Bầu trời tối dần.
Bên ngoài tiểu viện Diêu gia.
Mã Bân đi trên đường có vẻ đặc biệt căng thẳng, khí trời hiện tại không tính là nóng, nhưng mà gã cứ đưa tay lên đầu liên tục lau mồ hôi, một câu cũng không nói.
Mã chủ nhiệm. Thái khoa trưởng thật sự không hiểu, Ngài đây là?
Thái khoa trưởng cũng coi như tâm phúc của Mã Bân, Mã Bân liền nói: Cô không phát hiện?
Thái khoa trưởng chớp chớp con mắt, Ừm? Thấy? Thấy cái gì? Tôi không biết?
Cô ta cấp bậc không đủ, ngày hôm nay còn chưa thấy qua mặt của Đổng Học Bân, tự nhiên cái gì cũng không rõ ràng.
Mã Bân thật sâu thở dài, nói: Vừa rồi trong Diêu gia, ngồi cùng người nhà của tiểu Diêu chính là Đổng huyện trưởng vừa tiền nhiệm!
Hả? Thái khoa trưởng cả kinh nói: Không phải chứ?
Mã Bân nói: Tôi thấy rõ ràng, không sai được!
Thái khoa trưởng lúc này cũng mới nhớ tới, Đổng Học Bân vừa rồi đặt cái ly mạnh lên trên bàn, nếu như người thường, làm sao dám làm vậy? Hơn nữa cái bóng lưng kia Thái khoa trưởng trước đó cũng thấy có chút nhìn quen mắt, tuy rằng không thấy mặt, không có cơ hội cùng nhau ăn nắm tay với Đổng huyện trưởng, nhưng cô ấy tại sáng sớm lúc Đổng Học Bân tới đã xem qua bóng lưng của Đổng Học Bân, nhiều thứ như vậy liên tưởng cùng một chỗ, Thái khoa trưởng cũng biết không sai được, sắc mặt lập tức xanh lại, hít vào hơn nửa ngày, nhất thời rơi vào tình huống khó xử!
Tiểu Diêu nhận thức Đổng huyện trưởng? Thái khoa trưởng vội vàng nói.
Mã Bân tự bình tĩnh một chút, Xem ra là vậy.
Thái khoa trưởng vội vàng nói: Nhưng, Đổng huyện trưởng không phải mới đến tiền nhiệm một ngày sao? Sao có thể. . .
Mã Bân cũng buồn bực, lẽ ra Đổng huyện trưởng ở đây hẳn là nhân sinh không quen mới đúng, sao đột nhiên đi tới cùng Diêu Thúy? Còn đến nhà ngồi ăn? Tiểu Diêu này! Giấu cũng thật là sâu! Cô nhận thức Đổng huyện trưởng sao cô không nói sớm? Cái này cô không phải bóp cổ họng tôi sao! Mã Bân nghĩ gã ngày hôm nay mất mặt thật lớn! Mặt già hình như bị người hung hăng tát một chút! Nếu như gã biết Diêu Thúy cùng Đổng huyện trưởng nhận thức, hơn nữa quan hệ còn tốt như vậy, cho Mã Bân gã mười lá gan gã cũng không dám lôi Diêu Thúy đi bồi rượu! Thậm chí ngay cả chủ ý về Diêu Thúy gã đều không có khả năng nghĩ! Bởi vì Mã Bân căn bản là không có khả năng đi đắc tội Đổng huyện trưởng!
Mẹ nó!
Cái này gọi là chuyện gì a!
Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì? ?
Đột nhiên, Mã Bân dừng chân, nhớ tới một việc, nhất thời nhìn về phía Thái khoa trưởng nói: Tiểu Diêu bao nhiêu tuổi?
Thái khoa trưởng ngẫm lại, nói: Hình như năm nay là hai mươi lăm tuổi.
Mã Bân hít vào nói: Đổng huyện trưởng năm nay cũng là hai mươi lăm, như vậy, cô lập tức gọi điện thoại trở lại tra lý lịch tiểu Diêu, càng nhanh càng tốt!
Thái khoa trưởng nhắc nhở nói: Cán bộ huyện bên cạnh phỏng chừng sắp đến.
Mã Bân nói: Tôi biết, đi tra trước, nếu không trong lòng tôi không kiên định!
Vậy. . . Được, tôi lập tức trở lại hỏi một chút, tiểu Lý hẳn là ở cơ quan.
Mấy người cán bộ huyện bên cạnh và Đổng huyện trưởng, ai nhẹ ai nặng Mã Bân vẫn phân rõ ràng, cho dù không ăn xã giao lần này, gã cũng phải làm rõ ràng quan hệ của Đổng huyện trưởng và Diêu Thúy trước, bằng không gã cũng không biết làm sao đắc tội người, đây mới liên quan đến đại sự tiền đồ của gã!
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Thái khoa trưởng cúp điện thoại, trên mặt có chút kinh ngạc.
Thế nào? Tra được chưa? Mã Bân nhanh chóng hỏi.
Thái khoa trưởng lau mồ hôi, nói: Tra được, Diêu Thúy học đại học ở kinh thành, là đại học Liên Hợp, Đổng huyện trưởng cũng ở đại học Liên Hợp, bọn họ hình như. . . là học chung một lớp!
Bạn học đại học?
Hai người là bạn học đại học? ?
Hèn chi! Mã Bân sắc mặt cũng không tốt lắm, gã rốt cục biết vì sao đắc tội Đổng huyện trưởng, mình sai sử bạn học cũ của người ta, lại muốn cô ấy bồi rượu muốn cô ấy ăn, Đổng huyện trưởng có thể vui vẻ mới là lạ, cái này quả thật là nói rõ không cho Đổng huyện trưởng mặt mũi! Mã Bân hung hăng vỗ đầu, hối hận đến nổi ruột muốn xanh lại, bất quá vừa nghĩ người không biết không trách, mình quả thật cũng không biết Diêu Thúy và Đổng huyện trưởng là bạn học đại học, nghĩ như vậy Mã Bân cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tình huống không ổn, nhưng cũng không phải không cách nào bù đắp!
Ài, đắc tội với người dễ, làm tốt quan hệ rất khó.
Mã Bân ánh mắt khẽ động, bắt đầu suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện này.
. . .
Diêu gia.
Cơm tối ăn xong rồi.
Bất quá bởi vì Mã chủ nhiệm vừa rồi tới còn có biểu tình quỷ dị sau đó của Mã Bân, Diêu Thúy và cha em trai đều có chút lo lắng, thật sự nghĩ không ra Mã Bân có ý gì.
No rồi, tôi giúp mọi người dọn dẹp một chút. Đổng Học Bân nói.
Diêu phụ cản lại, Không cần không cần, để cho mẹ tụi nhỏ làm là được.
Diêu mẫu cũng nói: Đúng vậy, con còn mang hành lý muốn đi ký túc xá sao? Vậy để cho Thúy nhi đưa con đi.
Đổng Học Bân nói: Đừng, Diêu Thúy còn cảm, đừng đi ra ngoài, con đi một mình là được, cảm ơn mọi người về bữa cơm, vậy con đi về trước?
Diêu phụ ừ một tiếng, Chậm rãi một chút.
Diêu Thúy nói: Cậu chờ tôi quay về phòng thay quần áo, tôi đưa cậu đi.
Thật không cần. Đổng Học Bân nói: Cô dưỡng bệnh đi.
Ăn xong cơm nóng, đã tốt hơn rồi, cậu chờ chút. Diêu Thúy vào phòng nhỏ.
Khi trở ra, Diêu Thúy thay quần jean áo thun cùng áo khoác, cả người nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, cũng không có thần sắc mệt mỏi nữa.
Được sao? Đổng Học Bân hỏi.
Diêu Thúy cười nói: Cảm thôi mà, tôi làm gì yếu đuối như vậy? Đi thôi!
Đổng Học Bân thấy thế cũng không nói cái gì, chào mọi người xong, liền kéo hành lý cùng Diêu Thúy đi ra sân, đi đến trạm xe.
Ngày hôm nay cho cậu chê cười. Diêu Thúy bỗng nhiên nói.
Đổng Học Bân cười cười, Không có việc gì.
Diêu Thúy cảm khái nói: Đây là cơ quan nhà nước đấy, chuyện này nhiều lắm, trừ phi là làm lãnh đạo hoặc là có quan hệ với cấp trên, bằng không, chỉ có thể nhìn sắc mặt người ta.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Lần trước đã nói, tôi tính toán là biết cô gần đây khẳng định sẽ thăng quan, còn chưa có hỏi cô, muốn đi chỗ nào?
Diêu Thúy cho rằng hắn nói giỡn, thoải mái nở nụ cười một chút, Còn thăng quan à, ngày mai không bị lãnh đạo cho sung quân đi, ha ha, nếu như thật sự có thể thăng lên, khẳng định là phó chủ nhiệm tương đối tốt, nếu như làm cán bộ, còn ai dám sai sử tôi? Còn có bồi rượu xã giao? Đến lúc đó cũng là xem tâm tình của tôi, muốn đi thì đi, Thái khoa trưởng lúc ấy đều phải nghe tôi sai sử.
Đổng Học Bân cười nói: Chí hướng không tồi.
Diêu Thúy ngượng ngùng nói: Tôi cũng chỉ là nói như thế mà thôi, phó chủ nhiệm? Tôi không quan hệ lại không hợp đàn, còn không nghe lãnh đạo phân phó, đến phiên ai cũng không tới phiên tôi, huống chi ngày hôm nay xảy ra chuyện này, bọn họ không đá tôi đi ra ngoài đã không sai rồi, còn có thể đề bạt tôi?
Đổng Học Bân cười ha ha, Vậy không nhất định. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh