Trong phòng khiêu vũ.
Âm nhạc của vũ khúc cuối cùng vang lên.
Cảnh Nguyệt Hoa để tay trong tay Đổng Học Bân, trước mắt bao người chậm rãi đứng lên.
Đổng Học Bân lúc này mới phản ứng nên làm gì, cuống quít tôn kính nhẹ nhàng nắm ngón tay của Nguyệt Hoa khu trưởng, kéo cô ấy ra sân nhảy, sau đó cẩn thận nhìn cô ấy, cánh tay thử để ở lưng của cô ấy, bỗng nhiên, phía sau lưng hắn khẽ động, chỉ cảm thấy tay của Cảnh Nguyệt Hoa cũng bắt đầu để lên, sau khi chuẩn bị xong tư thế, hai người đều vươn cánh tay kia, giao nhau cùng một chỗ, cầm nhợt nhạt.
Đây là chuẩn bị để nhảy.
Tất cả mọi người đều bắt đầu nhảy, thỉnh thoảng còn nhìn về hướng Cảnh khu trưởng và Đổng Học Bân bên kia.
Không ai không hiếu kỳ, đều không rõ ràng Cảnh khu trưởng là nghĩ như thế nào.
Đổng Học Bân cùng nhảy với Cảnh Nguyệt Hoa, tay nhỏ của Nguyệt Hoa khu trưởng có chút cứng rắn, cũng giống như con người cô ấy, nhưng kỹ thuật nhảy không cứng, tuy nói có chút trong quy trong củ, nhưng bước đi rất linh hoạt, đúng là nhảy còn tốt hơn so với Đổng Học Bân, vừa nhìn, trước đây có học tập qua phương diện này. Trái lại Đổng Học Bân, hắn trước đây không khiêu cái gì vũ cái chi, là một con gà mới tinh, cùng Nguyệt Hoa khu trưởng bước chân, nhất thời cũng chỉ có thể phụ họa tiết tấu của Cảnh Nguyệt Hoa, bị cô ấy mang theo, Cảnh Nguyệt Hoa tựa hồ cũng không quản hắn, nên nhảy thế nào thì nhảy thế ấy, cũng không để ý Đổng Học Bân có thể đuổi kịp hay không.
"Nguyệt Hoa khu trưởng, ngài nhảy thật tốt." Đổng Học Bân tán dương.
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một cái, tiếp tục nhảy, không lên tiếng.
Đổng Học Bân đè thấp tiếng nói cảm ơn nói: "Ngày hôm nay cảm ơn ngài, giải vây cho tôi, tôi thật không biết nên nói cái gì cho phải."
Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình nói: "Là tôi muốn nhảy! Không phải vì cậu! Điểm này cậu nên làm rõ ràng!"
"Phải phải phải, dù sao cũng, cảm ơn."
"... . . . , không cần!"
Đổng Học Bân còn muốn nói cái gì, bất chợt không chú ý, chân đã dẫm lên chân của Cảnh Nguyệt Hoa, vội nói: "Xin lỗi xin lỗi, ngài không có sao chứ?"
Cảnh Nguyệt Hoa nhíu mày ". . . Tiếp tục."
"A, tôi vừa học khiêu vũ, nhảy không được, ngài tha thứ."
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, nương ngọn đèn, thấy bàn chân bọc trong vớ chân lộ ra trong đôi giày cao gót của Cảnh Nguyệt Hoa, xuất hiện một vết giày nhàn nhạt, còn kéo dài tới mũi nhọn, Đổng Học Bân trong lòng không khỏi xấu hổ một chút, cũng có nhiều cảm động, thời khắc mấu chốt, Đổng Học Bân thật không nghĩ tới người cho mình giải vây có thể là Cảnh Nguyệt Hoa, hắn cũng nghe nói, đàn ông cũng tốt, đàn bà cũng được, Nguyệt Hoa khu trưởng từ đò đến giờ đều không khiêu vũ với người khác, nhưng hiện tại lại cùng nhau khiêu vũ với mình, cái mặt mũi này lớn đến không thể lớn hơn được.
Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, chuyên tâm vào trong vũ đạo, tận lực phối hợp kỹ thuật nhảy của Cảnh Nguyệt Hoa.
Nắm tay nhỏ của cô ấy, ôm eo nhỏ của cô ấy, một tầng thịt trơn trơn dưới áo sơ mi, bàn tay trong Đổng Học Bân chợt động, đổi tư thế, ngón tay của Đổng Học Bân có thể chạm được vào eo đẹp của Nguyệt Hoa khu trưởng, ngón tay cái mơ hồ chạm vào một chút, khiến cho Đổng Học Bân cảm giác vô cùng không tồi, ngay cả ban đêm ngày đó đã đem thân thể đầy áp của Nguyệt Hoa khu trưởng lăn qua lăn lại một lần, nhưng như thế lại có một phen xúc cảm khác, mềm mại ở lòng bàn tay, ngứa trong lòng.
"Buổi tối hôm nay ngài có thời gian không?" Đổng Học Bân nhỏ giọng hỏi.
Cảnh Nguyệt Hoa mặt lạnh lùng nói: "Không có!"
"Ặc, cũng là muốn mời ngài ăn một bữa cơm, cảm ơn ngài một chút."
"Ăn rồi, không cần!"
"Ăn khuya cũng được, tôi biết một tiệm ăn không tồi, chúng ta buổi tối … "
"Tôi nói không có thời gian!"
"À, vậy. . . Không có việc gì không có việc gì."
Bên cạnh sườn, không ít ánh mắt ghen tị bắn đến đây.
Cảnh Nguyệt Hoa tuy rằng được xưng là mặt đen khu trưởng, bất cận nhân tình là có tiếng, nhưng hình dạng và vóc người của Nguyệt Hoa khu trưởng nhưng không ai nghi vấn qua, ngày hôm nay cán bộ trung tầng tham gia vũ hội, có không ít người đều đã từng mời qua Cảnh khu trưởng, nhưng chưa từng thành công, lúc này thấy ôn thần tự nhiên lại được “ôm” Nguyệt Hoa khu trưởng, trong lòng tự nhiên có chút phức tạp.
Âm nhạc kết thúc.
Cảnh Nguyệt Hoa buông lưng của Đổng Học Bân, chỉnh sửa quần áo, xoay người đi lên tuyên bố vũ hội kết thúc, sau đó liền kêu lên Mã thư ký, giống như có công tác khác muốn đi làm. Trước khi đi, Cảnh Nguyệt Hoa cũng không quay đầu lại, nhưng thật ra Mã Lỵ lúc đi ra có quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân thật sâu, ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc.
Buồn bực!
Phần lớn mọi người là suy nghĩ như thế.
"Nguyệt Hoa khu trưởng ngày hôm nay làm sao vậy?"
"Phong thủy thay đổi? Đây là truyền lại cái tín hiệu gì?"
"Không thể nào? Có thể là cái tín hiệu gì?"
Mấy người cán bộ quen biết tốp năm tốp ba tụ lại cùng một chỗ, vừa đi ra ngoài vừa thấp giọng thảo luận, đều suy diễn hành động của Nguyệt Hoa khu trưởng. Nhưng thảo luận trong chốc lát, vẫn là không rõ ràng, nếu như Đổng Học Bân và Cảnh khu trưởng không có mâu thuẫn thì may ra, nhưng hai người bọn họ cũng có mâu thuẫn, cho nên chuyện này quá mâu thuẫn. Ai cũng cho rằng là Cảnh khu trưởng mấy ngày này đột nhiên muốn khiêu vũ? Nhưng tất cả mọi người vẫn nghĩ người ta sẽ không nhảy, vì vậy cũng không người đi mời cô ấy? Đổng Học Bân đúng lúc đi đến, kết quả Cảnh khu trưởng tiếp nhận lời mới? Nói cách khác, ngày hôm nay nếu như thay đổi người khác đi mời, Cảnh khu trưởng cũng có thể đáp ứng? Không nhất định phải là Đổng Học Bân?
Sao có chuyện trùng hợp như thế?
Hơn nữa thân là khu trưởng, mỗi tiếng nói cử động đều cũng có mục đích và ý nghĩa nào đó, cho nên cái giải thích này thật sự nói không thông.
"Chủ nhiệm!" Vương Ngọc Linh chạy tới, vẻ mặt áy náy "Vừa rồi xin lỗi, tôi thật sự không nên bỏ đi, ngài, ngài phê bình tôi đi." Lần này tới vũ hội, vẫn là Vương Ngọc Linh chủ động mời Đổng Học Bân làm bạn nhảy của cô ấy, kết quả chuyện tới trước mắt lại bỏ chạy, trong lòng cô ấy vô cùng xin lỗi.
Đổng Học Bân bật cười nói: "Phê bình cô làm gì?"
"Nhưng tôi. . ."
"Được rồi, không có việc gì, nhắc lại cái này tôi thật sự cần phê bình cô hả?"
Vương Ngọc Linh vừa nghe, nhất thời mỉm cười, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với hắn "Chủ nhiệm, ngài thật có bản lĩnh."
Đổng Học Bân nói: "Tôi có bản lĩnh gì? Chỉ là khiêu vũ mà thôi."
Vương Ngọc Linh nói: "Then chốt là Nguyệt Hoa khu trưởng chưa bao giờ khiêu vũ với ai cả."
Bên kia, Chu Diễm Như và chồng cô ấy cũng đi đến, kinh ngạc không thôi nhìn Đổng Học Bân "Chủ nhiệm."
"Được rồi, trở về đi, tôi lái xe đưa các người."Đều là một đường quay về ký túc xá, Đổng Học Bân vừa nói chuyện với bọn họ vừa đi ra nhà khách khu ủy.
Trên đường đi ra, Sở Thanh Hoa và Phan Chính Nghĩa nhìn Đổng Học Bân, vẫn là không nói với hắn, chuyển hướng chia nhau mà đi.
Các cán bộ khác cũng đều không khác biệt lắm, đối đãi Đổng Học Bân vẫn là thái độ lãng tránh trước đó, bởi vì không ai cảm thấy hành động trước đó của Nguyệt Hoa khu trưởng đại biểu cho cái tín hiệu gì.
Vào ban đêm.
Tình cảnh trong vũ hội nhanh chóng được tương truyền ra ngoài.
Đổng Học Bân lại làm náo động ! !