Buổi tối.
Hơn mười một giờ.
Trong du thuyền truyền đến tiếng phát thanh, thuyền tiến vào vùng biển quốc tế, cách thời gian sòng bạc bắt đầu còn có nửa giờ, nói mọi người chuẩn bị sẵn sàng, phát thanh lập lại hai lần.
Trong thuyền.
Phòng VIP7.
Đổng Học Bân tỉnh dậy trong một phòng ngủ, nhìn đồng hồ một chút, ngáp một cái từ trên giường đi xuống, cật lực mặc quần áo mang giày da, đẩy cửa đi ra ngoài. Bên ngoài trong phòng khách, Trương Long Quyên đã tỉnh, đang ở trên sô pha vừa hút thuốc vừa nói chuyện, hai va li mật mã màu bạc cũng lẳng lặng nằm bên cạnh. cô ấy ngồi đối diện Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ hai chị em, cũng không biết hai nàng là trở về lúc nào, bất quá thấy biểu tình của hai nàng, hẳn là nhiệm vụ hoàn thành không khác biệt lắm, trong đổ thuyền tra được không ít chuyện.
Tiểu Đổng tỉnh dậy? Trương Long Quyên nhìn về phía hắn cười nói.
Đổng Học Bân ừm nói: Vừa tỉnh, ngài ngủ thế nào?
Trương Long Quyên nói: Cũng được, ha ha, chúng ta đi thôi, thời gian không khác biệt lắm.
Trầm Tiểu Mỹ xách một va li mật mã bên trong nói: Hiện tại chỉ còn tra tìm ông chủ phía sau của đổ thuyền là ai.
Không vội, còn có cả đêm thời gian, một hồi bắt đầu cho dù đối phương giấu mặt, hẳn là cũng sẽ có đầu mối, chỉ cần có người phụ trách xuất hiện, đến lúc đó tìm hiểu nguồn gốc tra một chút cũng không phải việc khó. Trương Long Quyên nói.
Trầm Tiểu Mỹ khẽ gật đầu, Ừm.
Trầm Tiểu Diễm nói: Trương tổng, tôi nghe em gái nói mục đích tới ngài lúc này. Dừng một chút, cô ấy có chút lo lắng, Ngài có nắm chắc sao?
Trương Long Quyên cười nói: Đương nhiên không có, thử xem sao.
Trầm Tiểu Diễm nói: Một hồi vào sòng bạc. Tôi và em gái có thể còn có công việc khác, có thể không thể ở bên cạnh ngài.
Có Tiểu Đổng, các người bận chuyện của các người là được.
Ừm, nhưng nếu như ngài có cần gì, chúng tôi cũng sẽ giúp ngài một chút.
Ha ha, cô nói chuyện đánh bạc? Các người không thể giúp, bất quá có lời này thì cũng cảm ơn các người.
Tôi là sợ cái sòng bạc này có vấn đề. Lỡ như có động tay vào bài, ngài khẳng định không có cơ hội thắng.
Cái này có thể yên tâm, bọn họ không có lá gan tự hủy danh dự. Các người tiếp xúc những cái này còn ít, không rõ ràng, quan tâm nhất của sòng bạc các người biết là cái gì không? Trương Long Quyên cười nói: Không phải kiếm được bao nhiêu tiền. Mà là quan tâm danh tiếng nhất, tất cả mọi người không phải kẻ ngu, có vấn đề cũng sẽ bị người phát hiện, đến lúc đó đi truyền ra ngoài, ai còn đi đổ thuyền của bọn họ? Đây là tự hủy căn cơ, bọn họ sẽ không ngốc như vậy, trước đó tôi đã nói, sòng bạc là kiếm lời không lỗ, một vấn đề phần trăm cũng đã rất nhiều, cho nên bọn họ cũng không cần phải dùng thủ đoạn đi kiếm tiền. Đó là ăn no, cho nên có thể thắng tiền hay không cũng chỉ có thể dựa vào kỹ thuật và vận khí.
Trầm Tiểu Diễm nhìn cô ấy, Thứ vận khí này, quá ảo.
Trương Long Quyên nở nụ cười, Tôi biết các người lo lắng tôi. Cảm ơn, bất quá công ty tôi hiện tại đã chờ không được, chỉ có thể cược lần này.
Vậy. . . Chúc ngài may mắn.
Ha ha, mượn cát ngôn của cô.
Cách mười hai giờ càng ngày càng gần, mấy người liền đi ra.
Vừa ra đi, Trương Long Quyên thân thiết ôm cánh tay của Đổng Học Bân, rất tự nhiên.
Nghĩ đến mờ ám phát sinh trước đó, Đổng Học Bân giật giật cổ họng, tâm tư lại có chút chạy nhảy, bất quá nhân viên công tác dẫn đường đến sòng bạc càng ngày càng gần, tâm tư của Đổng Học Bân cũng thu trở về, hắn biết, lần này đánh cược liên quan đến tới sinh tử của công ty Trương đại tỷ, liên quan đến tới sinh kế của Trương đại tỷ, cô ấy ngay cả nhà ở đều bán, nếu có thể thắng tiền cũng may, thắng mấy trăm triệu hoặc một tỷ, công ty còn có thể hấp hối, có thể miễn cưỡng kéo dài, nhưng nếu như năm mươi triệu đô này cũng thua hết, vậy công ty sẽ ngã, Trương Long Quyên thật sự không còn gì cả, thậm chí còn có thể thiếu vô số nợ bên ngoài, phỏng chừng sau này ngay cả cơm đều có thể ăn không nổi.
Một chút khẩn trương trên mặt Trương Long Quyên cũng không có.
Nhưng Đổng Học Bân hình như còn khẩn trương hơn so với cô ấy, quan tâm hơn so với cô ấy, nếu như có thể, Đổng Học Bân đương nhiên muốn Trương Long Quyên vượt qua nguy cơ lần này Đông Sơn tái khởi, dù sao chuyện trước đó khiến cho quan hệ của Đổng Học Bân và Trương Long Quyên không bình thường, quan hệ bình thường ai sẽ cho sờ đùi, cho nên có tầng quan hệ này, đã phát triển với Trương đại tỷ gần một bước nên tâm của hắn cũng dần dần hướng về phía Trương đại tỷ.
Chỉ mong Trương đại tỷ thuận lợi.
Chỉ mong có thể một hơi thắng hai tỷ đôla giải quyết vấn đề tài chính của công ty.
. . .
Phía trước.
Sòng bạc tới.
Bên ngoài tụ tập mấy trăm người, đều chờ ở đây.
Đó là một cửa lớn rất khí phái, cao năm sáu mét, trên cửa mạ vàng, mơ hồ lộ ra đại khí, xa hoa cực kỳ.
Đinh, tiếng chuông vang lên.
Mười hai giờ đúng.
Cạch một tiếng, cánh cửa bị người từ bên trong chậm rãi mở ra.
Bất chợt, hơn mười nữ tính chia bài và nam nhân viên công tác mặc đồng phục đồng thời đứng ở bên trong cánh cửa, trông bộ dạng hiển nhiên là được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, chờ cánh cửa hoàn toàn mở rộng trong nháy mắt, nữ chia bài và nhân viên công tác đều khom người chào, cùng kêu lên câu hoan nghênh quang lâm.
Tràng diện thật lớn!
Sòng bạc của nước M bên kia cũng không hơn gì cái này?
Đổng Học Bân mị con mắt, Trương đại tỷ nói rất đúng, loại sòng bạc quy mô này, không có khả năng sẽ giở trò trên bài, đó là tự đoạn tài lộ, đổ thuyền mới mở vài tháng, nếu như bị người phát hiện gian lận, vậy bọn họ ngay cả chi phí xây dựng chiếc du thuyền này phỏng chừng đều không thu về được. Nghe nói đổ kỹ của Trương Long Quyên rất không tồi, nếu như sòng bạc cũng không thành vấn đề, ngày hôm nay cô ấy cho dù không thắng được nhiều tiền, hẳn là cũng sẽ không thua nhiều, trong lúc nhất thời, biểu tình của Đổng Học Bân cũng dễ dàng một ít, chuyện tình phải nghĩ đến chổ tốt. Cửa mở.
Tất cả mọi người lục đục tiến vào.
Trương tổng, tới rồi? Ngụy tổng trước đó gặp qua trên du thuyền cười đi tới, chào hỏi cùng Trương Long Quyên, phía sau gã, Lãnh tổng cũng có mặt.
Trương Long Quyên bắt chuyện.
Lãnh tổng nói: Hẹn một phòng VIP?
Trương Long Quyên cười cười, Qua một chút đi, tôi làm quen trước.
Ngụy tổng cười ha ha, Với kỹ thuật của Trương tổng còn muốn làm quen sao.
Ha ha, tôi đã nhiều năm không chơi. Trương Long Quyên nói.
Lãnh tổng vuốt tóc dài, mỉm cười nói: Vậy được. Chúng tôi đi chơi trước, đợi gặp.
Tốt. Trương Long Quyên khẽ cười nói: Chúc mừng phát tài.
Ngụy tổng và Lãnh tổng tựa như quan hệ cũng không tệ lắm, cũng có thể là bình thường hay tới đổ thuyền chơi, cùng nhau đi, trực tiếp cho bảo tiêu đi đến một quầy đổi thẻ bạc.
Trương Long Quyên vừa quay đầu lại, Chúng ta cũng đổi thẻ bạc.
Trầm Tiểu Diễm nhìn cô ấy, Ngài muốn đổi bao nhiêu?
Trương Long Quyên cười.Đương nhiên là đổi toàn bộ.
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ đều là sửng sốt, nhưng không nói cái gì, qua bên kia xếp hàng.
Người đổi thẻ bạc rất nhiều. Hàng xếp rất dài, bất quá bởi vì cấp bậc thẻ của Trương Long Quyên tương đối cao, trong mười quầy có mấy quầy đặc biệt mở cho bọn họ. Cho nên cũng nhanh, không cần chờ lâu, Đổng Học Bân thấy bên kia đã đến phiên Trầm Tiểu Diễm các nàng.
Đổng Học Bân không hiểu nhiều những cái này, sòng bạc lớn như vậy hắn lần đầu tiên tới, có chút như lọt vào trong sương mù, không khỏi hỏi: Chị Trương, năm mươi triệu thẻ bạc, vậy sao đem đi hả?
Cái gì mà sao đem đi?
Nhiều lắm, cái va li làm sao chứa nổi?
Trương Long Quyên cười ha ha, Nếu như đều đổi mười ngàn. Không bao nhiêu cả, chỉ năm trăm thẻ mà thôi.
Đổng Học Bân cả kinh nói: Mười ngàn? Bên này còn có thẻ bạc mười ngàn hả?
Nếu như nhân dân tệ còn chưa tính, ở đây đều là dùng đô la làm thẻ bạc, mười ngàn đôla? Cũng gần nửa triệu nhân dân tệ, chỉ là một thẻ bạc? ?
Trương Long Quyên giải thích nói: Trước đó tôi hỏi qua, cũng lý giải qua tình huống, kim ngạch thẻ bạc ở đây lớn hơn rất nhiều so với sòng bạc bình thường, tỷ lệ và cách chơi của rất nhiều loại bài cũng không như nhau, phân biệt ra, ha ha, nói như thế nào nhĩ. Bên này thẻ bạc thấp nhất đều là một ngàn đôla, sau đó có năm ngàn đôla và mười ngàn đôla, là ba loại này, không có khác, nếu không cậu cho rằng vì sao nếu không phải là người có chút tài sản thì ngay cả cửa lớn sòng bạc cũng không cho bọn họ vào? Đến mua mười mấy thẻ bạc, vậy còn chơi gì?
Thẻ bạc thấp nhất cũng một ngàn đôla? ?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, trong lòng nói bên này kẻ có tiền thật đúng là nhiều, cái con số này đối với Trương Long Quyên mà nói có thể rất bình thường, nhưng Đổng Học Bân thoạt nhìn cũng rất khoa trương.
Má nó!
Cái này chơi cũng quá lớn!
Cái này cũng chỉ là những ông chủ bà chủ tầm cỡ Trương Long Quyên bọn họ mới có thể chơi, loại giống như Đổng Học Bân mặc dù có tiền nhưng không có thu nhập duy trì liên tục, chơi đều chơi không nổi!
Chị em sinh đôi đã trở về.
Mở va li, tiền mặt bên trong đã hết, chỉ còn một đống thẻ bạc đủ mọi màu sắc, có mười ngàn, có một ngàn, loại một ngàn nhiều nhất.
Chủ yếu đổi là một ngàn. Trầm Tiểu Mỹ nói.
Trương Long Quyên ừ một tiếng, Được, hẳn là được rồi, ha ha, bất quá thiếu cũng là nó, đại tỷ hiện tại chưa nhiều tiền như vậy.
Đổng Học Bân nói: Hiện tại thì chơi?
Trương Long Quyên gật đầu một cái, Trước làm quen đã, làm nóng tay.
Trầm Tiểu Diễm nói: Vậy tôi ở xa xa chờ ngài, có việc gọi.
Trương Long Quyên biết cô ấy còn có chuyện khác, liền thấp giọng nói: Cẩn thận chút, các góc đều có camera, đừng lộ.
Trầm Tiểu Diễm nói: Tôi rõ ràng.
Trương Long Quyên cũng không nói cái gì nữa, tiện tay tiếp nhận một đống thẻ bạc từ trong va li, cười nhét vào trong tay Đổng Học Bân, Được rồi, cậu cũng đi chơi đi.
Đổng Học Bân nhanh chóng đẩy trở lại, Đừng đừng, tôi không chơi.
Trương Long Quyên cười nói: Chơi đi, cậu là tiểu tình nhân của tôi, cũng không thể ngồi chờ xem? Như vậy sẽ làm người nghi ngờ, tùy tiện chơi đi, thắng thua không sao cả.
Đổng Học Bân suy nghĩ, vẫn đem thẻ bạc đẩy trở lại, chỉ là từ trong đó lấy ra mấy thẻ bạc một ngàn đôla, Vậy tôi lấy những cái này là đủ rồi.
Cậu xác định? Cái này có bao nhiêu?
Ừm, được rồi, tôi cũng sẽ không, chơi bậy thôi.
Vậy được, thiếu thì tìm chị.
Đổng Học Bân không dự định lấy thêm gì, tiền này chính là tài sản cuối cùng của Trương Long Quyên, mỗi một thẻ bạc đều rất quan trọng, Đổng Học Bân cũng không muốn lãng phí.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh