Buổi sáng.
Trong sân.
Cách thời gian ăn còn sớm, Đổng Học Bân kêu mọi người ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây hương thung, bầu không khí bên ngoài tốt, nên cũng không đi vào trong phòng.
Tiểu Linh bao nhiêu tuổi rồi? Đổng Học Bân hỏi.
Phương Thủy Linh nói: Năm nay hai mươi lăm tuổi.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, nói: Làm công tác gì?
Còn chưa có công tác. Phương Thủy Linh nhẹ giọng nói: Hiện nay đang đi học.
Tạ Nhiên không muốn anh rể nhìn thấp người yêu của mình, vì vậy bỏ thêm một câu, Sắp học xong bằng bác sĩ rồi.
Ồ, hai mươi lăm làm bác sĩ? Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy nói: Học trong nước à?
Phương Thủy Linh ừ một tiếng, Trong nhà muốn cho em đi du học, bất quá em không đi, luôn cảm thấy ở trong nước tốt hơn.
Đổng Học Bân bất chợt vỗ bàn, dọa bọn họ hết hồn, Nói hay lắm, nên như vậy, nghe người ta nói nước ngoài tốt, chó má, nước ngoài có cái gì tốt? Có loạn lạc có kì thị chủng tộc, người ta đều khinh thường chúng ta chúng ta còn ưỡn mặt đi qua? Có bị khùng không vậy, ai kém hơn ai chứ, vẫn là Tiểu Linh tư tưởng giác ngộ cao, ở trong nước phát triển học tập!
Phương Thủy Linh ặc một cái, không ngờ rằng anh rể của Tạ Nhiên có phản ứng lớn như vậy.
Tạ Tĩnh thật ra rất khách quan nói: Thật ra mọi người đi ra ngoài du học, chủ yếu vẫn là coi trọng trình độ giáo dục của nước ngoài, phải thừa nhận, nước ngoài có ngành học và giáo dục quả thật mạnh hơn trong nước, nhưng không tính sính ngoại, đa số du học sinh vẫn nguyện ý về nước phát triển.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, rất mất hứng nói: Mạnh hơn cái rắm. Em bị che mắt à
Tạ Tĩnh không nói gì, Em đây là đánh giá khách quan.
Đổng Học Bân hừ nói: Ở Tân Hoa xã mấy năm anh thấy em chẳng làm gì cả, cái gì cũng không học được, tư tưởng giác ngộ của em kém xa Tiểu Linh.
Tạ Tĩnh: . . . Em không nói với anh nữa.
Phương Thủy Linh vội vàng hoà giải, Đều có đạo lý, đều có đạo lý.
Đổng Học Bân cũng liếc nhìn cô ấy một cái, Sính ngoại vốn không có đạo lý, anh cũng dùng đồ của nước ngoài này, điện thoại di động nè. Máy vi tính nè. Anh cũng xem phim của nước ngoài, phim Mỹ nè, phim Nhật nè ( thể loại gì thì em không biết nhé), anh thậm chí cũng có thể tiếp thu một phần ý thức nước ngoài. Nhưng chỉ là tiếp thu. Anh chưa bao giờ cho rằng sính ngoại là quang vinh!
Tạ Tĩnh cãi lại: Em cũng không cho rằng sinh ngoại là quang vinh nha.
Tạ Hạo phất tay.Đừng nói nữa đừng nói nữa, anh rể là phẫn thanh trong phẫn thanh, các người cũng không phải không biết.
Bảy mươi phần trăm người kinh thành đều là phẫn thanh. Đổng Học Bân cũng không ngoại lệ, nhất là công tác mấy năm nay, hắn cũng không ít lần giao tiếp cùng người nước ngoài, không ít ra tay cùng người nước ngoài, xông vào bảo tàng, trộm văn vật, giết tiến vào viện nghiên cứu Phất Châu, thậm chí con gái hắn đều bị hải tặc bắt qua, mẹ già đều bị xe của người nước ngoài đụng qua, thiếu chút nữa không có mạng, vân vân, một loạt chuyện chồng chất lên, Đổng Học Bân đối với người nước ngoài là đúng người sai chuyện, không quan tâm ai nói với hắn người nước ngoài tốt, Đổng Học Bân cũng mặc kệ, đây là kẻ nói trở mặt thì trở mặt!
Hắn cũng là cái tính tình thối này!
Tạ Tĩnh Tạ Hạo bọn họ cũng sớm hiểu được!
Cho nên vừa nhìn anh rể không giảng đạo lý như thế, Tạ Tĩnh cũng cười khổ nói: Được được, anh nói có lý được chưa, dù sao em nói không lại anh.
Đổng Học Bân đương nhiên nói: Lúc đầu cũng là tôi có lý.
Tạ Tĩnh hừ một tiếng, Anh cũng chỉ biết khi dễ em, quay đầu lại em sẽ méc chị em.
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: Có lý thì cứ nói, ai nói cũng vô dụng, nó cũng ở chỗ này.
Tạ Nhiên lôi em gái một cái, thấp giọng nói: Được rồi, tính tình của anh rể em cũng không phải không biết.
Đúng vậy, Đổng Học Bân cho tới bây giờ đều là kẻ cứng đầu, hơn nữa là luôn cho rằng ý kiến của mình là đúng, người khác mặc kệ nói cái gì hắn đều không có khả năng nghe vào, kinh thành nói, cái này gọi là đầu bò .
Thấy cô em vợ lầm bầm, Đổng Học Bân cũng không nói nữa, Đổi trọng tâm câu chuyện đổi trọng tâm câu chuyện, Tiểu Linh, buổi trưa muốn ăn cái gì?
Phương Thủy Linh ngại ngùng nói: Đều được, nghe Đổng ca.
Đổng Học Bân nói: Đừng nghe anh, em thích ăn cái gì?
Phương Thủy Linh nói: Đều thích ăn cả, em không phải đặc biệt kiêng ăn.
Tạ Nhiên chen vào nói nói: Tùy tiện làm một chút là được, để cho Tiểu Linh ngồi đi, em đi hỗ trợ cho, em xào rau cũng có thể.
Sao được, hôm nay tôi xuống bếp. Đổng Học Bân thứ nhất là lo lắng trù nghệ của bọn họ, thứ hai Phương Thủy Linh làm người yêu của Tạ Nhiên lần đầu tiên tới nhà, Đổng Học Bân có thế nào cũng không thể người ta ra tay làm cơm, khẳng định phải tận tình làm chủ, Đừng động, anh làm chính, tiểu Tĩnh làm hạ thủ.
Tạ Tĩnh hầm hừ nói: Em không đi.
Đổng Học Bân bật cười nói: Làm sao vậy? Thật đúng là tức giận?
Vừa quở trách em xong còn muốn em hỗ trợ, không có cửa đâu. Tạ Tĩnh giận dỗi, bất quá nhìn ra được, đa số là nói giỡn.
Tạ Hạo thật ra xung phong nhận việc, Em tới em tới, em hỗ trợ, ha ha, bất quá có điều kiện nha anh rể, anh phải mua xe cho em sớm, lúc này nghỉ đông rồi, dù sao em đều qua mười tám tuổi!
Đổng Học Bân vỗ đầu hắn một cái, Bớt tinh vi đi, làm gì có chuyện của em, cho em giúp, bữa cơm này khỏi cần ăn, rửa đồ ăn em đều rửa không sạch sẽ.
Tạ Hạo kêu lên: Anh cũng quá không tín nhiệm em rồi! Không có khả năng! Không tin em làm cho anh coi, bất quá xe nên mua cho em!
Đổng Học Bân không khách khí nói: Biến ngay.
Phương Thủy Linh lập tức nói: Em giúp anh.
Tạ Tĩnh nhìn nhìn Phương Thủy Linh, cuối cùng nói: Vẫn là em làm cho.
Tiểu tĩnh, không cần. Phương Thủy Linh tựa như muốn biểu hiện một chút.
Tạ Tĩnh cũng không nói chuyện, chỉ là đứng lên đi theo phía sau Đổng Học Bân.
Tạ Nhiên thấy thái độ của em gái đối với bạn gái mình rất là bất bình thường, trong mắt cũng không cao hứng, hung hăng trừng em gái một cái, ý tứ khiến cho cô ấy sửa thái độ tốt một chút.
Tạ Tĩnh làm bộ không phát hiện, Đi thôi anh rể.
Tạ Nhiên không có cách, cũng không ồn ào cùng em gái được, hắn đối với cô em gái này vẫn là rất thương yêu.
Phương Thủy Linh không lưu ý, mà là cũng đứng lên tranh nhau muốn cùng đi phòng bếp, cuối cùng vẫn là bị Đổng Học Bân đẩy trở về, không cho cô ấy bận việc.
. . .
Phòng nam.
Phòng bếp nhỏ.
Tạ Tĩnh đi vào trước, Đổng Học Bân sau khi tiến vào, nhìn Tạ Nhiên bên ngoài đang thấp giọng trấn an Phương Thủy Linh cái gì, hắn liền đóng cửa lại.
Bên trong nhất thời tối sầm.
Tạ Tĩnh kỳ quái, Đóng cửa làm gì?
Đổng Học Bân đem đèn mở lên, Nói đi, chuyện gì xảy ra.
Cái gì mà chuyện gì xảy ra? Tạ Tĩnh chớp chớp mắt, tiện tay cầm đồ ăn lên rửa.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Anh trai em vất vả lắm mới có người yêu, sao không thấy em có phản ứng gì, còn không mặn không nhạt? Trong nhà đã bắt đầu thúc dục đối với hôn sự của anh trai em, cái này không phải rất tốt sao? Anh nghe khẩu âm của Tiểu Linh, hẳn cũng là người kinh thành? Em có phải là ghét bỏ gia thế người ta không tốt? Không xứng với anh trai em? Em thôi đi, em cùng Tôn Khải không phải cũng như thế sao, chính em có thể, đổi thành anh trai em lại không được? Không phải anh phê bình em đâu tiểu Tĩnh, em cái này căn bản không có đạo lý.
Tạ Tĩnh: . . .
Đổng Học Bân nói: Nói đi?
. . . Em nói cái gì đây. Tạ Tĩnh tức giận.
Đổng Học Bân cười nói: Nhìn đi, đuối lý có phải không?
Tạ Tĩnh không khỏi nói: Căn bản là không phải như anh nghĩ đâu, em là người nông cạn như vậy sao? Phương Thủy Linh gia thế không tốt? Cái gì chứ! Là bởi vì gia thế của cô ta thật tốt quá!
Đổng Học Bân ngẩn ra, Lời này nói như thế nào?
Tạ Tĩnh cười khổ không ngớt, Anh biết ông nội cô ấy là ai không? Bây giờ còn nhậm chức tại quốc vụ viện, anh ngẫm lại người nào họ Phương.
Phương?
Họ Phương sao?
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên kinh ngạc nói: Em nói tổng lý? Hắn đang ở thể chế, cho dù không sao tiếp xúc qua lãnh đạo cấp cao, nhưng nghe nói cũng là nghe nói qua, hơn nữa tin tức hắn cũng thường xem, sao có thể không biết, Tạ Tĩnh vừa nói như thế, Đổng Học Bân lập tức thì nghĩ tới một người, họ Phương, người đứng thứ ba trên danh nghĩa của nước cộng hoà, người đứng thứ hai trên thực tế, người đứng đầu của quốc vụ viện!
Tạ Tĩnh ừm một cái, Người nọ là ông nội cô ấy.
Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: Người của Phương gia?
Phương gia, đó chính là địa vị như Tạ gia, lực ảnh hưởng tại nước cộng hoà tuyệt đối có thể xếp hàng năm, tuy nói có thể không so được với huy hoàng của Tạ gia, nhưng Phương gia cũng không kém là bao nhiêu, trực hệ trong nhà người nắm chức cao quyền trọng thậm chí còn nhiều hơn so với Tạ gia, lực ảnh hưởng mà nói có thể lớn hơn Tạ gia một chút, nhưng hiện tại Tạ lão gia tử đã lui xuống, mà Phương gia bởi vì ông nội Phương Thủy Linh trước nhiệm kỳ mới được đi lên, ngồi trên vị trí thứ hai, đã cao hơn người cấp bậc cao nhất của Tạ gia là Tứ gia gia không chỉ một bậc, cho nên tổng hợp lại mà nói, Phương gia và Tạ gia cơ bản thuộc về một tầng, không có kém mấy, cũng coi như môn đăng hộ đối.
Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: Cái này không phải chuyện tốt sao? Hai người đều có tình cảm, hẳn là tự do yêu nhau? Trong nhà còn môn đăng hộ đối, cái quan hệ này cũng tốt mà?
Tạ Tĩnh nói: Tốt cái gì chứ.
Đổng Học Bân nói: Coi em kìa, sao không tốt?
Anh là không để ý những cái này, căn bản không rõ tình huống. Tạ Tĩnh nói: Nếu như tốt, anh trai em vì sa vẫn cũng không dám nói với trong nhà mặt chuyện anh ấy đã có người yêu hả? Vì sao không đem Phương Thủy Linh mang về trong nhà hả? Ngược lại chỉ có thể tới nhà anh? Cái này còn lén lút! Em trước đó thậm chí cũng không biết anh em có người yêu, nếu như chuyện tốt, anh em cần như vậy sao.
Đổng Học Bân cũng không làm cơm, Đừng vòng vo nữa, nói nhanh lên.
Tạ Tĩnh dừng một chút, mới nghẹn ra một câu nói, Phương gia cùng nhà chúng ta. . . Là kẻ thù truyền kiếp, đấu rất nhiều năm, trên cơ bản là cái loại tử địch.
Đổng Học Bân a một tiếng, Còn có chuyện này?
Hắn mới cùng Tuệ Lan kết hôn hơn một năm, lý giải đối với Tạ gia không tính đặc biệt nhiều, ít nhất lịch sử của Tạ gia hắn cũng không đặc biệt rõ ràng, đương nhiên, với tính cách của Đổng Học Bân, hắn trước đó cũng không dự định đi lý giải, Tạ Tuệ Lan cũng không phải người thích nói, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không biết.
Cái này nói ra thì dài lắm. Tạ Tĩnh nói.
Đổng Học Bân không vội, Chậm rãi nói, tới, vừa làm cơm vừa nói với anh một chút. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh