Trong phòng.
Tôn Lệ Hàm và Từ Trang bọn họ đều chờ.
Trương Đông Phương sau khi cúp điện thoại của Phương Thủy Linh trở về, Người Học Bân liên hệ gọi cho tôi, tôi nói cho cô ấy địa chỉ, nói lập tức tới.
Tôn Lệ Hàm hỏi: Đổng bí thư huyện ủy các người?
Trương Đông Phương ừ một tiếng, Học Bân là người kinh thành, cũng công tác qua ở bên này.
Tôn Lệ Hàm vẫn là lý giải tình huống nói: Vậy cũng không dễ đâu? Muốn liên lạc đến quốc vụ viện bên kia, không phải quan hệ bình thường là có thể. Một người bí thư huyện uỷ, tại địa phương có thể là nhất ngôn cửu đỉnh, cùng trong huyện thậm chí là thành phố đều có thể hô gió gọi mưa, nhưng tới kinh thành. . . Thật sự cái gì cũng không phải, với cái cấp bậc này, trên đường chặn một người đi làm bằng xe đạp có thể là quan lớn hơn so với hắn, cái này thật không phải hay nói giỡn.
Trương Đông Phương nói: Chờ người tới rồi nói sau.
Tôn Lệ Hàm gật đầu, Vậy chờ một chút đi.
Từ Trang hiếu kỳ nói: Đổng bí thư tìm là lãnh đạo nào?
Trương Đông Phương dừng lại một chút, nói: Tôi cũng không rõ ràng lắm, hẳn là không phải lãnh đạo cán bộ đâu, nghe âm thanh, hình như là một cô gái nhỏ.
Hả? Từ Trang ngẩn ngơ.
Khoa viên của phòng làm việc chính phủ huyện Tiêu Lân cùng đi cũng sợ run, cô gái nhỏ?
Tôn Lệ Hàm nghe thấy được, cũng không nói cái gì. Thật ra từ sau khi Trương Đông Phương bọn họ hai ngày trước đến đây nói với mình, Tôn Lệ Hàm trong lòng có suy nghĩ, biết chuyện này khẳng định là làm không được, chủ nhiệm Lý của văn phòng bên kia phân công quản lý chuyện này cấp bậc cũng không cao lắm, nhưng mà phòng ban người ta quyền thế ngập trời, đâu phải là ai nói gặp là gặp? Càng đừng nói cái gì mời ăn liên lạc tình cảm, người ta làm gì cho cái mặt mũi này? Thế nhưng ngại giao tình cùng Trương Đông Phương, Tôn Lệ Hàm cũng không có quá nói rõ, vẫn là mang theo bọn họ chạy hai ngày dùng vài nhân tình quan hệ hỗ trợ liên hệ, dù sao có thể làm cô ấy đều làm. Nên tận tâm cô ấy cũng hết, làm không được cũng không trách cô ấy.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Trong nháy mắt, buổi chiều bốn giờ hơn.
Chờ trái chờ phải, điện thoại của Trương Đông Phương mới vang lên.
Bên kia cô gái nhỏ nói: Xin chào, tôi đến nơi rồi, là phòng tạm trú liên lạc của thành phố Bảo Hồng sao? Tôi đứng ngay dưới cái bảng tên này, các người là?
Trương Đông Phương nói: Chúng tôi lập tức xuống dưới.
Thấy Trương huyện trưởng cúp điện thoại, Tôn Lệ Hàm nói: Người đến?
Ngay tại phía dưới, Tôn chủ nhiệm. Hai ngày nay cũng làm phiền cô mang theo chúng tôi chạy tới chạy lui, bằng không chúng tôi đi là được, đừng chậm trễ công tác của cô. Trương Đông Phương khách khí nói.
Tôn Lệ Hàm cười nói: Công tác của tôi? Công tác của tôi cũng là giúp đỡ các đồng chí của thành phố Bảo Hồng tới kinh thành làm việc, đừng nói nữa Trương huyện trưởng, cùng đi đi. Các người ở bên này cũng nhân sinh không quen, để cho các người tự mình đi tôi trong lòng không nỡ, đừng để gặp lừa đảo.
Từ Trang sửng sốt, Còn có lừa đảo à?
Sao không có? Rất nhiều. Tôn Lệ Hàm vừa dẫn bọn họ xuống lầu vừa chỉ chỉ phía tây, Nè, đầu kia là phòng tạm trú của Hoài An, trước đó có một lãnh đạo của bọn họ không phải bị lừa sao. Nghe tin ai đó nói cái gì cam đoan có thể làm được, nhận thức lãnh đạo cấp trên cái gì, ba hoa chích choè đem lãnh đạo của Hoài An nghe choáng váng, cuối cùng tin là thật ttốnm không ít tiền cho tên lừa đảo hỗ trợ giật dây bắc cầu. Cuối cùng đâu? Tên lừa đảo cầm tiền đi, cùng ngày không tìm được người, chuyện như thế bên này rất nhiều, các người không thường tới. Cho nên không biết tình huống, tình huống nơi này phức tạp lắm. Có một số việc, không thể tất cả đều tin. Nói xong, lại bổ sung một chút, Đương nhiên, tôi nói đúng là có chuyện và tình huống như thế, tôi không nói Đổng bí thư các người tìm người là lừa đảo.
Trương Đông Phương nói: Chúng tôi rõ ràng.
Ông đương nhiên rõ ràng, Đổng bí thư nếu có thể làm cho người ta liên hệ, mặc kệ đối phương có thể hỗ trợ hoàn thành hay không, ít nhất người khẳng định là có lai lịch, không có khả năng an bài một tên lừa đảo tới, Đổng bí thư làm việc Trương Đông Phương vẫn là yên tâm. Đương nhiên, ông thật ra cũng không cho rằng Đổng bí thư tìm người thật có thể giúp bọn họ hoàn thành chuyện tình, nhưng Đổng Học Bân nếu an bài, Trương Đông Phương không có khả năng không cho cái mặt mũi này.
Dưới lầu.
Bên ngoài.
Tôn Lệ Hàm và đám người Trương Đông Phương đi ra.
Ngoài cửa, một cô gái nhỏ lớn lên rất đẹp mặc một thân váy liền áo, đang ở dưới gốc thụ lẳng lặng nhìn dưới mặt đất, thỉnh thoảng đem chân giẫm lên lá rụng từ trên cây rơi xuống một chút, có thể cũng là chờ buồn chán, nên tự chơi một mình, nhìn qua rất thiên chân vô tà. Lúc đầu cũng là như vậy, Phương Thủy Linh tuổi không lớn lắm, mấy năm nay cũng một mực đến trường, thi đại học, học bác sĩ, hầu như mỗi ngày là giao tiếp với bài vở và bài tập, không tiếp xúc qua xã hội, ngoại trừ thực tập căn bản không có một mình công tác qua, một thân khí chất học sinh tự nhiên còn lưu ở trên người.
Là cô ấy sao? Tôn Lệ Hàm đổ mồ hôi nói.
Trương Đông Phương cũng không xác định, Tôi cũng không biết, hỏi một chút đi.
Người khoa viên phòng làm việc chính phủ huyện nhất thời đi lên nói: Em gái, xin hỏi em. . .
Phương Thủy Linh lúc này mới quay đầu lại nhìn bọn họ, cười ngọt ngào, Các người cũng là cán bộ của huyện Tiêu Lân? Chào mọi người, tôi là Phương Thủy Linh, gọi Tiểu Linh là được.
Thật đúng là cô ấy?
Thật đúng là một cô gái nhỏ?
Vốn dĩ Trương Đông Phương và Tôn Lệ Hàm bọn họ còn nghĩ có thể là âm thanh trong điện thoại có chút sai lệch, hoặc là âm thanh của người ta nhỏ tuổi, cho nên mới cảm thấy đối phương trẻ tuổi, không ngờ bản thân cũng quả thật là một cô gái nhỏ, hơn nữa xem ra còn giống như là một học sinh? Cái này. . . Cô ấy được thật hả? Trương Đông Phương thật không rõ ràng Đổng Học Bân vì sao không liên hệ một chút đồng sự hoặc là lãnh đạo lúc trước hắn nhận thức tại ủy ban kỷ luật trung ương, vì sao tìm một tiểu nha đầu như thế tới.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, trên mặt vẫn không thể lộ ra, xác nhận thân phận, Trương Đông Phương lập tức nói: Tôi là Trương Đông Phương, xin chào xin chào.
Tôi là chủ nhiệm phòng liên lạc, Tôn Lệ Hàm. Mấy người nắm tay, đều giới thiệu lẫn nhau nhận thức một chút.
Cuối cùng, Phương Thủy Linh nói ra chính sự, hỏi: Vậy chúng ta hiện tại là thế nào?
Hả? Trương Đông Phương chớp mắt nói: Chúng tôi cũng không biết, Đổng bí thư là nói như thế nào?
Phương Thủy Linh nói: Đổng ca nói khiến cho tôi đến đây mang mọi người đi làm việc, xin rút huyện lập thị phải không? Cái khác Đổng ca cũng không nói.
Từ Trang yên lặng không nói gì, cũng hiểu được rất mờ ảo, làm gì bây giờ cô bé còn chưa nghĩ ra mà đã tới đây? Cái này cũng quá không chuyên nghiệp.
Trương Đông Phương cười khổ một tiếng, Vậy cô xem hiện tại chúng ta là?
Đôi mắt to của trong veo như nước của Phương Thủy Linh nháy nháy, Nếu không tôi gọi điện thoại đem người mà các người muốn liên hệ hẹn đi ra? Các người cùng nhau ăn?
Trương Đông Phương nói: Có thể như vậy tự nhiên tốt nhất.
Phương Thủy Linh gật đầu, Vậy là được, là người cán bộ nào?
Trương Đông Phương nói: Là chủ nhiệm Lý của văn phòng.
Phương Thủy Linh hỏi: Người chủ nhiệm Lý nào? Lý Phương? Vẫn là Lý Khuê Nhiên?
Lý Phương? Lý Khuê Nhiên? Đối phương nói hai tên Trương Đông Phương và Tôn Lệ Hàm đều chưa từng nghe qua, nhưng cảm giác rất lợi hại, không khỏi nhìn nhiều Phương Thủy Linh, cô gái nhỏ này không chừng thật sự có chút môn đạo, thấy như vậy hình như đối với văn phòng rất quen thuộc?
Trương Đông Phương lập tức nói: Là Lý Hiếu chủ nhiệm Lý.
Phương Thủy Linh sờ sờ đầu suy nghĩ một chút, Lý Hiếu? Người này là ai hả?
Trời, không ngờ cô không nhận ra hả? Trương Đông Phương bọn họ vừa rồi còn cảm thấy Phương Thủy Linh hình như rất lợi hại, lúc này lại bất đắc dĩ lên, giải thích nói: Là chủ nhiệm một phòng ban của văn phòng.
Phương Thủy Linh à một tiếng, Phòng ban phía dưới? Vậy tôi không quá biết, cần phải tìm ông ta sao?
Trương Đông Phương nói: Cũng là phòng ban của chủ nhiệm Lý phụ trách phê duyệt chúng tôi lần này, cho nên. . .
Như vậy à. Phương Thủy Linh suy nghĩ một chút, Vậy cũng không quan hệ, chúng ta đi tiệm cơm trước đi, trên đường tôi gọi điện thoại, khẳng định giúp các người đem người tìm tới.
Trương Đông Phương ặc nói: Cũng được, vậy đi tiệm cơm nào?
Phía Bắc có một Hội Sở không tồi, tôi có thẻ hội viên, chúng ta đi vào nơi đó đi, vừa lúc tôi muốn ăn cua biển của bên kia, ha ha. Phương Thủy Linh hời hợt nói.
Được, vậy. . . Trương Đông Phương nhìn về phía Tôn Lệ Hàm.
Tôi cho người chuẩn bị xe đi. Tôn Lệ Hàm bắt chuyện một người nhân viên công tác, cho hai chiếc xe có rèm che, cũng không phải xe tốt, loại bình thường thôi.
Mọi người đều lên xe.
Phương Thủy Linh mới bắt đầu gọi điện thoại, A lô, chú Trương, là con. . . Hắc, tiếng của con chú đều nghe không ra à. . . Đúng vậy, con Tiểu Linh. . . Vậy cái gì, con có chút việc, văn phòng phía dưới của chúng ta có một người chủ nhiệm tên là Lý Hiếu hay không. . . Có hả? Vậy là được. . . Chú cho sốđiện thoại cho. . . Quên đi, con cũng không quen cũng không biết nói như thế nào, không nên điện thoại, chú giúp con liên hệ ông ta một chút đi, con có việc tìm ông ta làm. . . Cái gì ngài cũng đừng hỏi, cũng là cùng ông ta ăn một bữa cơm thôi. . . Ừm, vậy con giao cho chú, chú phải liên hệ tới cho con. . . Hưu Nhàn Hội Sở chỗ con thường đi, lúc tới chú nói ổng báo tên của con là được. . . Cảm ơn chú Trương, chuyển lời hỏi thăm cho thím nha.
Trương Đông Phương và Tôn Lệ Hàm bọn người dựng thẳng lỗ tai nghe.
Cúp điện thoại, Phương Thủy Linh cười nói: Được rồi, liên hệ rồi, chúng ta đi trước đi, phỏng chừng qua một chút ông ta ra về sẽ đi qua.
Quá không chuyên nghiệp.
Quá không bình thường.
Một loạt hành động của Phương Thủy Linh đều cho mấy người Trương Đông Phương một cảm giác như thế, tuy rằng nghe cô ấy trong điện thoại hình như thật sự liên hệ người, khẩu khí còn rất không nhỏ, nhưng Trương Đông Phương trong lòng bọn họ lại càng ngày càng không yên lòng, thật liên lạc được sao? Cô gái nhỏ này được không hả?
Thật ra Phương Thủy Linh cũng là lần đầu tiên dẫn người làm việc, đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu mà.
Trên thực tế, Đổng Học Bân cũng không muốn Phương Thủy Linh đi tự mình làm, hắn gọi điện thoại cho Phương Thủy Linh ý là khiến cho Tiểu Linh liên hệ Trương Đông Phương một chút, hỏi rõ ràng văn phòng bên kia là ai phụ trách, sau đó Tiểu Linh gọi mấy cú điện thoại xuống thì chuyện tình sẽ ok, làm gì cần Tiểu Linh tự mình xuống dẫn người, nhưng mà, Phương Thủy Linh có lẽ cũng là cảm thấy lần trước chuyện sính lễ đính hôn thiếu Đổng ca nhân tình quá lớn, hai vợ chồng bọn họ nhận của Đổng ca gần cả trăm triệu, Phương Thủy Linh tự nhiên vẫn nhớ thương lắm, lúc này nghe Đổng ca có việc muốn mình hỗ trợ, Phương Thủy Linh đương nhiên không hai lời, trực tiếp tự mình chạy tới, mục đích cũng là muốn biểu hiện một chút, đem chuyện tình làm thật đẹp cho Đổng ca. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh