Buổi tối.
Từ gia.
Mười một giờ.
Từ Yến có thể đáp ứng cho Đổng Học Bân cùng nhau ngủ với các nàng, đây là Đổng Học Bân trăm triệu lần cũng không ngờ rằng của, trong lòng cũng rõ ràng chị Từ phỏng chừng là hôm nay uống say, đầu óc không rõ nên mới nói ra lời này, nhưng Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không khách khí với cô ấy, cơ hội này quá khó có được, chị Từ và chị Ngu hai người mỹ phụ, Đổng Học Bân nằm mơ đều muốn trái ôm phải ấp cùng nhau ngủ với hai người, ặc, cũng không biết chị Từ có phải là ý này không, chẳng lẽ là thấy mình ngủ sô khó chịu mới gọi mình đi qua sao? Không có suy nghĩ khác?
Mặc kệ!
Đi trước rồi nói!
Đổng Học Bân từ trên sô pha ngồi xuống, Khụ khụ, vậy đi thôi.
Ngu Mỹ Hà cực kỳ xấu hổ, Tôi, tôi . . . Không tốt, thật không tốt.
Từ Yến thản nhiên nói: Các người thương lượng đi, chị đi tắm nước nóng, có chút lạnh.
Đi tắm? Những lời này lại khiến cho Đổng Học Bân miên man bất định, không khỏi chớp con mắt nhìn theo Từ Yến vào phòng vệ sinh, nhìn cô ấy đóng cửa.
Rầm.
Tiếng vòi phun vang ra.
Đổng Học Bân kéo lấy Ngu Mỹ Hà, Đi thôi chị Ngu.
Thật không nên. Ngu Mỹ Hà lắc đầu, Các người, các người đi phòng ngủ đi.
Đổng Học Bân làm bộ nghiêm mặt, Nhanh lên một chút, chị có đi không? Không đi tôi ôm chị đi à?
Ngu Mỹ Hà khuôn mặt đỏ lên, Ba người. . . Ba người không có biện pháp ngủ, tôi. . .
Đổng Học Bân cũng không quản, nương theo rượu trên sô pha ôm lấy Ngu Mỹ Hà, trong tiếng kinh hô của chị Ngu ôm cô ấy vào phòng ngủ, nhẹ buông tay, đem Ngu Mỹ Hà đặt lên trên giường, giường nhà chị Từ quả thật không nhỏ, ba người miễn cưỡng có thể ngủ. Nhìn bên kia, Ngu Mỹ Hà cũng không nói cái gì, nắm chăn, đỏ mặt nghiêng đầu, không nói được một lời nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chỉ là mí mắt không ngừng nháy lên nói cho Đổng Học Bân biết, cô ấy còn chưa ngủ.
Đổng Học Bân trong lòng rất chờ mong, chờ mong tới tột đỉnh, chỉ bất quá hắn còn không rõ ràng mình có hiểu lầm ý của Từ Yến hay không, vẫn là không xác định.
Sau một lúc lâu, cửa phòng vệ sinh mở ra.
Một mùi thơm ngào ngạt chen ra, Từ Yến cũng đi ra.
Trong phòng ngủ, Đổng Học Bân vẫn không dám tiến vào chăn, bởi vì hắn còn muốn tìm hiểu ý của chị Từ, nếu không ngủ như thế có thể quá đường đột, vì vậy thấy Từ Yến vào phòng đóng cửa, Đổng Học Bân chớp mắt nói: Chị Từ, cái này, ba chúng ta làm sao ngủ?
Từ Yến nhìn hắn, Cậu nói làm sao ngủ?
Đổng Học Bân ặc một cái, Tôi nói là, tôi ngủ bên kia thích hợp?
Từ Yến cười nói: Là sao? Cậu còn muốn ngủ ở giữa hả?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, hắn thật sự là nghĩ như vậy của, nhưng người ta nói đến mức này, Đổng Học Bân cũng không nói được như vậy, Không có không có, tôi là, khụ khụ, tôi là muốn hỏi ngài ngủ quen ở đâu.
Từ Yến sờ sờ cằm, Bên trái.
Vậy được, tôi ngủ bên phải, để cho chị Ngu ngủ ở giữa?
Từ Yến gật đầu, Tắm ra đúng là không còn mệt, uống chút rượu không?
Đổng Học Bân cười khổ nói: Không phải buổi tối vừa uống xong sao? Còn uống?
Từ Yến đi tới tủ đầu giường mở ra, lấy ra một chai rượu, Uống chút rượu vang đi, cũng không cao lắm, trước khi ngủ uống một chút còn có thể trợ giúp giấc ngủ, thế nào?
Được, nghe ngài. Đổng Học Bân không ý kiến.
Mỹ Hà? Em uống không? Từ Yến nhìn về phía trên giường.
Ngu Mỹ Hà lúc này cũng không giả bộ ngủ, ngồi xuống nói: Em, em không sao cả, bất quá khẳng định uống không được bao nhiêu, buổi tối uống say rồi.
Từ Yến mỉm cười nói: Vậy uống ít chút thôi, Tiểu Bân, đi lấy cái ly đi, phòng bếp.
Học Bân mang dép đi ra ngoài cầm cái ly trở về, đặt ở đầu giường.
Từ Yến rót đầy ly, sau đó đưa cho Ngu Mỹ Hà và Đổng Học Bân, Nào, làm một ly trước, thật ra chị vẫn thích uống rượu vang hơn, rượu xái nguyên tương kia nồng độ quá lớn.
Ba người nâng ly.
Keng keng keng, đều uống một ngụm.
Đổng Học Bân khen: Rượu ngon. Thật ra thằng nhãi này cũng đâu có hiểu rượu.
Từ Yến nói: Bạn bè cho chị, nghe nói rượu này được mười năm rồi, cậu thích uống thì chổ chị còn một chai, ngày mai cậu cầm đi.
Đổng Học Bân vội nói: Đừng đừng, sao có thể không biết xấu hổ, rượu này khẳng định không rẻ.
Sau khi uống hai ly, đèn trên đầu giường cũng bị Từ Yến mở, tia sáng mơ màng, nhưng có thể thấy rõ người. Lúc này Từ Yến và Ngu Mỹ Hà đều mặc một thân áo ngủ, vừa tắm rửa qua nên tóc của chị Từ còn ướt, thỉnh thoảng có mùi thơm bay tới, áo ngủ dán dính trên người, hình như có vài chổ cũng bị nước dính ướt một ít, rất ẩm ướt. Chị Ngu bên này cũng không khác biệt lắm, cái áo ngủ chị Từ cho cô ấy hình như có chút nhỏ, có chút chật, cho nên Ngu Mỹ Hà sau khi mặc vào đem vóc người hoàn toàn bạo lộ ra, chổ trước ngực của áo ngủ chật căng ra, trên người Ngu Mỹ Hà hầu như đều lộ ra, thành thục cực kỳ.
Hai người mỹ phụ thật đẹp.
Hai người phụ nữ thành thục.
Nghiêng qua nghiên lại trước mặt Đổng Học Bân, làm hắn có chút cầm giữ không được.
Đổng Học Bân trong lòng nói ba chúng ta đừng uống rượu nữa được không? Nhanh chóng đi ngủ thôi! Cái này không phải muốn dụ dỗ chết tôi sao?
Nhưng mà một chai rượu vang đã vào bụng ba người, Từ Yến vẫn chưa có ý đi ngủ, ngược lại thở ra một hơi, Hôm nay rất vui vẻ, ha ha, Tiểu Bân, Mỹ Hà, bằng không đánh bài một chút?
Đổng Học Bân a một tiếng, Đánh bài?
Ngu Mỹ Hà gấp gáp nói: Có thể.
Đổng Học Bân biết chị Ngu là sợ xấu hổ không muốn ngủ, nhưng hắn dở khóc dở cười nói: Chị Từ, lúc này đã gần mười hai giờ, chúng ta có phải là. . .
Từ Yến cười nói: Ai thua cởi quần áo, chơi không?
Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân không hề nghĩ ngợi nói: Chơi! Đến đây đi!
Từ Yến bị hắn làm vui vẻ, Trong đầu tên nhóc cậu đang nghĩ cái gì vậy? Chị vừa nói như thế, tên nhóc cậu thật đúng là tưởng thật hả?
Đổng Học Bân mặt suy sụp, trời ạ, ngài đừng chọc tôi như thế?
Từ Yến quay lại Ngu Mỹ Hà chỉ chỉ Đổng Học Bân nói: Nhìn thấy chưa? Cái đám đàn ông này, không một người tốt, trong đầu cả ngày cũng là nghĩ về chuyện này!
Đổng Học Bân nói: Chị Từ. . .
Được rồi được rồi, không dìm hàng tên nhóc cậu nữa. Từ Yến cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một bộ bài, cười ha ha để lên trên giường, Chơi bài thôi.
Chơi gì?
Ba người à, chơi đấu địa chủ đi.
Được, vậy tôi chia bài.
Ván thứ nhất, Từ Yến kêu địa chủ, kết quả lại bị Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà vây sát nên thua.
Từ Yến bất đắc dĩ lắc đầu, đem bài buông xuống, bỗng nhiên ngay dưới cái nhìn trừng to mắt ra của Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà cởi nút áo ngủ buộc, đem áo ngủ ném ra trên ghế dưới giường, nhất thời, áo ngực trên thân chị Từ lộ ra, thấy rất rõ ràng.
Ngu Mỹ Hà luống cuống, Không phải không cởi quần áo sao?
Đổng Học Bân cũng kinh ngạc, Ngài không phải nói giỡn sao?
Từ Yến mỉm cười nói: Sao? Không dám à?
Dám, có cái gì không dám. Đổng Học Bân đương nhiên đồng ý.
Ngu Mỹ Hà rất khẩn trương, toàn thân đều cứng ngắc, rất không được tự nhiên.
Từ Yến nói: Mỹ Hà, em cũng là quá xấu hổ, hai ta một người hơn bốn mươi tuổi một người sắp bốn mươi, đứa nhỏ cũng đều có, đều là người từng trải, còn có cái gì phải xấu hổ? Cũng là chơi vui vẻ, thoải mái là tốt rồi, cũng đều không phải người ngoài, tên nhóc Tiểu Bân này mới hai mươi lăm tuổi? Không nói chị, em đều lớn hơn hắn mười tuổi, cái này có cái gì phải xấu hổ?
Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng, nhưng vẫn là rất xấu hổ.
Được rồi, tiếp tục chơi.
Được, vậy tôi chia bài hả?
Ván tiếp vẫn là Từ Yến gọi địa chủ, lúc đầu bài cô ấy tốt, nhưng bài của Đổng Học Bân rất thuận, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể lật ngược, kết quả lại là chị Từ thua.
Từ Yến cười khổ lắc đầu, hạ thấp người, đem quần ngủ chậm rãi cởi ra.
Đổng Học Bân nhìn mà tròng mắt tròn luôn, bất quá chị Từ vẫn như cũ, không có một chút dị dạng. Cũng đúng, những người có da mặt dày nhất Đổng Học Bân gặp qua trong cuộc đời, một người là Tạ Tuệ Lan, còn lại cũng là Từ Yến, lần đó hai người khó hiểu ở trong xe, chị Từ sau đó cũng không nói cái gì, Đổng Học Bân cũng chưa thấy qua cô ấy xấu hổ, cho nên da mặt của Từ Yến có thể nghĩ, tuổi lớn kinh nghiệm nhiều, đương nhiên là da mặt dày rất nhiều, đương nhiên, ngoại trừ cái loại tính cách như chị Ngu.
Từ Yến nói: Tiếp tục.
Đổng Học Bân hỏi: Còn rượu không?
Còn” Từ Yến lại lấy ra một chai rượu.
Thật ra mấy người buổi tối lúc ăn cũng đã uống rượu uống có chút say, lại uống thêm một chai nữa, say hiển nhiên càng nhiều.
Nhưng cái thứ rượu này, càng say mới càng uống.
Ba người lại rót đầy ly, toàn bộ uống một ngụm.
Dưới ánh mắt hơi có chút mị của ba người, ván thứ ba bắt đầu.
Lần này là Đổng Học Bân gọi địa chủ, bài không tồi, Từ Yến và Ngu Mỹ Hà đều không làm gì được, Đổng Học Bân thắng.
Từ Yến không nói cái gì, ở trước mặt Đổng Học Bân đưa tay ra phía sau, đem áo ngực cởi xuống ném ra.
Nhưng Ngu Mỹ Hà thì vội vàng nói: Tôi, tôi bên trong. . . Bên trong cái gì cũng không có mặc, trước khi ngủ đều cởi ra.
Nhưng Đổng Học Bân cũng mặc kệ, trừng mắt len lén ngắm Từ Yến vài lần, đem ánh mắt rơi vào Ngu Mỹ Hà, chờ cô ấy cởi ra.
Từ Yến cười nói: Không cởi thì thôi, tiếp tục một ván nữa.
Ngu Mỹ Hà cắn răng một cái, thẳng thắn đem chăn kéo qua chui vào, sau đó nhẹ nhàng cởi áo ngủ trên thân, ném ra ghế, Tôi, tôi được rồi.
Đổng Học Bân nuốt nuốt nước bọt, đã có chút say hắn cũng liền to gan lên, Tiếp tục.
Đến đây đi. Từ Yến nói.
Cởi một cái, Ngu Mỹ Hà cũng có vẻ không còn câu thúc, ừm, đương nhiên phương diện này tác dụng của rượu chiếm đại đa số, ba người ngày hôm nay uống không ít.
Người mà say rồi, có một số việc tất nhiên không thể quấn quýt.
Một ván. . .
Một ván. . .
Lại một ván. . .
Quần áo của mọi người đều cởi xuống từng món! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh