Hoàng hôn, bầu trời đêm chậm rãi phủ xuống
Ngoài biệt thự Tây Sơn, Tạ Tuệ Lan lái xe mang theo Đổng Học Bân đi vào, bọn họ lần này trở về là thăm Tạ gia gia.
Đột nhiên, mặt đối diện đèn chợt sáng lên, một chiếc BMW ở chính diện vọt qua, sau khi nhìn thấy xe của Tạ Tuệ Lan, BMW dừng lại ở đối diện.
Cửa kính xe mở ra, lộ ra khuôn mặt của Nguỵ Nam: “Tuệ Lan?”
Tạ Tuệ Lan cũng dừng xe lại, cười nói: “Nguỵ Nam? Sao lại đến đây?”
Ngụy Nam mở cửa xe ra nói: “Đến thăm Tạ gia gia, trùng hợp như vậy?” Nói xong, liếc nhìn sang Đổng Học Bân ở bên cạnh.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: “Nghe nói nhà anh bị cháy lúc động đất? Người không bị gì chứ?”
“Không sao” Nguỵ Nam nghe vậy, đau lòng nói: “Tôi lúc đó không ở đó, chính là bị cháy mất một số bức hoạ cổ”.
“Người không sao là được” Tạ Tuệ Lan khoát tay nói: “Tôi và Tiểu Bân đang muốn đi thăm lão gia tử, như vậy đi, có cơ hội lại nói chuyện, được chứ?”
Ngụy Nam vẻ mặt tình cảm nhìn Tạ Tuệ Lan: “Vậy em lái xe chậm một chút, chú ý an toàn”.
Thả cửa sổ xuống, Tạ Tuệ Lan lái xe đi rồi, còn lại Nguỵ Nam một mình trông theo đuôi xe Audi.
Trên mặt Đổng Học Bân lạnh lùng, tên Nguỵ Nam này hắn tất nhiên biết, nhà buôn bán thiết bị y tế, rất có tiền, Nguỵ Nam trước kia chính là người theo đuổi Tạ Tuệ Lan, thiếu chút nữa đã thành chồng chưa cưới của Tạ Tuệ Lan dưới sự cổ vũ của nhà họ Tạ, Đổng Học Bân vẫn có thành kiến với người này, hắn không khỏi nói thầm:
“Anh nói Tuệ Lan này, anh ta còn tới nhà em làm gì? Còn thương nhớ em sao? Người này da mặt thật dày”.
Tạ Tuệ Lan cười cười: “Tiểu nam nhân nhà ta ghen sao? Ha ha…”
Đổng Học Bân trừng mắt nói: “Em đừng có tiểu nam nhân, tiểu nam nhân nữa, anh hỏi em đó”.
“Ba anh ta và nhà em quan hệ không tồi, anh ta lại nguyện ý tới đây, em cũng ngăn không được”.
“Em đừng quên lần trước chuyện em bị trói vào với bom hẹn giờ ở huyện Duyên Đài” Đổng Học Bân nhíu mi nói: “Anh không phải đã sớm nói với em rồi sao? Lúc ấy Nguỵ Nam đi rồi. Kết quả nghe nói trên người em có bom, lúc ấy liền quay đầu đi ngay, loại người như thế em còn nói chuyện với hắn”.
Tạ Tuệ Lan đưa lên một bàn tay cầm lấy tay Đổng Học Bân nói: “Tạ tỷ của anh biết, là Tiểu Bân nhà chúng ta dũng cảm, vọt vào phá đi quả bom”.
“Cũng không phải anh tranh công với em, anh chính là nói chuyện này đó”.
“Ai đối tốt với em, trong lòng em đều biết mà, ha ha”.
“Em biết là được rồi, về sau ít quan tâm tới anh ta là được, cái đồ gì chứ” Xe trong nháy mắt chạy đến khu biệt thự, Tạ Tuệ Lan dừng xe lại, Đổng Học Bân cũng kéo cửa xe đi ra theo, đi qua bảo vệ, chậm rãi bước vào sân biệt thự.
“Đúng rồi, em nói nhà hắn bị cháy là chuyện gì?” Đổng Học Bân vừa đi vừa hỏi.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Lúc xảy ra động đất có thể là đường dây điện chập mạch. Căn biệt thự kia trên danh nghĩa hắn đã bị cháy sạch không còn gì, nghe nói một bức cổ hoạ có giá trị nhất cũng bị cháy mất, mà lại còn là bức hoạ mà cha hắn mất một số tiền lớn mới mua về được, vốn là để ở chỗ Nguỵ Nam, kết quả… tổn thất kinh tế rất lớn”.
Ngụy Nam cũng thích chơi đồ cổ, điều này Đổng Học Bân cũng biết, trước kia rất lâu Đổng Học Bân tìm được một chuỗi vòng cổ trân châu quý báu, chính là Nguỵ Nam đấu được trong buổi đấu giá. Nghe nói nhà hắn bị cháy, trong lòng Đổng Học Bân nói một câu đáng đời, hắn thực sự là nhìn Nguỵ Nam không vừa mắt.
***
Biệt thự của Tạ lão gia.
Tạ lão gia ngồi ở cửa chính, bên cạnh là mẹ của Tạ tỷ Hàn Tinh, hai bên là các tiểu bối Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh cùng Tạ Hạo, đều đã sắp ăn cơm rồi.
Đi vào trong phòng Tạ Tuệ Lan nở nụ cười: “Thật xin lỗi, bị kẹt xe nên chậm một chút”.
Đổng Học Bân vội hỏi: “Gia gia, bác gái, để hai người chờ lâu rồi”.
Tạ lão gia khẽ gật đầu: “Rửa tay rồi đi ăn cơm”.
Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên chào hỏi nói: “Đại tỷ, Đổng ca”.
Đang lúc mấy người nói chuyện, một bóng người bỗng đi lên, hung hăng ôm Đổng Học Bân một cái, đúng là tên tiểu tử Tạ Hạo kia: “Ha ha ha, thần tượng, em rốt cuộc có thể thất được anh rồi, thật sự là một chút bị thương cũng không có, anh rể. Anh thật quá lợi hại nha”.
Tạ Tĩnh cười khanh khách nói: “Xem làm cho Tiểu Hạo kích động chưa kìa”.
Hàn Tinh cười nói: “Tiểu Bân nghe nói lúc anh thành liệt sĩ, Tiểu Hạo đã khóc một trận đấy”.
Tạ Hạo kêu một tiếng tôi kháo: “Đại thẩm, người nói cái này làm gì a. Cháu có khóc gì đâu”.
“Ha ha ha” Mọi người đều cười.
Đổng Học Bân cũng rất cảm động, dùng sức vỗ vỗ lưng Tạ Hạo, đừng nhìn tiểu tử này bình thường nói chuyện hay làm việc đều không có quy tắc gì, nhưng tấm lòng rất thật, rất thú vị
Phòng ăn.
Trên bàn là hai trưởng bối Tạ lão gia và Hàn Tinh, những người khác trong Tạ gia tựa như đều đang bận công việc nên chưa có tới, Đổng Học Bân ăn cơm cũng có vẻ thoải mái, không có như lúc trước nhiều người thì câu nệ. Hàn Tinh rất nhiệt tình, liên tiếp gắp thức ăn cho Đổng Học Bân, hỏi này hỏi kia, quan tâm, cũng bắt kể lại tình huống lúc xảy ra động đất, lúc nghe Đổng Học Bân nói bệnh viện Số 1 đổ sập xuống, trong lòng Hàn Tinh còn có sự sợ hãi, nhìn ra được là thật sự rất quan tâm Đổng Học Bân, điều này làm cho Đổng Học Bân trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, rất là thoải mái.
“Tiểu Bân, cháu lần này đúng là làm cho bác gái thật sự sợ hãi đó” Hàn Tinh giận dữ nói: “Về sau không được liều mạng như vậy nữa”.
“Ý kiến của phụ nữ” Tạ lão gia một mực vẫn chưa nói chuyện thực không khách sáo phê bình nói: “Tiểu Đổng làm là đúng, làm quan lúc làm việc quan trọng nhất chính là không thẹn với lương tâm”.
Hàn Tinh lập tức nói: “Ba, người nói đúng”.
Tạ lão gia nhìn Đổng Học Bân: “Tiểu Đổng, cháu làm tốt lẫn, trong thể chế vẫn không thiếu quan viên, nhưng thiếu chính là loại cán bộ như cháu, trong thời khắc mấu chốt dám đứng ra, làm tốt lắm”.
Đổng Học Bân vội nói: “Gia gia, người quá khen rồi”.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: “Gia gia người cũng đừng tâng bốc anh ấy, Tiểu Bân không thích được khen đâu, càng khen anh ấy càng thích làm, vạn nhất về sau này xảy ra chuyện gì, cháu sống với ai? Người nói đúng không?”
“Không biết trên dưới gì cả” Hàn Tinh trừng mắt nhìn con gái một chút: “Ít tranh luận với ông nội con đi”.
Tạ lão gia ừm một tiếng: “Ăn cơm đi”.
“Vâng, ông nội” Tạ Tuệ Lan cười gắp một miếng thức ăn: “Ông ăn nhiều một chút”.
Tạ lão gia nói: “Nhìn thấy cháu là ông lại tức giận, sớm đã giận no rồi”.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: “Cháu lại rất nhớ ông đó, cháu gái lớn của ông gắp thức ăn cho ông, ông lại nỡ không ăn sao? Làm em trai, em gái cháu thấy, cháu làm đại tỷ thật mất mặt nha?”
Tạ lão gia tức giận trừng mắt nói: “Ngươi nha đầu thối này, chính là sinh ra dẻo miệng” Dứt lời, lão gia chính mình cũng cười.
Tạ Tĩnh và Tạ Nhiên đều thấy rõ ràng, toàn bộ trên dưới Tạ gia, ngay cả trưởng bối thứ 2 Tạ Quốc Bang đều tính vào, dám cùng Tạ lão gia nói chuyện như vậy cũng chỉ có một người là Tạ Tuệ lan, lão gia ngoài miệng trên mặt tuy rằng đều nhìn không vừa mắt Tạ Tuệ lan, nhưng trong lòng thì tám phần là thương cô nhất, bằng không lúc này sẽ cho dù đã muốn chỉ định Tạ Nhiên là đời thứ ba nối nghiệp Tạ gia cùng lão gia tranh luận như vậy, Tạ lão gia nhất định sẽ thay đổi sắc mặt, đương nhiên bọn Tạ Tĩnh Tạ Nhiên cũng không dám nói những điều ông không thích nghe trước mặt ông, cũng chỉ có đại tỷ của bọn họ là ngoại lệ. Người trong nhà, cho dù là gia tộc lớn như Tạ gia cũng nhất định có sự thiên vị, tránh không được.
Sau khi ăn xong, lão gia lên lầu về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn Hàn Tinh và mấy tiểu bối như Tạ Tuệ Lan, Tạ Tĩnh.
“Đại tỷ” Tạ Nhiên nghiêng đầu nói: “Chị và Đổng ca không phải đi học ở trường Trung ương Đảng sao? Vậy đầu không phải là ngừng một nửa chương trình học sao? Có thể đi ra sao?”
Tạ Tuệ Lan ung dung nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, ngày mai mới chính thức nhập học, sau này buổi tối chị muốn ra tất nhiên cũng không dễ dàng rồi”.
Tạ Tĩnh cười hì hì nói: “Chị, Đổng ca còn chưa chúc mừng hai bọn chị thăng chức đó”.
Tạ Tuệ Lan cười vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Tĩnh nói: “Vậy phải cảm ơn em gái rồi?”
“Đừng khách sáo, đến lúc đó mời em ăn vài bữa cơm là được, đúng rồi” Tạ Tĩnh nhớ tới một chuyện, chớp chớp mắt nói: “Chị và Đổng ca rốt cuộc thì lúc nào kết hôn vậy? Em còn chờ uống rượu mừng đó”.
Hàn Tinh cười: “Lần trước thương lượng nói là đầu năm sau, còn 4, 5 tháng nữa”.
Tạ Hạo ồn ào nói: “Hi hi, dù sao đều đã định rồi, rõ ràng tuần này kết hôn luôn đi, đại tỷ của em rốt cuộc đã gả đi được, em thật vui mừng”.
Tạ Tuệ Lan híp híp mắt nhìn Tạ Hạo nói: “Vậy sao?”
Tạ Hạo ho khan nói: “Hài, chỉ đùa một chút thôi, chị đừng trừng mắt như vậy, thím em lại ở đây đó, thím, chị của cháu muốn đánh cháu” Tạ Hạo tố tội nói.
Tạ Tĩnh che miệng cười nói: “Ai bảo tiểu tử nhà ngươi trêu chọc đại tỷ, cậu còn thật vui mừng sao? Chị thấy cậu là thực tìm đại tỷ đánh cậu đó”.
Tạ Hạo vẫn luôn sợ Tạ Tuệ Lan nhưng không sợ Tạ Tĩnh nói: “Hừ hừ, đối với một số người nào đó em sẽ không vui mừng, 26, 27 tuổi rồi còn chưa có đối tượng nào, chậc chậc…”
Tạ Tĩnh trừng mắt nói: “Ngươi tiểu tử thối này, em lặp lại lần nữa xem”.
Tạ Hạo cá chết không sợ nước sôi nói: “Em nói, chị có thể làm gì em nào?”
Mấy người đùa một chỗ cùng nhau, vui vẻ sung sướng, không khí gia đình rất tuyệt
Cuối cùng, Hàn Tinh nhìn về phía Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân nói: “Thật ra tiểu Hạo nói cũng đúng, cảm tình của hai con cũng đến, hợp nhau cũng không ít lắm, lúc nào kết hôn cũng không cần gò bó quá, chính là trong nhà bày bữa rượu, không cần chuẩn bị quá phô trương, cho nên công việc chuẩn bị cũng không khó, Tuệ Lan, con nghĩ thế nào?”
Đổng Học Bân vừa nghe liền kích động, có thể sớm kết hôn? Việc tốt, hắn vẫn ngóng trông lấy Tạ tỷ mà. Quả thực là phán sao phán trăng.
Tạ Tuệ Lan nở nụ cười một tiếng, không nói chuyện.
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, lòng bảo nói đi? Em còn không đồng ý gì chứ?
Hàn Tinh nhìn cô nói: “Mẹ hỏi con đó, con nói đi? Nghĩ thế nào?”
Tạ Nhiên, Tạ Tĩnh và Tạ Hạo ba người đều nhìn về phía đại tỷ bọn họ.
Tạ Tuệ Lan híp híp mắt cười, nâng chén trà tao nhã nhấp một ngụm nói: “Mẹ hai con thật ra nghĩ tới rồi, con, nghĩ nếu tháng này kết hôn, Tiểu Bân vài lần ba lượt lại mở lễ truy điệu, lại thành liệt sĩ, cũng làm con sợ hãi, con cũng đang muốn thương lượng với mọi người về việc hôn lễ, nhưng… một người phụ nữ như con, dù sao cũng phải rụt rè một chút đúng hay không? Dù sao cũng phải chờ người nào đó trước cầu hôn con mới được đúng không? Ha ha, thật có một số người vẫn sẽ không nói chuyện này, con cũng không có cách nào mở miệng trước được, bảo con vội vàng xin người ta lấy con sao? Như vậy đâu có được? Con tốt xấu gì cũng phải giữ lại chút mặt mũi chứ, đúng không?”
Tạ Hạo Tạ Tĩnh thiếu chút nữa té xỉu
Chị hiện tại đều nói ra cả rồi, đây còn muốn giữ mặt mũi gì nữa chứ.