Buổi chiều.
Trong công viên.
Cách dạ hội văn nghệ bắt đầu còn ba giờ.
Một khu đất trống bên hồ, bên này không có quầy hàng ăn vặt, không có cửa hàng bán đồ, càng không có ngôi sao cũng không phải hội trường đài chủ tịch, mà là một chổ hẻo lánh, chỉ có người ở đây mới ít hơn rất nhiều, Đổng Học Bân cũng đang là bởi vì cái này mới chọn bên này triệu tập mọi người đến.
Còn có ba tiếng, lập tức sẽ đến lúc lưu lượng khách tăng cao, tình huống của ngày hôm nay mọi người cũng thấy được, rất nhiều người, đến bây giờ bên công viên làm công tác thống kê sơ bộ đã có hơn bảy ngàn lưu lượng khách, dự tính trước khi dạ hội bắt đầu, lưu lượng khách trong công viên sẽ đạt hơn một trăm năm mươi ngàn người, có thể còn nhiều hơn. Đổng Học Bân đứng ở một chỗ cao, nói chuyện với mọi người.
Hả?
Cái gì?
Một trăm năm mươi ngàn người còn chưa đủ?
Cái này. . . Chổ này sao chứa nổi?
Nghe xong những con số này, mọi người một mảnh ồ lên.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, khẳng định không chứa được nhiều người như vậy, tôi vừa rồi giao lưu một chút cùng người phụ trách và cán bộ tương quan của công viên, đại khái định ra rồi, một trăm hai mươi ngàn, đây là mức độ du khách lớn nhất công viên có thể tiếp thu, nếu như vượt hơn, khẳng định sẽ mang đến cho công viên rất nhiều ảnh hưởng mặt trái và sự kiện, cho nên một trăm hai mươi ngàn người, vượt hơn con số này nhất định phải đóng cửa phòng bán vé trước cửa lớn công viên, không thể cho bất luận kẻ nào đi vào.
Mạnh Hàn Mai chớp mắt nói: Thế nhưng mấy người hâm mộ sợ rằng. . .
Thường Lâm đã ở, Đúng vậy, có vài người là ngồi máy bay từ xa đến đây huyện chúng ta, từ xa xôi tới lại không vào được, khẳng định sẽ rất kích động.
Ngụy Chí Hiên nhíu mày nói: Then chốt là chúng ta nhân thủ thiếu, nếu như xảy ra chuyện gì, người của chúng ta căn bản là xử lý không được. Người có thể điều động bọn họ đều động, nhưng đối mặt hơn một trăm ngàn du khách, chỗ hổng vẫn là quá lớn, như quả thật sự xảy ra chuyện bọn họ thật ra có thể gọi trợ giúp với thành phố. Nhưng hiện tại không được, thứ nhất là quan hệ của huyện bọn họ cùng thành phố có chút khó xử, thứ hai, cái này là lễ văn hóa và dạ hội huyện Tiêu Lân bọn họ tự mình tổ chức, thành phố không có nghĩa vụ hỗ trợ, mà cũng sẽ không giúp.
Đổng Học Bân gật đầu, Mọi người nói đều đúng, không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể dựa vào chúng ta tự mình. Cái này cũng là lúc khảo nghiệm chúng ta, tôi hy vọng mỗi người đều có thể làm tốt công tác, nhân thủ thiếu thì bù đắp lẫn nhau, tuyệt đối phải cam đoan dạ hội văn nghệ thuận lợi tiến hành, nếu như thật sự xảy ra chuyện. . . Trước tiên liên hệ tôi. Tôi đi xử lý, được rồi, chỉ nói như vậy, mọi người khổ cực.
Người tản.
Đều đi bận việc của mình.
Đổng Học Bân hít sâu một hơi, nhìn đoàn người xếp hàng xa xa tại cửa công viên, trong lòng cũng là càng ngày càng lo lắng. Nhiều người là chuyện tốt, tìm nhiều ngôi sao như vậy đến đây chính là vì hấp dẫn người. Thế nhưng người nhiều quá lại là phiền phức.
Chỉ mong đừng gặp chuyện không may.
Đổng Học Bân chỉ có thể cầu khẩn.
Thế nhưng, chạy trời không khỏi nắng được, vấn đề nên xảy ra tóm lại cũng sẽ xuất hiện, cái này trốn cũng trốn không được.
Lúc chưa đến năm giờ, lưu lượng khách rốt cục tới mức một trăm hai mươi ngàn người, bên cửa quyết định thật nhanh ngưng bán vé, không cho ai vào hết, lần này chọc giận mọi người. Mọi người nhất thời mặc kệ, tất cả đều rống to kêu lớn ở bên ngoài.
Các người có ý gì!
Dựa vào cái gì không bán vé cho chúng tôi!
Mở cửa cho tôi! Chúng tôi muốn xem dạ hội!
Nhân viên công tác của công viên lập tức giải thích với mọi người.Công viên đã không chứa được, xin mọi người thông cảm một chút, đều trở về đi.
Về cái rắm!
Anh biết tôi từ rất xa tới không!
Các người mở cửa không? Không mở chúng tôi sẽ phá đó!
Vài người vừa hô, tâm tình mọi người càng thêm kích động, bên ngoài còn có mười ngàn người chưa vào, tiếng hô quả thật đinh tai nhức óc.
Tràng diện khống chế không được!
Rất nhanh có người gọi điện thoại cho Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân nghe được tin tức, vội vàng chạy tới hiện trường, vừa nhìn cũng là hít vào một hơi, người hầu như sắp điên hết, lần này không phải chen tại chỗ bán vé, mà là tập trung ở cửa lớn công viên. Trước đó vì tiện để khống chế lưu lượng khách, cũng không có mở cửa ra lớn nhất, mà là dùng khóa sắt khóa lại, chỉ mở một cửa nhỏ kề bên chỗ bán vé, nhưng hiện tại mọi người chen như thế, cửa lớn đều đã lung lay sắp đổ.
Bí thư! Thường Lâm hô lớn: Khống chế không được!
Bên cạnh một người của cục công an túm lấy Thường Lâm kéo ra sau, Thường cục trưởng! Lui ra! Nhanh chóng lui ra!
Cậu kéo tôi làm gì! Tôi không sao! Cậu nhanh chóng dẫn người và nhân viên công tác rút lui đi! Thường Lâm lớn tiếng nói.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Tôn Trường Trí và người của đài truyền hình đã đến, nhìn thấy Đổng Học Bân tới, Tôn Trường Trí nhanh chóng nói: Bí thư ngài mau trở về, bên này nguy hiểm!
Ký giả đài truyền hình cũng đều chạy.
Rầm!
Rầm!
Cửa sắt càng lắc càng thấy ghê!
Rất nhiều người của huyện Tiêu Lân đều hoảng, đều lui ra phía sau rất xa.
Hơn mười ngàn người, cái này nếu như chạy ào vào, chen cũng có thể chen chết người, nếu như phát sinh sự kiện dẫm đạp, tử thương tuyệt đối nhìn thấy mà giật mình!
Trương Đông Phương nghe tin cũng mặc kệ nhà đầu tư gấp gáp hò hét chạy đến, Chuyện gì xảy ra? Nhanh ổn định cục diện một chút! Tuyệt đối không thể cho người chạy vào!
Đổng Học Bân quát to: Lão Thường! Nhờ các người!
Thường Lâm lập tức phân phó một tiếng, hơn mười đồng chí của cục công an đều đi tới, đứng sau cửa sắt, nhanh chóng lấy tay đẩy.
Các người làm gì thế!
Đều lui ra phía sau cho tôi!
Ai dám chen tới phía trước cũng là nhiễu loạn trị an xã hội!
Đám cảnh sát trừng mắt, đều hét lớn, muốn dùng khí thế ngăn chặn bọn họ.
Một thân cảnh phục đứng ở nơi đó, cái này bản thân cũng là một uy hiếp, tất cả mọi người lúc đầu còn chen cửa sắt hơi ngừng lại.
Thấy thế, Trương Đông Phương và người của huyện Tiêu Lân đều thở phào nhẹ nhõm, thật hiểm.
Một chuyện rất tốt, bọn họ cũng không muốn diễn biến thành thảm kịch tử thương, như quả thật là vậy, đừng nói dạ hội, lễ văn hóa cũng đừng làm.
Đổng Học Bân đi lên, nói với quần chúng: Mọi người hãy nghe tôi nói!
Trương Đông Phương hoảng sợ, nhanh chóng kéo hắn, Cậu đừng đi Học Bân!
Tô Nham và Mạnh Hàn Mai cũng cả kinh nói: Bí thư, ngài đừng đi tới phía trước, bên kia không an toàn!
Đổng Học Bân cũng không nghe, trực tiếp đi tới đứng ở phía sau mười cảnh sát, cách hàng rào nói: Tôi lý giải tâm tình của mọi người, nhưng sức chứa của công viên có hạn. Đã bão hòa, không thể tiến vào, chúng ta đều thông cảm lẫn nhau một chút, ngày hôm nay mời mọi người trở về trước đi, ngày mai còn có lễ văn hóa, còn nhiều thời gian.
Chó má!
Ngày mai không có dạ hội!
Chúng tôi tới cũng là xem dạ hội!
Nhanh cho chúng tôi đi vào! Mở cửa!
Mọi người đừng nghe hắn! Đều xông vào trong đi! Pháp không trách chúng!
Đúng vậy! Đừng sợ đám cảnh sát! Bọn họ không mang súng! Có súng bọn họ cũng không dám bắn!
Xông vào đi! Xông vào thì có thể xem dạ hội! Ai đi vào trước người đó có thể giành vị trí tốt!
Có người đi đầu hô như thế, đoàn người nhất thời sôi trào, cũng một lần nữa dấy lên phẫn nộ, mới dừng lại hơn mười giây. Mọi người lại bắt đầu chen cửa lớn!
Đổng Học Bân tiếp tục lớn tiếng nói: Tất cả mọi người bình tĩnh một chút, chúng tôi cũng không muốn phát sinh loại chuyện này, nhưng thật sự là không có biện pháp dung nạp lưu lượng khách!
Mày nói nhảm cái gì thế!
Mày là ai vậy?
Mấy người trừng mắt với Đổng Học Bân.
Thường Lâm phát hỏa, Người này là bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân chúng tôi!
Bí thư huyện uỷ là cái quái gì! Không cho chúng tôi thấy biểu diễn chúng tôi quản các người là ai! Có người bắt đầu mắng chửi, tâm tình thật không tốt.
Ngụy Chí Hiên thấy rõ như vậy cũng nóng nảy, hô: Nhìn cái gì thế! Nhanh chóng kéo Đổng bí thư trở về đi! Đừng để xảy chuyện!
Có người lúc này mới phản ứng, đều đi kéo Đổng Học Bân, Bí thư ngài đi mau! Cánh cửa sắp bị đẩy mở rồi!
Phía sau, rất nhiều nhà đầu tư cũng theo trước đó phương hướng của Trương Đông Phương đến đây, vừa nhìn cái cảnh tượng này, nhà đầu tư cũng là sắc mặt cả kinh.
Trương Đông Phương nhìn thấy, lại hoang mang rối loạn chạy về kêu nhà đầu tư tránh xa một chút.Mau trở về! Mọi người đừng đứng chỗ này! Kêu mấy người nhân viên công tác tới, nhanh chóng che chở nhà đầu tư lui lại khỏi cửa lớn.
Thế nhưng bên trong lại có một người không đi, là Trương Long Quyên buổi chiều mới đến.
Trương tổng! Trương Đông Phương vội la lên.
Trương Long Quyên mồi điếu thuốc cười tủm tỉm nhìn, Tôi không sao. Tôi xem thôi, ha ha.
Ở đây không an toàn, ngài đừng đứng ở giữa, người xông vào tới sẽ không được! Một cán bộ của cục chiêu thương cũng gấp khó dằn nổi nói.
Nhưng Trương Long Quyên vẫn nhàn nhã như trước hút thuốc. Nhìn tình huống bên kia, Yên tâm đi. Không có việc gì đâu, Đổng bí thư các người không phải ở đấy sao.
Đổng bí thư ở đấy?
Đổng bí thư ở đấy thì có tác dụng gì!
Đó chính là hơn mười ngàn người lận!
Bên ngoài một mảnh loạn, bên trong cũng là một mảnh loạn, ngay lúc cán bộ cục chiêu thương chuẩn bị mạnh mẽ đem Trương Long Quyên lôi đi, ngoài ý muốn nổi lên!
Xoạch!
Leng keng!
Khóa sắt của cửa lớn bị đám đông đẩy làm cho gãy ra rơi xuống!
Khóa sắt đều gãy! Khóa đều rớt! Hoàn toàn có thể tưởng tượng lực lượng bên ngoài có bao nhiêu! Hơn mười ngàn người đều đẩy cửa lớn! Nhiều người như vậy đừng nói một cửa sắt, cũng là cửa hợp kim cũng không tác dụng!
Không tốt!
Mau tránh ra!
Nguy hiểm!
Cửa lớn bị mở ra một cái khe!
Hơn mười cảnh sát làm sao chống được hơn mười ngàn người bên ngoài, vài người đã bị đẩy ra, ngã xuống mặt đất, nguy hiểm hết sức căng thẳng!
Đổng Học Bân lúc đó liền đen mặt, mẹ kiếp, các người phản à?
Xông lên!
Cánh cửa muốn mở rồi!
Ha ha! Mọi người mau vào!
Bọn họ không ngăn được chúng ta!
Mọi người tiếp tục phát lực, đều trở nên điên cuồng lên!
Đổng bí thư! Chạy mau! Có cán bộ hô.
Nhưng mà đúng lúc này, Đổng Học Bân ngược lại nghiêm mặt lạnh đi lên hướng cửa lớn!
Trương Đông Phương và đám người Ngụy Chí Hiên Thường Lâm toàn bộ giật mình một cái, Đổng bí thư! Mau trở lại! Nguy hiểm!
Đổng Học Bân đều không để ý, trả lời bọn họ chỉ có một động tác của Đổng Học Bân, hắn lúc này đã đứng tới trước lưới sắt của cửa lớn còn chưa có mở ra hoàn toàn, chỉ vươn một tay nhẹ nhàng đè lên trên cửa, đẩy tới phía trước, một màn khiến người khiếp sợ và không thể tưởng tượng nhất thời xuất hiện, mấy trăm người trong lúc nhất thời chen sau cửa sắt đúng là người ngã ngựa đổ, cửa sắt lại có thể dưới con mắt mở to của mọi người một lần nữa bị khép lại!
What The Phắc!
Tất cả mọi người choáng váng! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh