Trong đại viện.
Rất nhiều người nghị luận.
Cô ấy nói cái gì?
Có phải là nghe lầm?
Không có, cô ấy hình như nói ở nhà Đổng huyện trưởng.
Ặc, đó chính là phó thị trưởng người ta nói sai rồi.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn về phía nữ thị trưởng của thành phố Phần Châu, có thế nào cũng không nghĩ ra đối phương sao có thể trước mặt nhiều người như vậy nói buổi tối muốn đi nhà Đổng huyện trưởng ở, cái này cũng quá không tránh ngại, nói sai sao? Nhưng người ta nếu có thể làm đến cái vị trí này, trường hợp này mỗi tiếng nói cử động khẳng định đều là rất chú ý, không thể phạm loại sai lầm này. Thế nhưng Liêu Nhất Dân bọn họ cùng cán bộ của thành phố Phần Châu không có biến hóa biểu tình gì, làm ra vẻ rất đương nhiên, mọi người của huyện Trinh Thủy không khỏi mơ hồ.
Lữ Chí ặc một tiếng, Chổ của Đổng huyện trưởng?
Tạ Tuệ Lan nói: Đúng vậy, buổi tối hắn không ở đây?
Vậy thì không phải. Lữ Chí chớp mắt nói: Nhưng nhà Đổng huyện trưởng. . .
Chủ nhiệm chính phủ huyện Mã Bân nhanh chóng nói một câu, Tôi lập tức đi an bài khách sạn, bên kia hoàn cảnh cũng được, Tạ thị trưởng, bằng không ngài. . .
Khách sạn?
Đi khách sạn để làm gì hả?
Người của Thành phố Phần Châu chỉ biết bọn họ đã hiểu lầm.
Phía sau một người cán bộ của thành phố Phần Châu lập tức giải thích: Tạ thị trưởng và Đổng huyện trưởng là người một nhà. Bất quá cái giải thích này cũng có chút không rõ.
Người của huyện Trinh Thủy vừa nghe, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hèn chi muốn ở nhà Đổng huyện trưởng, thì ra là thân thích.
Người một nhà? Là trực hệ? Tạ thị trưởng là chị của Đổng huyện trưởng?
Nhưng mọi người buồn bực, sao hai người không phải một họ? Chẳng lẽ là chị họ?
Hơn nữa Đổng huyện trưởng tướng mạo bình thường như vậy, sao có thể có chị gái đẹp như thế? ?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng động cơ nổ vang, một chiếc Land Rover màu đen tùy tiện chạy vào, Đổng huyện trưởng tới.
Xe dừng lại.
Đổng Học Bân mở cửa xuống xe. Vừa nhìn thấy Mông bí thư và Sở Bành bọn họ đã chuẩn bị. Xe cũng đều tới, rõ ràng là muốn đi thị sát an ủi, Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng. Biết bọn họ đều đang đợi mình, cũng không nhìn về phía đám người Tạ Tuệ Lan, mà là nhanh chóng đi tới nói với Mông Duệ: Xin lỗi Mông bí thư. Đợi lâu đợi lâu, mới ra viện, về nhà thay đổi quần áo tắm rửa một cái. Đổng Học Bân lúc cứu người quả thật cống hiến quá lớn, ngay cả thành phố đều phải biểu dương miệng đối với hắn, ngày hôm nay vừa mới đi ra từ bệnh viện trở về, Mông Duệ và Trương Vạn Thủy bọn họ cũng khó mà nói cái gì, bằng không có vẻ bọn họ không phóng khoáng, hơn nữa nếu Tạ thị trưởng điểm danh cô ấy là người nhà của Đổng huyện trưởng. Cái mặt mũi này cũng cần lo lắng.
Trương Vạn Thủy không nói chuyện.
Mông Duệ cười cười, Không có việc gì.
Phía sau một vào cán bộ đi theo đã bắt đầu lên xe.
Bắt chuyện với người nhà của cậu đi. Mông Duệ nói: Chuẩn bị xuất phát.
A. Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Tuệ Lan và mấy người cán bộ của thành phố Phần Châu, đi qua.
Đổng huyện trưởng. Liêu Nhất Dân cười ha ha chào hỏi.Sao mới ra viện? Thân thể ngài tốt chưa? Ông ta tưởng là vết thương trước kia bị ngã của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không nhiều lời.Đã sớm tốt rồi, Liêu cục trưởng. Thân thể ông thế nào?
Vẫn là cái dạng kia, đau đầu nhức óc, đều là bệnh nhỏ. Liêu Nhất Dân nói.
Ông nên chú ý thân thể, đừng coi thường, đến lúc đó đi kiểm tra đi. Ông ấy là người của Tuệ Lan, Đổng Học Bân cũng quan tâm vài câu.
Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng.
Mấy người khác của thành phố Phần Châu cũng cung kính chào hỏi,
Đổng Học Bân cũng cười, cuối cùng mới đem ánh mắt rơi vào trên người Tạ Tuệ Lan, bất đắc dĩ nói: Sao không tiếp điện thoại của anh?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Anh gọi à?
Gọi vài lần đấy. Đổng Học Bân nói.
Ha ha, trên xe, có thể không nghe thấy.
Lữ Chí vừa nhìn, nói: Đổng huyện trưởng, Tạ thị trưởng nói buổi tối đi chỗ của cậu, chúng tôi sẽ không an bài chổ dừng chân ở khách sạn cho chị của cậu?
Đổng Học Bân sửng sốt, Chị của tôi? Ai là chị của tôi?
Người của thành phố Phần Châu cũng có chút choáng, trời, đám người này vẫn không nghe hiểu!
Mông Duệ và Trương Vạn Thủy cùng cán bộ của huyện Trinh Thủy cũng chớp mắt nhìn qua, người kia không phải nói hai người là người một nhà sao? Không phải chị của ngài chẳng lẽ là di của ngài?
Lữ Chí cũng ặc nói: Tạ thị trưởng không phải. . .
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, nhìn về phía Tạ Tuệ Lan nói: Em chưa nói hả?
Em nghĩ anh nói. Tạ Tuệ Lan cười nói: Giới thiệu một chút đi, đều rối loạn.
Đổng Học Bân trong lòng nói là rất loạn, cái gì mà chị của tôi, vì vậy dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Đổng Học Bân chỉ vào Tạ Tuệ Lan giới thiệu nói: Đây là vợ tôi, Tạ Tuệ Lan.
Ngữ ra kinh người!
Mọi người toàn bộ trợn tròn mắt!
Cái gì? Người thiếu phụ đẹp như thế là vợ của ngài? ?
Còn là một phó thị trưởng? Tuổi tác rõ ràng lớn hơn ngài nhiều như vậy? ?
Tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, hiển nhiên đây là ngoài ý liệu của tất cả mọi người, nếu như Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan tuổi tác không khác biệt, lúc người cán bộ của thành phố Phần Châu nói hai người là người một nhà mọi người có thể còn có thể liên tưởng đến quan hệ vợ chồng, nhưng hai người rõ ràng không phải cùng một độ tuổi, huống hồ người ta là phó thị trưởng, còn đẹp đáng sợ như thế, cho nên bọn họ ai cũng không ngờ rằng Đổng huyện trưởng lại có thể có cái phúc khí cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp vừa có địa vị cao như thế!
Cái đẹch!
Là thật sao hả? ?
Nhưng ai cũng biết, người ta một người phó thị trưởng một người phó huyện trưởng, không có khả năng đem loại chuyện này ra nói giỡn!
Mông Duệ và Trương Vạn Thủy cùng lãnh đạo huyện đều nghe mà sửng sốt, hồ sơ của Đổng Học Bân không phải ai đều có quyền xem, bất quá Mông Duệ hiển nhiên là xem qua, trong ấn tượng vợ hắn quả thật là họ Tạ, đơn vị công tác cũng là thành phố Phần Châu, chỉ bất quá quý nhân hay quên chuyện, làm sao nhớ kỹ rõ ràng như thế, cho nên mới nhìn cũng không có phản ứng, vừa mới nghe nói người một nhà, cũng cho rằng Tạ thị trưởng là chị của Đổng Học Bân.
Thật sự là hai vợ chồng hả?
Sao có chút không hợp vậy? ?
Diêu Thúy và Mã Bân cũng nhìn mà ngây người một hồi.
Trên lầu Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng nghe được, đều không nói gì liếc nhìn nhau.
Đổng huyện trưởng luôn luôn có thể một lần rồi lại một lần làm cho kinh ngạc, lúc này cũng không ngoại lệ!
Một người đàn ông, một người đàn ông bối cảnh có hạn tướng mạo bình thường, dĩ nhiên có thể cưới về một người phụ nữ lớn hơn hắn không ít tuổi có khuôn mặt đẹp kinh diễm thậm chí ngay cả cấp bậc đều cao hơn vài cấp, cái này theo rất nhiều người xem ra hầu như là không thể tưởng tượng! Nhưng cái này làm sao không nói rõ ràng bản lĩnh của Đổng huyện trưởng?
Rất nhiều người đều bội phục hắn.
Lữ Chí có chút xấu hổ, Xin lỗi Tạ thị trưởng Đổng huyện trưởng, xem ánh mắt của tôi, nghĩ sai rồi.
Tạ Tuệ Lan híp đôi mắt đẹp cười nói: Không sao, tôi và chồng tôi quả thật không có tướng phu thê, ha ha.
Cũng không có. Lữ Chí tìm bồi thêm một câu, Ôi chao, hai ngài đây là muốn mừng đến quý tử, tôi chúc mừng trước.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh