cũng không biết chết như thế nào.
Nguy hiểm thật.
Nhưng trong lúc Đổng Học Bân âm thầm may mắn, giật giật tay, muốn chậm rãi từ trên phần ngực trắng mịn mềm mại của Từ Yến rút trở về, Từ Yến giật mình.
"Gặp ác mộng?" Từ Yến thản nhiên nói.
Tay của Đổng Học Bân trên ngực của cô ấy bỗng nhiên run lên, cả kinh kêu lên: "Hả?"
Từ Yến không nói nữa tiếng, hình như ngủ, lại hình như không ngủ.